Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam


Chương 16


Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Mạnh Nhất đang chuyên tâm vẽ, bỗng nhiên nghe thấy có người trong văn phòng gọi cậu: “Thầy Mạnh Nhất lớn ơi.”

Mạnh Nhất ngẩng đầu xem ai gọi, nhận ra là thầy Dư chủ nhiệm của lớp 11 ban 10.

Thầy Dư cao lớn, giọng nói to lớn vang dội toàn văn phòng, khiến không ít giáo viên đang làm việc ngẩng đầu lên.

“Thầy Đại, tiết này thầy đi dạy đi.”

Mạnh Nhất ngạc nhiên: “Thầy Dư không dạy à?”

Thầy Dư nói: “Tôi không, hiếm khi có thể giúp bọn trẻ thư giãn, cuộc thi sắp đến cũng không thể quá áp lực được.”

Mạnh Nhất bất ngờ, cậu còn chưa chuẩn bị bài giảng, chỉ có thể căng da đầu lấy sách cùng notebook đi dạy.

Học sinh trong lớp quả nhiên cũng giống Mạnh Nhất, khi họ nhìn thấy thầy mỹ thuật một tháng chưa gặp bước vào cửa, tất cả đều kích động mà vỗ tay, có vài học sinh thậm chí đứng dậy hoan hô.

Lần đầu tiên Mạnh Nhất được hoan nghênh như vậy, được chào đón mà bất ngờ, lúc đi lên bục giảng suýt vấp ngã.

Trên thực tế đại đa số học sinh cũng không thật lòng thích mỹ thuật, chẳng qua là muốn có thời gian để làm việc riêng mà thôi.

Mạnh Nhất ở trên bục giảng dạy theo sách giáo khoa, học sinh dưới lớp đều cúi đầu, hoặc đang làm đề toán, hoặc đang tổng hợp các dạng từ của tiếng Anh, tóm lại không ai nghe cậu giảng bài.

Mạnh Nhất cũng không để ý, dù sao thi đại học vẫn quan trọng nhất mà.

Mạnh Nhất giảng bài được nửa tiết, thời gian còn lại chiếu đoạn phim phóng sự cho học sinh xem, giới thiệu phòng triển lãm quốc gia của nước Anh.

Muốn xem thì xem, không muốn xem thì tiếp tục làm bài tập, không gây ra tiếng ồn là được.

Mạnh Nhất đi đến hàng phía sau của phòng học, muốn tìm chỗ trống ngồi xuống, lại thấy ở hàng cuối có một nam sinh đang nằm trên bàn ngủ.

Mạnh Nhất không quản được học sinh đang làm bài tập ở dưới, nhưng ngủ thì trái với nội quy của lớp, cậu không thể mặc kệ, nếu bị hiệu trưởng phát hiện thì trách nhiệm cũng một phần thuộc về cậu.

Mạnh Nhất đi đến bên người học sinh kia, dùng ngón trỏ gõ gõ cái bàn.

Nam sinh nằm trên bàn hình như không nghe thấy, không phản ứng gì, nhưng những học sinh xung quanh đều ngẩng đầu lên.

Mạnh Nhất tinh tường nghe thấy có mấy nam sinh đang cười nhạo vài câu, không thèm che giấu mà ồn ào cười “Ha ha”.

Mạnh Nhất liếc mắt nhìn lướt qua, Mạnh Nhất nhận ra một nam sinh trong đó, tên Hà Nghiệp, đứng nhất khối 11.

Giấy thông báo cậu ta đạt được giải nhất Olympic Toán vào năm ngoái vẫn còn treo trên bảng tin, mỗi ngày Mạnh Nhất đến trường đều thấy.

Mạnh Nhất không thể giúp đám học sinh ấy ồn ào thêm, duỗi tay đẩy đẩy học sinh trên bàn.

Không nghĩ tới chạm vào thì tay dính đầy bùn.

Mạnh Nhất lúc này mới để ý, đồng phục của nam sinh này ướt đẫm, trên áo dính một mảng bùn lớn, giống như ngã vào vũng nước bên ngoài.

Lúc này nam sinh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dại ra mà nhìn về phía Mạnh Nhất vừa đẩy cậu ta.

Sau khi Mạnh Nhất nhìn rõ mặt cậu ta lập tức hoảng sợ, trên mặt với trên trán nam sinh có vết xanh tím, khóe miệng còn dính máu.

Trong lòng Mạnh Nhất căng thẳng, thật cẩn thận hỏi: “Em có muốn tới phòng y tế không?”

Nam sinh không có biểu tình gì, rũ mắt lắc lắc đầu, lại lần nữa nằm xuống bàn.

Mạnh Nhất không gọi cậu ta tiếp.

Lúc hết tiết trở về văn phòng, sau khi Mạnh Nhất cất máy tính thì tới phòng y tế của trường, hỏi giáo viên ở phòng y tế thuốc sát trùng và băng cá nhân, sau đó về lớp 11 ban 10.

Lúc này chuông vào học còn chưa vang lên, mấy học sinh ồn ào trong lớp không ở phòng học, nằm cuối dãy chỉ có nam sinh kia, vẫn không nhúc nhích mà nằm trên bàn.

Mạnh Nhất lặng lẽ đi vào từ cửa sau, đến bên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta.

Nam sinh theo bản năng mà rụt vai lại, cảnh giác mà ngẩng đầu lên.

Mạnh Nhất đặt đồ trong tay lên bàn cậu ta, nói: “Em dùng thuốc lau trước đã, rồi mới lấy băng cá nhân dán lên.”

Nam sinh sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, Mạnh Nhất đã ra khỏi phòng học.

Sau khi trở lại văn phòng Mạnh Nhất nhìn ra cửa sổ, thầy Dư của lớp 11 ban 10 đang khoe thành tích với các giáo viên chủ nhiệm khác, ý chính là muốn nói đợt kiểm tra cuối kì này Hà Nghiệp sẽ tiếp tục đứng nhất.

Mạnh Nhất đứng ở cửa nghe được hai câu, do dự một lát, cuối cùng vẫn trở về bàn làm việc của mình.

Tâm trạng cậu phức tạp mà ngồi vào vị trí, cầm lấy điện thoại, nhận ra có hai tin nhắn mới.

Vì trường quy định lúc học không được mang điện thoại, nên hai tin nhắn này đã được gửi từ nửa tiếng trước.

Mạnh Nhất mở ra xem, là Chu Lâm gửi.

Tin đầu tiên là: Đội thi công tới rồi, đang ở phòng cậu kiểm tra chỗ bị dột đấy, cậu có định về xem cùng không?

Tin nhắn sau là: Không cần về đâu, bọn họ đã đi rồi.

Mạnh Nhất xem xong lập tức trả lời hắn: Tôi mới đi dạy xong nên không thấy, thế nào, bọn họ có thể sửa không?

Chu Lâm trả lời rất nhanh: Có thể thì có, nhưng bọn họ nói phải qua hai ngày nữa mới đến khởi công.

【 Nhất Nhất 】: Tại sao?

【 Đại ca xã hội đen 】: Quên hỏi rồi

【 Nhất Nhất 】:……

Lúc Chu Lâm trả lời đoạn tin nhắn đó thì đã tiễn đội thi công đi rồi, lười phải gọi điện hỏi nguyên nhân, hiện tại hắn đang vội vàng kiểm kê tiền thu được trong tháng sáu.

Phòng được môi giới đều của nhà hắn, ở chỗ bố mẹ hắn có tổng cộng 20 phòng, chia thành 52 phòng đơn cho thuê, trước mắt đã có 33 phòng được thuê, còn có 19 phòng trống.

Chu Lâm cầm máy tính bấm “Tạch tạch tạch”, tiền thuê nhà tháng này thu được tám vạn sáu (305tr), trừ đi tiền tu sửa với đổi mới đồ điện trong nhà, thu vào tay được bảy vạn tám (276tr).

Bảy vạn tám một tháng đối với gia đình bình thường thì là một khoản thu nhập tốt, nhưng đối với nhà bọn họ thì lại là đi xuống.

Chu Lâm nhớ lúc hắn chưa tốt nghiệp, một mình mẹ kinh doanh sản nghiệp địa ốc, một tháng kiếm mười vạn tệ chỉ là bề nổi, mà từ lúc giao vào tay hắn thì một năm không bằng một năm.

Cũng không biết do nguồn thu từ kinh doanh địa ốc bị đình trệ, hay do năng lực của hắn có vấn đề.

Chu Lâm bực bội mà vò tóc, nằm xuống bàn u buồn một mình.

Hắn đã đoán được trước, lát nữa lúc mẹ hắn thấy thống kê sẽ gọi điện tới mắng hắn vô tích sự.

Hắn thừa nhận đúng là hắn vô tích sự thật, nếu hắn có tiền đồ hơn, làm nên tên tuổi, hiện tại đâu đến nỗi phải về nhà thừa kế gia nghiệp, nhìn sắc mặt bố mẹ mà sống?

Chu Lâm thở dài, gửi cho mẹ sổ sách tính cả phụ phí gồm bảy vạn ba tệ.

Dư lại 5000 (17,7tr) tệ là tiền lương tháng này của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN