Mạnh Mẽ Ràng Buộc - Quyển 2 - Chương 11: (Mlem)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Mạnh Mẽ Ràng Buộc


Quyển 2 - Chương 11: (Mlem)


Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

QUYỂN II: CƯỜNG PHƯỢC CHI NGỤC (HẠ)

Tay phải vung quyền, chân trái tung cước, đá chéo lên gối, Quỷ Thượng ra đòn liên hoàn bình bịch lên bao cát.

Tiếng quát của y quanh quẩn vang dội trong căn phòng khá rộng, xung quanh là dụng cụ thể hình giống hệt một phòng tập gym chuyên nghiệp, đây cũng là nơi dành riêng cho vương.

Trong Tuyệt Sí quán, trên tầng chín mỗi khu nhà, ngoại trừ phòng giam thì cuối hành lang còn có một không gian độc lập.

Đó là căn phòng dành riêng cho vương, tất cả mọi người đều đơn giản gọi là phòng của vương, vương có thể tự do sử dụng, chỉ cần yêu cầu với Giám ngục trưởng là xong, dĩ nhiên tù nhân khác không được hưởng quyền lợi này.

Lúc Quỷ Thượng mới trở thành vương còn chưa biết đến căn phòng kia.

Trước đây vì y sinh hoạt rất lâu trong UG cho nên quy củ quân doanh đã tạo thành thói quen, cho đến khi vào quán cũng chẳng thay đổi. Mỗi lần y xuống tầng dưới thì đều rẽ sang trái, chưa từng đi sang phải, y cũng thấy có một căn phòng cuối hành lang, nhưng không để ý.

Cho tới một lần rảnh rỗi đi lang thang thì tình cờ gặp Thành Dương, hắn trông thấy y thì lập tức không nhịn được, trêu ghẹo vài câu rồi bảo: “Nếu anh nhàm chán thích đi tản bộ thì nên nhờ Tuyết Lạc Y mua một cái lồng xoay lớn đặt trong phòng của vương ấy, học chuột hamster mà giết thời gian.”

Lần đầu Quỷ Thượng nghe nói tới căn phòng kia.

Lúc đó y còn không biết đó là phòng của mình, nên tò mò hỏi, kết quả lại bị Thành Dương cười nhạo một phen.

Sau đó, Quỷ Thượng mới biết công dụng của căn phòng này.

Mỗi người dùng phòng của vương một kiểu, tỷ như Cổ Diễm thích đọc sách, nhưng nghe những tù nhân khác kể, bởi vì thư viện đã bị Tịnh chiếm mất, mà không muốn xung đột nên Cổ Diễm đã liệt kê danh mục sách đưa cho Giám ngục trưởng, sau đó người ta chuyển sách vào phòng của cậu ta, căn phòng đó liền trở thành thư viện.

Tất Hứa Nặc thì biến phòng của mình thành nơi chơi golf, còn Tịnh chẳng rõ lắm…

Hồi Quỷ Thượng ở UG, nếu không làm nhiệm vụ thì rèn luyện, y chẳng có hứng thú với sách, cũng không thích những trò giải trí khác. Vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui, y nhờ Tuyết Lạc Y mua cho mình dụng cụ tập thể hình, y không muốn bị bắt vào tù liền trở nên yếu ớt.

Vòng tay cố định lại bao cát, Quỷ Thượng thở hổn hển, giọt mồ hôi nhỏ xuống dọc theo từng sợi tóc, áo ba lỗ T-shirt trên người cũng ướt hơn nửa.

Ngồi nghỉ ngơi trên tấm gỗ, ngửa cổ uống lon nước khoáng, Quỷ Thượng lấy khăn mặt treo bên cạnh lau mồ hôi. Động tác hơi mạnh bạo nên chạm tới vết bầm tím trên mặt – mấy hôm trước bị Tịnh đập trúng, y nhíu lông mày xuýt xoa hai tiếng.

Chỗ bị thương đau lâm râm, chẳng biết vì nguyên nhân gì, y chợt nhớ tới tình huống trong phòng y tế – trên gương mặt nam nhân có nụ cười đẹp đẽ kia chi chít vết bầm tím.

Gần đây cứ nghĩ tới hình ảnh này, Quỷ Thượng liền thấy ngộp thở.

Y thật sự không hiểu Nhã Nhân nghĩ gì trong đầu, cũng chẳng biết rốt cuộc hắn phát bệnh thần kinh gì? Từ khi bắt đầu quấn lấy y, thì hắn luôn tuỳ ý dằn vặt, nhục nhã, gây phiền phức cho y, lúc đánh lộn với y cũng chưa từng nương tay, nói chung hắn luôn dạy dỗ y đến thê thảm, sống không bằng chết.

Quỷ Thượng nhiều lần hoài nghi – có phải Nhã Nhân muốn đẩy mình vào chỗ chết hay không?

Có lẽ vì mình thống hận Nhã Nhân, nên Nhã Nhân cũng thống hận mình chăng? Bởi vậy, chỉ cần có cơ hội hắn liền nhục nhã, giễu cợt, dồn mình tới bước đường cùng. Nhưng y chẳng ngờ Nhã Nhân lại chấp nhất với y đến thế, ngay cả khi y rời đi còn đuổi theo bằng được – y không biết người kia thế mà chán ghét y nhiều như vậy.

Trước đây Quỷ Thượng vẫn nghĩ thế, nhưng mấy ngày trước, khi Nhã Nhân chen vào giữa y và Tịnh, lại khiến y có chút luống cuống.

Nhìn dáng vẻ mình thê thảm, không phải hắn càng đắc ý, càng muốn cười trên sự đau khổ của người khác hay sao? Nhưng chẳng hiểu vì điều gì tên kia lại nhảy ra, thay y đỡ đòn của Tịnh, thậm chí còn cản lại nhiều lần, cứ như thể gương mặt kiêu ngạo bị đánh thành đủ màu rực rỡ không có gì đáng nói.

Thật sự Quỷ Thượng chẳng hiểu Nhã Nhân nghĩ gì.

A! Chả nhẽ hắn muốn mình nợ ơn hắn, để hắn càng thêm kiêu ngạo đắc ý chăng? Quỷ Thượng suy đoán, có lẽ đáp án này có khả năng.

Nhưng mà…

Gần đây Nhã Nhân lại không chạy tới vênh váo làm nhục mình nữa.

Đã qua mấy ngày, vì cảm thấy mình như thiếu nợ Nhã Nhân cho nên Quỷ Thượng vừa gặp hắn sẽ thấy lúng túng, đặc biệt khi nhìn thấy vết thương trên gương mặt hắn thì y chỉ muốn quay đầu bỏ của chạy lấy người.

Vốn y có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa thấy Nhã Nhân là y lại muốn tránh né theo bản năng, càng không dám giễu cợt hắn… Còn nữa, thật trùng hợp, Nhã Nhân cũng chả biết vì sao lại tốt bụng đột xuất, mấy ngày không đến làm phiền y.

Cực kỳ khác thường, lần đầu tiên sau khi Nhã Nhân vào Tuyệt Sí quán, Quỷ Thượng có được những tháng ngày bình yên quý giá như vậy. Hình như Nhã Nhân cũng cố ý tránh mặt y, mấy ngày vừa rồi bọn họ không trò chuyện, không tiếp xúc, không đụng chạm.

Quỷ Thượng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm – y thật hy vọng sau này sẽ được trải qua những ngày an ổn như vậy.

Bóp bẹp cái lon trong tay, vắt chiếc khăn ẩm ướt lên vai, Quỷ Thượng đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng giam tắm rửa.

Có lẽ Nhã Nhân hành động khác thường như thế là bởi vì hắn làm nhục y nhiều đến phát ngấy, hay là lương tâm trỗi dậy? Lúc chuẩn bị đi ra Quỷ Thượng nghĩ.

Nhã Nhân sắp biến mất khỏi thế giới của y có phải không?

Nếu vậy, y sẽ vô cùng cảm kích…

Quỷ Thượng mở cửa, khóe miệng đang chuẩn bị nhếch lên chợt cứng đờ… Trong tích tắc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, y biết mình quá ảo tưởng rồi, nói chung ước mơ chẳng bao giờ dễ dàng được như mong đợi.

Nhã Nhân thấy mình bị Thành Dương ảnh hưởng quá sâu.

Khi hắn dùng giọng điệu chua ngoa phân tích tình cảm của mình với Quỷ Thượng, Nhã Nhân rất hối hận sao lúc đó lại nghe đến ngây ngẩn cả người mà không một phát bẻ gãy cổ hắn?

Mà bất hạnh hơn, lời nói của Thành Dương để lại di chứng không nhỏ.

Dù phủ nhận thế nào đi chăng nữa thì lời Thành Dương nói cũng có lý, bởi thế, cái giọng điệu lạnh lùng kia cứ vọng đi vọng lại trong đầu hắn không ít lần, nội tâm lúc nào cũng có tiếng chất vấn nghi ngờ – có phải mình thích Quỷ Thượng hay không?

Mỗi khi Nhã Nhân thấy Quỷ Thượng thì cái nghi vấn kia cứ không ngừng quấy nhiễu, chỉ cần hắn nhìn thẳng vào mặt y, hắn sẽ cảm thấy xấu hổ kỳ lạ.

Điều này khiến bản thân đã quen với việc đuổi theo người kia, đặt y dưới móng vuốt mà chơi đùa đến nghiện làm cho hắn bối rối, nên hắn tránh mặt Quỷ Thượng.

Chẳng qua mới được mấy ngày, hắn lại thấy ngứa ngáy, không gặp Quỷ Thượng, không đi trêu đùa y thì cả người bứt rứt. Trước kia quá vênh váo đắc ý, lại chẳng hề hay biết từ lúc nào mà cơn thèm khát với cơ thể kia càng cuồng nhiệt, mấy ngày không đụng chạm mà hắn chẳng hề có hứng thú với bất kỳ kẻ nào khác, phải trải qua ngày tháng cấm dục cực kỳ phiền chán.

Nhã Nhân chả hiểu sao mình lại tự dằn vặt bản thân như thế – tất cả chuyện này đều do tên Thành Dương làm hại!

Nghĩ đến hắn liền đầy một bụng oán giận, đặc biệt sau khi hắn đã cảnh cáo tên kia, thì Thành Dương không những chẳng chịu nghe, mà còn tận lực thân thiết với Quỷ Thượng. Hắn đã không chịu thừa nhận, mà còn chạy đến ngăn bọn họ ra thì không phải tương đương với việc gián tiếp xác nhận lời tên kia nói là chính xác hay sao?

Dù thế nào Nhã Nhân sẽ không để Thành Dương đắc ý, tên kia sao có thể hiểu rõ bản thân hắn hơn chính hắn cơ chứ?

“Tôi không thích y, chỉ là… chỉ là thích bắt nạt y thôi.”

Đúng vậy, vì Quỷ Thượng là thứ đồ giải trí rất tốt, cho nên hắn không nỡ thả đi. Trên đường tới phòng giam tầng chín, Nhã Nhân tự cho mình một cái lý do thích hợp.

Nhẫn nhịn không tiếp xúc với Quỷ Thượng mấy ngày, cuối cùng hắn chẳng nhịn được, bởi vì mấy câu nói đau đầu của Thành Dương, hắn quyết định hôm nay sẽ đưa mọi thứ trở về như cũ, chiếu theo tâm lý bản thân trước kia đặt Quỷ Thượng trong lòng bàn tay mà đâm chọt, dồn y vào góc tường, khiến y lộ ra vẻ khuất nhục không cam lòng…

Dự tính như thế nhưng khi đến tầng chín, Nhã Nhân không thấy Quỷ Thượng trong phòng giam, trái lại cuối hành lang có tiếng động, chưa đến vài giây lại trở nên yên ắng. Hắn không chần chờ liền đi qua, tám phần mười Quỷ Thượng đang ở đó, hắn biết rõ, sống trong quân doanh đã tạo thành thói quen của Quỷ Thượng, một ngày không hoạt động sẽ khó chịu.

Đứng trước cửa, Nhã Nhân đang nghĩ nên trực tiếp xông vào hay gõ cửa, thì cánh cửa bỗng mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện, người kia vừa trông thấy hắn thì sợ hết hồn, cả người cứng ngắc.

Nhã Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, lý do lý trấu mới nghĩ ra trong đầu bay biến hết, đối diện với cặp mắt màu trà, tim hắn đột nhiên nhảy dựng, giống hệt lúc ở phòng y tế.

Xem nhẹ cảm giác hai má nóng bừng, Nhã Nhân nghĩ – hắn thực sự bị lời nói của Thành Dương ảnh hưởng quá sâu.

Bầu không khí yên ắng, lúng túng đến quỷ dị, người đứng ngoài kẻ đứng bên trong, nhìn nhau chằm chằm, chẳng ai lên tiếng.

Quỷ Thượng biết mình quá mơ mộng hão huyền – ngay khi y thấy Nhã Nhân xuất hiện.

Tên này quả nhiên không dễ dàng buông tha mình như vậy! Quỷ Thượng nghĩ thế nhưng lại thấy vẻ mặt Nhã Nhân lúc này không giống như mọi khi, cho nên y cũng yên lặng.

Y thấy đôi má trắng nõn của hắn ửng hồng, ánh mắt không mang vẻ trêu tức ương ngạnh, trái lại có loại…

Quỷ Thượng chẳng hiểu ra sao rùng mình một cái.

…trái lại có loại cảm giác dây dưa lưu luyến.

Quỷ Thượng nhận ra, ánh mắt hôm nay của Nhã Nhân so với thường ngày khiêu khích còn khiến y khó chịu hơn, làm cho y muốn né tránh.

“Cậu muốn gì? Không có chuyện gì thì mau tránh ra, ông đây phải về phòng giam.” Gầm gừ nạt nộ, Quỷ Thượng mở miệng đánh vỡ sự im lặng, thậm chí trực tiếp dùng vai đẩy Nhã Nhân đang chắn cửa, hùng hổ về phòng.

Cú đẩy của Quỷ Thượng khiến Nhã Nhân tỉnh táo lại, nhận ra mình thất thố, hắn tức giận vỗ vỗ hai má, trách cứ bản thân sao lại để tên Thành Dương nắm mũi dẫn đi đến mê muội như thế chứ.

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, từ từ bình ổn nhịp tim, Nhã Nhân đuổi kịp Quỷ Thượng, không nhanh không chậm bước theo, hắn cười khẽ: “Tôi tìm anh vì chuyện gì, không phải chính anh là người rõ nhất sao?”

Nhã Nhân biết mình nói vậy nhất định sẽ khiến Quỷ Thượng nổi nóng, quả nhiên, hắn thấy Quỷ Thượng lập tức dừng bước, cái lon méo trong tay bị siết đến biến dạng.

Rất tốt – mọi thứ sẽ từ từ trở lại như lúc đầu, Nhã Nhân thầm nghĩ.

“Cút ngay, đừng tới chọc điên tôi, cảnh sát trại giam các người đều rãnh rỗi vậy sao?” Quỷ Thượng thấp giọng đe dọa, y tiếp tục nện bước, quay người vào phòng giam rồi ra sức đóng sầm cửa lại.

Hầu như muốn bóp nát lon nước ném vào thùng rác, Quỷ Thượng nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì lập tức xoay người một cước đạp lên cánh cửa đang mở ra làm song sắt rung lên bần bật.

“Cậu không hiểu tiếng người à?”

Quỷ Thượng trừng cái người đang mở cửa định vào thì bị chặn lại phía ngoài.

“Quỷ Thượng… anh chẳng lịch sự chút nào, trước đây ở UG không phải anh đều một mực cung kính mở cửa giúp tôi hả?”

“Cậu đừng quên chúng ta không còn ở đó, cậu cũng chẳng phải cấp trên của tôi, muốn tôi phải nhắc nhở mấy lần nữa hả? Có phải là nên thẳng thắn dùng bút viết lên trán cho cậu nhớ không?”

“A… Nếu anh đã nói vậy, cũng để tôi nhắc nhở anh một chút, tuy rằng tôi không còn là cấp trên, nhưng lại là cảnh ngục chuyên quản lý anh. Muốn tôi phải nhắc nhở mấy lần nữa hả? Có phải là nên thẳng thắn dùng bút viết lên mông cho anh nhớ không?”

Nhã Nhân vừa thốt ra khỏi miệng, Quỷ Thượng lập tức nóng mặt, thừa dịp lúc này, hắn đá cánh cửa phòng giam một cước khiến y lảo đảo lùi về sau.

“Cậu muốn gây chiến hả?” Quỷ Thượng siết nắm đấm, đe doạ, cho dù biết rõ đánh không lại người ta, nhưng dáng vẻ cao ngạo của y sớm đã thành thói quen.

Tròng mắt màu trà bốc lên ngọn cháy lửa hừng hực, tựa như con báo săn khiến người ta run sợ.

Tầm nhìn của Nhã Nhân chạm vào ánh mắt chăm chú của Quỷ Thượng, chẳng hiểu vì sao, nhịp tim vừa mới bình ổn lại từ từ tăng tốc, thậm chí hắn có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang phập phồng.

Không bình thường chút nào.

Hắn nỗ lực kìm nén hơi thở, cười mỉa mai: “Tôi đâu muốn gây chiến… Hay nói cho rõ, mục đích mỗi lần tìm anh đều không phải để đánh nhau.”

Nhã Nhân bước vài bước áp sát Quỷ Thượng, hắn vừa tới gần, đối phương y như mèo xù lông, đề cao cảnh giác.

“Nhiều ngày không tới, cơ thể nóng vô cùng, Quỷ Thượng anh phải phục vụ chu đáo…”

“Khốn kiếp…”

Quỷ Thượng thấy Nhã Nhân gỡ bao tay đi về phía y, cơ thể theo bản năng cứng ngắc, toàn thân sẵn sàng chuẩn bị công kích. Mỗi khi nam nhân này xuất hiện sẽ không tránh được phải ác đấu một hồi, biết rõ kết quả sẽ thất bại tới mức muốn ói, nhưng Quỷ Thượng không dễ dàng đầu hàng.

Muốn y chịu thua mặc cho nam nhân này dằn vặt, y tình nguyện dùng nắm đấm chống lại, dù tốn công vô ích, nhưng ít nhất đại biểu cho việc – y không khuất phục.

Nhưng mà lần này Nhã Nhân lại…

“A, dưới chân anh có cái gì vậy?”

“Hả?”

Quỷ Thượng nhìn chân mình, lúc ngước mắt lên thì Nhã Nhân đã vọt tới, hắn ra tay khống chế Quỷ Thượng trong nháy mắt, không nói hai lời áp chặt y xuống nền nhà.

“Cậu… cậu quá hèn hạ! Thân là quân nhân UG mà làm thế à?” Đầu bị đè xuống đất, Quỷ Thượng đỏ mặt tía tai, quả thực y không thể tin nổi Nhã Nhân thế mà đùa bỡn y bằng chiêu thức thấp hèn này.

“Ai, là tự anh nói nha… Bây giờ tôi là cảnh sát trại giam, cảnh sát trại giam đó! Đối phó với tù nhân thì không liên quan gì tới đê tiện hết.”

“Mẹ kiếp, có ngon thì đường hoàng dùng nắm đấm rồi phân thắng bại!”

“Dùng nắm đấm mà phân thắng bại thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi hả?”

“…”

“Tôi nghĩ là không nha, mục đích của tôi vốn cũng chẳng phải đánh nhau, mà chỉ là chơi đùa với anh thôi, hôm nay rất vô vị, chúng ta bỏ qua bước đầu nhé!”

Gân xanh lập tức nổi trên trán Quỷ Thượng, y không hề hay biết từ lúc nào mà cái phương thức dùng nắm đấm và thực lực đánh bại rồi nhục nhã y lại trở thành “chơi đùa với anh” rồi? Mà việc xâm phạm y lại biến thành thủ đoạn làm nhục chủ yếu sao?

“Buông tôi ra!”

Quỷ Thượng vặn vẹo giãy dụa bật dậy, nhưng bị người nằm trên kiềm chế gắt gao, y nghe thấy tiếng Nhã Nhân rút dây thắt lưng, rồi thứ vật liệu bằng da quấn lấy cổ tay y, đầu y liền tê dại, xúc cảm này đã quá quen thuộc. Ngay sau đó áo bị kéo lên, quần bị lột xuống cực kỳ gọn gàng.

Nhã Nhân nhìn chằm chằm vòng eo thon cánh mông hẹp yêu thích, hoàn toàn không phát hiện mặt mình đã đỏ ửng một cách bất thường. Hắn cảm thấy nóng nực vô cùng, y như dục vọng lần đầu trước Quỷ Thượng, nhưng mãnh liệt hơn nhiều.

Dùng đầu gối đè chặt Quỷ Thượng, Nhã Nhân cởi quần sịp, d.ục vọng đã sớm đứng thẳng căng trướng, hắn lột hai cái bao tay, hé miệng liếm láp mấy ngón tay, lúc rút ra còn dính thêm vài sợi bọt nước. Hắn tách mông Quỷ Thượng, phớt lờ mấy câu chửi bậy, ngón tay ướt át thăm dò lối vào đang đóng chặt.

“A!”

“Thả lỏng chút… Sao làm nhiều lần như vậy vẫn chưa học được nhỉ?”

“Xuống địa ngục đi!”

Cơ thể Quỷ Thượng căng cứng, Nhã Nhân cảm nhận rất rõ, lần nào trước khi bị xâm phạm cũng đều như vậy, cho nên hắn phải mở rộng rất lâu mới khiến cả hai không khó chịu.

Thế nhưng – quá lâu.

Gần đây mỗi khi Nhã Nhân nhìn Quỷ Thượng bị ức h.iếp đến đau đớn run rẩy, hắn sẽ thấy chua xót quái lạ.

Dù sao cũng là đồ vật của mình, cho nên mới thấy thương hại sao? Nhã Nhân nghĩ thầm.

Ba ngón tay đồng thời đi vào, Nhã Nhân không biết vì sao đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, hắn sờ soạng, dò xét thì thấy thứ mềm nhũn của y trong quần sịp.

“Thống khổ như vậy sao? Để tôi giúp anh thư giãn chút nha…” Giọng điệu ngả ngớn có xen lẫn nịnh nọt lấy lòng mà Nhã Nhân không hề nhận ra.

“Cậu đang nói cái quỷ gì…” Tức giận và xấu hổ, Quỷ Thượng hỗn loạn úp mặt vào hai lòng bàn tay, định mắng tiếp vài câu thì Nhã Nhân…

Đầu ngực nóng lên, Quỷ Thượng kinh hoàng trợn to mắt, Nhã Nhân há mồm ngậm lấy điểm đỏ trước ngực y, đầu lưỡi ấm áp vô tình hữu ý đảo qua đảo lại.

Quỷ Thượng vừa căm tức vừa xấu hổ, mới đầu Nhã Nhân dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn sau đó tăng dần, giữa môi lưỡi phát ra tiếng nước, đôi tay giữ chặt eo của y tùy ý làm bậy hướng xuống phía dưới, xoa ấn thứ mẫn cảm trong quần…

“Cậu đang làm trò gì?” Cả người Quỷ Thượng cứng đờ, ngực cảm thấy nóng ẩm và ngứa ngáy, đồng thời bộ vị trọng yếu lạnh lùng trong cơ thể y bắt đầu tỏa ra thứ nhiệt độ lạ.

Chưa kịp làm rõ nguyên nhân, nơi mẫn cảm bị đầu ngón tay chạm vào, lập tức đốt lên một ngọn lửa khiến Quỷ Thượng giật mình.

Trước đây trong UG, mỗi ngày y đều chăm chỉ luyện quân, làm nhiệm vụ, một lòng phấn đấu. Trong quân doanh không có phụ nữ, y lại phản cảm với mối quan hệ đồng tính, thêm vào đó mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên y vẫn luôn đạm bạc, ít khi thủ d.âm.

Hôm nay lần đầu bị người khác đụng vào, khó có thể hình dung cảm giác kỳ lạ kia là gì, toàn thân Quỷ Thượng mọc da gà.

Y tức giận nổi gân xanh, định tiếp tục mắng chửi, nhưng đối phương lại cúi xuống, cứ như con mèo nhỏ tỉ mỉ liếm láp lồng ngực, xương quai xanh rồi đến hầu kết, xúc cảm mềm mại ẩm ướt nóng hôi hổi kia làm bụng dưới căng thẳng, thứ mềm mại rục rịch muốn ngóc dậy… quá không thích hợp rồi!

“A!” Đầu lưỡi Nhã Nhân lần nữa quét qua điểm nhỏ trước ngực, Quỷ Thượng rên khẽ – âm thanh mười phần ám muội.

Nháy mắt, y cứng đờ người, Nhã Nhân vừa nghe thấy thì lập tức ngẩng đầu lên, giữa đầu lưỡi hắn và đầu ngực y còn vương lại sợi tơ trong suốt.

Quỷ Thượng cho rằng Nhã Nhân sẽ nói gì đó nhục nhã mình, cho nên nóng bừng mặt hung ác trừng hắn, không ngờ rằng đối phương ngó y, hai gò má ửng hồng, miệng hé ra… dáng vẻ có chút – ngốc ngốc? Tầm mắt kia – dường như vô cùng quyến luyến.

Quỷ Thượng rùng mình, y thấy Nhã Nhân càng ngày càng không bình thường…

Y không biết tiếng rên rỉ vừa nãy đã làm Nhã Nhân rung động tâm can.

Tiếng rên trầm thấp vừa thống khổ vừa vui thích khiến trái tim Nhã Nhân nhảy nhót, hắn ngẩng đầu, lại thấy mặt Quỷ Thượng đỏ hồng, tuy rằng y cố ý bày ra vẻ mặt sừng sộ để che đi nỗi khiếp sợ lúng túng, nhưng lần đầu chứng kiến biểu tình khác lạ của Quỷ Thượng khiến tim hắn đập liên hồi.

Hắn thấy Quỷ Thượng thật sự đáng yêu không chịu nổi.

Cứ như ma nhập, muốn làm cho món đồ chơi Quỷ Thượng biểu hiện ra thật nhiều phản ứng, ánh mắt Nhã Nhân dừng lại ở khúc giữa… Bỗng thắt lưng Quỷ Thượng bị nâng lên, đôi chân vắt vẻo trên vai hắn…

Hắn chỉnh tư thế rồi cúi đầu xuống, một phát ngậm lấy đồ vật vì đau đớn mà uể oải vào…

Cả người Quỷ Thượng run lên, y sửng sốt vài giây, mãi khi thứ mẫn cảm phía dưới bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm láp qua lại, y mới phục hồi tinh thần.

“Cậu… rốt cuộc cậu đang làm gì?”

Quỷ Thượng sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay bị trói không thể động đậy, sống lưng cũng bị giữ chặt, Nhã Nhân càng ngậm sâu hơn vật toả nhiệt đang lớn dần trong miệng.

“A… ưm!”

Tiếng rên rỉ thư thái khó nhịn trong miệng Quỷ Thượng tràn ra, y nhanh chóng cắn chặt răng, nhưng Nhã Nhân lại nghe thấy rõ ràng.

Giật mình, Nhã Nhân khiêu khích mút lấy vật cứng đang nở lớn dần.

Phía dưới được nhiệt độ ấm áp bao lấy, Quỷ Thượng tê dại, y có thể cảm nhận được hắn mút lấy thứ kia của mình, khoái cảm trong cơ thể từ từ dâng trào.

Máu dồn hết xuống làm bụng dưới căng trướng nóng giãy, cứ như có thể phun trào bất cứ lúc nào.

“Dừng… dừng lại!”

Phảng phất như máu nóng trên mặt sắp bốc hơi, Quỷ Thượng quả thực không dám tin, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cho thằng nhóc Nhã Nhân này giúp y làm chuyện như vậy?

Động tác võ thuật mới để nhục nhã y à… Nếu vậy, lý do này quá mức gượng ép.

Đột nhiên Nhã Nhân mút mạnh một cái khiến Quỷ Thượng chẳng thể nào nghĩ tiếp, y thở dốc, khẽ rên rỉ, khiến trái tim Nhã Nhân rung động không thôi.

Bàn tay cũng vòng qua, ra sức an ủi xoa nắn. Suy nghĩ của Nhã Nhân hỗn loạn, không phải hắn tới bắt nạt Quỷ Thượng sao? Hiện giờ lại vì y mà phục vụ… nhưng khi Nhã Nhân nghe thấy âm thanh kia thì đầu óc trống rỗng… Vừa trầm thấp vừa khêu gợi, làm hắn không tự chủ được ra sức mút vào.

Muốn nghe tiếng của Quỷ Thượng! Muốn xem biểu tình của Quỷ Thượng!

“Khốn kiếp! Bảo… bảo cậu dừng lại, cậu không nghe thấy sao?”

Cảm giác muốn bắn ngày càng mãnh liệt, Quỷ Thượng nóng nảy gào thét không ngừng. Nhã Nhân dùng răng nhẹ nhàng cọ sát mặt ngoài, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm láp, mỗi khi lưỡi chạm tới cái lỗ nhỏ trên đỉnh, cả người Quỷ Thượng sẽ run rẩy liên tục thốt ra tiếng than nhẹ ẩn nhẫn.

Cơ thể dưới thân bắt đầu căng lên, Nhã Nhân biết đã đến lúc, ngón tay thâm nhập sâu hơn vào phía sau Quỷ Thượng, bàn tay còn lại tăng nhanh tốc độ vuốt ve lên xuống, miệng dùng sức hút một cái, lập tức chất lỏng nóng ẩm có vị hơi nồng phun ra từng đợt.

“Ừm… chẹp… chẹp.”

Không chút do dự ừng ực nuốt hết, Nhã Nhân chả thấy phản cảm hay khó chịu gì, hắn dùng ngón tay lau đi chất lỏng màu trắng dính bên môi, ngẩng đầu nhìn Quỷ Thượng.

Quỷ Thượng không thể tin nổi, biểu tình vừa như quẫn bách vừa như căm tức, con ngươi màu vàng óng tan rã, y cố gắng trừng mắt với hắn, nhưng đôi mắt lại ngưng đọng càng nhiều hơi nước. Khuôn mặt, vành tai rồi cả toàn thân đều đỏ bừng.

Đáng yêu chết đi được!

Nhã Nhân trừng lớn hai mắt, trái tim như bị ai nhéo cho một phát. Đột nhiên, hắn thấy môi dưới bị Quỷ Thượng cắn mà đỏ rực, hiện ra ánh nước lấp loáng… Một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ ngực truyền lên, Nhã Nhân cảm thấy mình thực sự bị nhiễm bệnh, bệnh đã tới giai đoạn cuối, không thuốc nào cứu được.

Quỷ Thượng cắn chặt răng, y tròn mắt nhìn thứ nam tính của mình khi phun trào tinh hoa xong thì mềm nhũn, bên trên còn dính chút dịch trắng.

Rõ ràng nên cảm thấy nhục nhã, nhưng thân thể vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm lười biếng sau cao trào.

Mình thế mà bị thằng nhãi trời đánh này khiêu khích đến mức bắn trong miệng hắn, Quỷ Thượng cảm thấy kẻ bị trời đánh phải là y mới đúng. Thân là quân nhân nhưng chẳng khác gì đàn ông bình thường không có định lực.

Quỷ Thượng đang thấy chán ghét bản thân thì phía dưới bỗng co rút lôi đi sự chú ý, cơn đau đớn bị khoái cảm che giấu đột nhiên trở lại, y vừa nhận ra thì phía dưới chợt trống rỗng, sau đó…

Quỷ Thượng ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai của Nhã Nhân phóng to, ngày càng gần, lúc y thấy hình như có chút không thích hợp, đôi môi ấm áp đã dán lên môi y, đầu lưỡi nhanh nhẹn chui vào…

Phút chốc, hơi thở tanh ngọt lẫn lộn quanh quẩn trong miệng hai người, bầu không khí trở nên ám muội.

Quỷ Thượng còn đang sững sờ thì đôi chân bị nâng lên, nam nhân kia thẳng lưng, đẩy vật cứng vào trong cơ thể y – tốc độ nhẹ nhàng rồi tăng dần, mãnh liệt.

“A… ưm!”

Mấy lần Quỷ Thượng bị thúc đau đến kêu thành tiếng, Nhã Nhân chặn kín miệng y, bờ môi mềm nóng bướng bỉnh nhất quyết dán vào, phiền nhiễu, không chịu rời đi.

Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?

Đầu óc hỗn loạn một mảnh, mấy lần Quỷ Thượng cắn vào đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại của đối phương, tuy nhiên Nhã Nhân rất gian xảo – tránh né đúng lúc. Nếu y gắng dùng lưỡi đẩy, hắn sẽ nhượng bộ lui ra, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn nâng mặt y lên, đầu lưỡi kia lại chen vào quấn quýt, dây dưa, khiêu khích không ngừng.

Tên này điên rồi sao?

Quỷ Thượng bị hôn đến nghẹt thở, trong đầu toát ra một cái ý nghĩ như thế.

Đế Nhĩ về ký túc thì gặp Nhã Nhân bước ra từ thang máy, hắn vẫy tay chào hỏi nhưng Nhã Nhân không để ý – cứ thất thần đi về phòng.

Đế Nhĩ đứng lại, chẳng biết có nên lên tiếng gọi Nhã Nhân hay không, đến lúc quan sát kỹ dáng vẻ kia thì hắn liền bỏ ý định.

Quần áo Nhã Nhân có chút lộn xộn, gương mặt hồng hồng, toàn thân tản ra một mùi vị… vừa mới làm xong.

Gãi gãi má, Đế Nhĩ đã có kinh nghiệm nên biết thời điểm này người kia rất dễ xấu hổ lúng túng, suy bụng ta ra bụng người… hắn nheo đôi mắt to lại, cười trộm – vậy bây giờ không nên tới quấy rầy đồng nghiệp.

Vì thế, hai tay bắt chéo sau gáy, Đế Nhĩ xoay người rời đi.

Nhã Nhân trở lại ký túc, vừa vào phòng thì tức khắc nhào lên giường, hắn vùi gò má nóng rực vào giữa hai lòng bàn tay, hít thật sâu một hơi.

Thực sự là mình rất khác thường.

Rõ ràng mục đích là ức h.iếp, phát tiết d.ục vọng lên thân thể Quỷ Thượng giống trước đây… sao sau đó lại thành… không chỉ dùng miệng giúp y đạt cao trào mà tựa như ma xui quỷ khiến, khi tỉnh táo lại thì hắn đã thấy mình đang hôn y.

Vùi mặt vào gối, Nhã Nhân chợt nhớ tới cảm nhận khi môi lưỡi quấn quýt… mềm mại và ấm áp đến kinh ngạc, đầu lưỡi vừa ngọt ngào, vừa dinh dính lại trơn trượt khiến hắn không ngừng dây dưa.

Nhớ đến biểu cảm của Quỷ Thượng lúc đạt cao trào, trái tim hắn không ngừng co rút, hai má rực hồng.

Nhã Nhân thật sự không hiểu vì sao hắn mất khống chế mà làm ra nhiều hành động chẳng giống với mục đích ban đầu như vậy… Mà tỉnh táo ngẫm lại, hắn thấy những việc này… Từ vẻ mặt oán giận của Quỷ Thượng, cho đến hương vị đôi môi…

Thật ngọt ngào.

Lúc Nhã Nhân phục hồi tinh thần thì thấy bản thân đang vùi mặt vào trong gối cười ngây ngô một trận, bỗng nhiên lời nói tựa như quỷ hồn quấn lấy tâm trí hắn của Thành Dương vang lên làm hắn khiếp sợ.

Buồn bực hừ ra một hơi, Nhã Nhân nghĩ, chẳng lẽ tình cảm của mình dành cho Quỷ Thượng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN