Manh Sủng - Chương 46: Chúng ta cùng nhau đi tới đầu bạc giai lão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Manh Sủng


Chương 46: Chúng ta cùng nhau đi tới đầu bạc giai lão


Edit: Bối Xu

Trong đình viện lá phong rơi đỏ rực một khoảng trời, sương thu dần trở nên dày hơn, sự tiêu điều báo hiệu mùa đông đang dần đến.

Từ Nam Phong nằm trên giường hết dưỡng bệnh lại ngủ, thoáng cái đã trải qua nửa năm, ánh mắt của Kỷ vương được khám chữa cũng đã khỏi hẳn.

Ông cụ ở chùa Linh Tê bốc cho hắn một đơn thuốc cuối cùng, sau đó ông thấm ướt vải che mắt vào nước thuốc, sau bảy ngày mới có thể bỏ vải che xuống. Ngày hôm nay vừa đúng là ngày thứ bảy

Kỷ vương ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay đặt lên đầu gối lẳng lặng đợi người đến gỡ vải che mắt xuống. Trong lòng Từ Nam Phong nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc hắn liền cố ý mượn Quế Viên một bộ y phục, thay đổi mái tóc búi thành kiểu song vân kế, cải trang thành bộ dáng nha hoàn trong phủ.

Không biết, sau khi đôi mắt của Kỷ vương được chữa khỏi, hắn có thể liếc mắt một cái nhận ra nàng từ đám người không.

Nghĩ đến lúc đó, khóe môi của Từ Nam Phong không kìm chế được hơi cong lên một chút, nàng đứng sau lưng Kỷ vương, bắt đầu cởi vải che mắt của hắn xuống, lại nhận một chiếc khăn ẩm từ tay Bát Bảo, cẩn thận lau sạch một chút thuốc còn sót lại trên mắt Kỷ vương.

Làm xong tất cả, trong sự chờ đợi của mọi người, Kỷ vương chậm rãi mở mắt ra.

Có lẽ do đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng, Kỷ vương hơi híp mắt một cái, giơ tay chặn lại tia sáng lọt vào mắt. Một lúc lâu sau, hình như đã thích ứng được, ánh mắt Kỷ vương đưa quanh phòng dò xét một lần, dừng lại chính xác trên người Từ Nam Phong.

Sau đó, hắn nhoẻn miệng cười, đáy mắt xuất hiện sự dịu dàng.

Từ Nam Phong biết rõ, hơn phân nửa là Kỷ vương đang nhìn nàng.

Diêu Giang nháy mắt với đám nha hoàn để các nàng lui đi, còn cẩn thận đóng cửa giúp đôi vợ chồng son.

Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, tay Từ Nam Phong có chút khẩn trương, tay nàng xoắn xuýt lại với nhau, nàng đứng trước mặt Kỷ vương hốt hoảng hỏi “Sao chàng lại nhìn ra ta?”

Kỷ vương nắm cổ tay nàng, cười trêu đùa “Vị cô nương này nhìn thật quen mặt, trước đây chúng ta đã từng gặp qua ở đâu rồi?”

Từ Nam Phong sửng sốt, thuận theo lời bịa chuyện với hắn, nói tiếp “Điện hạ đang đùa giỡn nô tỳ sao? Lời thoại này hơi cũ rồi.”

Kỷ vương sờ chóp mũi, nhe răng cười “Nếu ngươi đã nói như vậy, chi bằng bản vương nạp ngươi làm thiếp, thế nào?”

Từ Nam Phong không diễn nổi nữa. Ánh mắt Kỷ vương nhìn nàng quá mức thâm thúy nóng bỏng, nàng khẽ cười, quay mặt đi chỗ khác nhỏ giọng đáp “Còn tưởng chàng không nhận ra ta, không ngờ nhanh như vậy đã bị nhìn thấu rồi.”

“Nam Phong cũng quá xem thường ta, thời điểm nàng còn trẻ ta đã âm thầm gặp qua nàng rất nhiều lần, một cái nhăn mày, một tiếng cười của nàng từ lâu đã khắc sâu và cốt tủy, cả đời không quên được.” Kỷ vương mỉm cười giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vết chu sa ở vành tai nàng, ôn hòa nói “Chỉ là ta chưa bao giờ nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, giờ mới phát hiện ở chỗ này của nàng có một nốt ruồi nhỏ.”

Nốt ruồi này ở chỗ khá kín đáo, không phải người ở gần mình thì rất khó nhìn ra. Lòng bàn tay ấm áp của Kỷ vương lướt qua chỗ chưa từng bị người khác đụng vào, nhất thời làm nàng run rẩy một trận.

Từ Nam Phong che vành tai, theo bản năng muốn lùi lại một bước, nhưng nghĩ tới chuyện mình còn chưa chính miệng nói cho Kỷ vương nghe tâm ý của bản thân, bước chân của nàng lại ngừng lại.

Đã nói sẽ không trốn tránh, đã nói phải đón nhận tấm lòng của hắn, làm sao nàng có thể lâm trận lùi bước?

Từ Nam Phong lấy lại bình tĩnh, nếu như không thể lùi lại thì nàng sẽ từng bước tiến lên phía trước, kéo tay Kỷ vương nói “Đôi mắt của chàng đã nhìn được rồi, ta mang chàng đến một nơi.”

Dứt lời, nàng lôi kéo Kỷ vương đi ra khỏi cửa, đi đến trước cửa viện liền hô lên “Diêu quản gia, xe ngựa chuẩn bị xong chưa?”

Nhìn bộ dáng này của nàng cũng đủ biết được kế hoạch này từ trước đã được chuẩn bị rất chu toàn.

Ánh mắt Kỷ vương rơi vào bàn tay đang được Từ Nam Phong nắm, tùy ý để nàng kéo mình lên xe ngựa mới cười hỏi “Nam Phong muốn đưa ta đến chỗ nào?”

“Đợi một lát nữa chàng sẽ biết.” Từ Nam Phong vén rèm xe lên, phân phó Diêu Giang đang ngồi phía trước, “Xuất phát thôi.”

Kỷ vương hơi nâng cằm, ôn nhu mỉm cười, quan sát Từ Nam Phong. Hắn luôn cảm thấy hai ngày nay nàng thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt của nàng vẫn có vẻ điềm tĩnh như trước, nhưng tâm tư lại sinh động hơn rất nhiều, không giống nữ nhân luôn cự tuyệt người vạn dặm trước đây.

Xe ngựa chạy đến hồ nước dưới chân núi thành Giao Lãng thì dừng lại. Từ Nam Phong kéo Kỷ vương xuống xe, phóng tầm mắt ra xa. Ánh hoàng hôn đỏ như sắc son bao phủ bãi sậy lớn, hoa lau trắng xóa như một lớp tuyết dày bao phủ lên hồ nước, lại giống như lông ngỗng bay lả tả.

“Ta nhớ nửa năm trước là lần đầu tiên chàng dẫn ta đến chỗ này, ta cũng đã nói, nhất định cuối thu sẽ tới đây một lần nữa. Hoa lau trắng xóa bay đầy trời nhất định rất đẹp.”

Dứt lời, Từ Nam Phong quay đầu nhìn về phía sau lưng Kỷ vương, đối diện với ánh mặt trời chiều đổ rực, ôn hòa nói “Khi đó ta chỉ có một mong muốn, nếu như có thể chờ đến ngày ánh mắt chàng nhìn được, nhất định phải cùng chàng tới đây một lần.”

Kỷ vương vẫn đứng thẳng, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Từ Nam Phong, mỉm cười nói “Thật tốt, ta không phụ sự kì vọng của mọi người, cũng không bỏ lỡ quang cảnh mỹ lệ này.”

Từ Nam Phong bị ánh mắt nóng bỏng của Kỷ vương nhìn đến mức không được tự nhiên, vừa nghĩ đến những lời nói thẳng thắn nàng muốn nói, gò má không kìm được liền đỏ ửng.

Nàng ngắt một cành hoa lau, đưa bông hoa trắng như tuyết đặt trên chóp mũi ngửi một cái. Một cơn gió thoáng qua thổi tung vạt áo nàng, sợi tóc đen nhánh cũng bay bay theo gió. Sắc trời cũng dần dần chuyển màu, hơn phân nửa bầu trời đang dần chuyển sang màu tối.

Kỷ vương yên lặng ngắm nhìn Nam Phong, chờ nàng mở miệng.

Vừa rồi ở trong phủ, lúc vải che mắt được tháo xuống, Lưu Hoài mở mắt, lần đầu tiên thấy được dung nhan của nàng. Chỉ có hai từ “kinh diễm” mới có thể miêu tả được tâm trạng của hắn lúc đó.

Vừa nhìn thấy nàng, ký ức rất nhiều năm về trước như được tái hiện lại trong đầu. Thật ra ngày thường Từ Nam Phong không được coi là diễm lệ, nhưng mặt mày nàng rất tinh xảo, khí chất trầm tĩnh lại có thêm chút quật cường, tựa như một bầu rượu ngon ủ lâu ngày, hương thơm cũng không nhạt bớt.

Những lúc ở cùng nàng, cho dù không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy nặng nề.

Từ Nam Phong đưa mắt giả vờ nhìn ánh hoàng hôn, nhưng chỉ một lát lại liếc về phía Kỷ vương. Một lúc sau, nàng hít sâu một hơi hạ quyết tâm, chậm rãi nhưng kiên định bước đến trước mặt Kỷ vương “Thiếu Giới, ta có lời muốn nói với chàng.”

Nàng rất hiếm khi khẩn trương như vậy, Kỷ vương đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười nói “Chỉ cần không nhắc tới việc cùng cách (*), chuyện gì cũng có thể.”

(*) Một số truyện khác dùng từ “hòa ly”. Ý nghĩa của nó là ly hôn, nhưng khác với hưu thê. Đó chính là việc hai bên chia tay nhau trong hòa bình, chứ không phải một bên muốn đơn phương bỏ vợ/ chồng

“Không phải, ta sẽ không rời khỏi chàng.” Từ Nam Phong cuống quýt xua tay, lập tức nói thêm “Nửa năm trước ở chỗ này, chàng nói với ta, cho dù là phu thê hay đồng minh, chỉ cần đối đãi với nhau thẳng thắn thành khẩn, cho nên, ta muốn nói tâm ý của ta cho chàng biết.”

Nghe đến đây, lông mày của Kỷ vương nhướn lên. Đợi lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng đã đối diện với vấn đề này rồi sao?

Từ Nam Phong hắng giọng một cái, dùng sức ổn định giọng nói của mình, nghiêm mặt nói “Chàng hỏi ta có nguyện ý ở cạnh chàng hay không, vấn đề này ta đã suy nghĩ rất lâu, ta…”

Ánh mắt Kỷ vương sáng quắc, tràn ngập mong đợi nhìn nàng.

Nhận được ánh mắt khích lệ của hắn, tất cả căng thẳng của Từ Nam Phong trong nháy mắt đều tan thành mây khói. Nàng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, thản nhiên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của Kỷ vương, bình thản nói những lời từ trong tim mình.

“Thiếu Giới, ta nguyện ý, ta muốn ở cùng với chàng.”

Trong phút chốc, Kỷ vương mở to mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập kinh ngạc và vui sướng, cuối cùng hắn cũng khôi phục lại một chút bình tĩnh. Kỷ vương mỉm cười, ôn hòa hỏi lại “Nam Phong, nàng có biết nàng đang nói gì không?”

“Ta biết.”

“Không hối hận?”

“Lời đã nói ra, vĩnh viễn không hối hận.”

Gió thu nổi lên, một trời hoa lau bay lả tả như một trận tuyết lớn. Chỉ sau một khắc, Từ Nam Phong rơi vào một cái ôm ấm áp.

Lưu Hoài ôm nàng thật chặt, dùng sức lớn đến mức muốn đem cả người nàng khảm vào xương cốt. Từ Nam Phong hơi ngẩn ra, lại lập tức mỉm cười, cũng dùng sức ôm lại Kỷ vương.

Nàng giống như đã hoàn thành một tâm nguyện đã lâu, cả thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, cả khuôn mặt đều lộ ra ý cười, ngọt khắc vào tim.

Lưu Hoài vùi mặt vào cổ nàng, vì kích động nên hô hấp của hắn run nhè nhẹ. Sau đó, hắn lại vui sướng bật cười ha ha, cánh tay dùng sức một chút, ôm cả người Từ Nam Phong lên. Hông Từ Nam Phong đột nhiên bị ôm, cả người nàng như xoay tròn giữa biển hoa lau, đẹp như đang múa. Nàng hét lên một tiếng vì kinh hãi, theo bản năng ôm cổ Kỷ vương, chạm nhẹ vào chán hắn. Hô hấp của hai người quấn quýt, vui vẻ như hài tử ba tuổi.

Kỷ vương cọ nhẹ vào trán nàng, giọng nói khàn khàn “Nam Phong, nàng có biết ta đợi ngày này bao lâu không?”

Từ Nam Phong chỉ mỉm cười nhìn hắn, trong mắt là thâm tình kiên định không nói nên lời.

Gió thu vẫn thổi, khung cảnh dưới chân núi giống như được phủ một lớp tuyết trắng xóa. Từ Nam Phong không tự chủ vươn tay ra, nhẹ nhàng lấy một bông lau dính trên tóc Kỷ vương, cười nói “Chàng nhìn xem, ngay đến trời cao cũng mong chúng ta đi cùng nhau tới bạc đầu giai lão.”

Trên tóc hai người đều rơi đầy hoa lau nhưng không ai có tâm tư phủi đi. Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong, một lần nữa kéo nàng vào lồng ngực mình, chân thành cúi người hôn lên môi nàng.

Từ ngày bọn họ thành hôn đến nay, đây mới là nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên.

Kỷ vương ôn nhu liếm bờ môi nàng, dịu dàng cắn một cái. Nhận được sự đáp lại của nàng, hô hấp của Kỷ vương càng trở nên nặng nề, không chờ kịp cạy răng nàng, đầu lưỡi tiến vào thăm dò, dẫn dụ nàng quấn quýt si mê, phát ra tiếng nước làm người ta đỏ mặt tim đập.

Nụ hôn của Kỷ vương làm Từ Nam Phong không thở nổi, nhưng dù hô hấp bị cướp đoạt, nàng vẫn loạng quạng ôm chặt Kỷ vương, nhiệt tình đáp lại hắn.

Mặt trời dần hạ xuống đỉnh núi, ánh nắng ở phía chân trời đỏ như máu, ngay cả tiếng gió thu thổi xào xạc cũng dần dần yên tĩnh. Những tia nắng còn sót lại ở đường chân trời cũng dần biến mất, nó biến cảnh ôm hôn dưới ánh hoàng hôn như được tô thêm một lớp ánh sáng màu vàng kim nhè nhẹ, vô cùng đẹp đẽ.

Đêm xuống, đương nhiên Kỷ vương sẽ trở về phòng ngủ chính với Từ Nam Phong.

Bát Bảo và Quế Viên hầu hạ chủ tử tắm rửa chải đầu, sau khi chuẩn bị thêm trà và điểm tâm liền bị Kỷ vương đuổi ra ngoài.

Bát Bảo ra ngoài sân, thắp đèn ở sương phòng xong vụng trộm liếc mắt một cái, dùng cùi trỏ chọc vào hông Quế Viên híp mắt nói “Ai da, ngươi có cảm thấy Vương gia và Vương phi có chút không giống trước không?”

Quế Viên ù ù cạc cạc, mơ hồ hỏi ngược lại “Không giống chỗ nào?”

“Ngươi còn nhỏ, tất nhiên không thể nhìn ra.” Bát Bảo dùng khay trà che khuất nửa khuôn mặt, thần thần bí bí bước lại gần Quế Viên, nhỏ giọng nói “Sau khi Vương phi và Vương gia từ bên ngoài trở về, trong ánh mắt của hai người đều giống như có mật, ngọt đến rùng mình.”

“Có sao?” Quế Viên cẩn thận suy nghĩ lại một hồi, vẫn không hiểu rõ “Nhưng từ ngày đầu tiên Vương phi vào cửa, ánh mắt của Vương gia nhìn nàng đều rất ngọt ngào nha.”

“Không giống với hiện tại. Trước đây chỉ có Vương gia nhìn Vương phi bằng ánh mắt ngọt ngào, bây giờ ánh mắt Vương phi nhìn Vương gia cũng ngọt rồi.” Nhìn thấy Quế Viên vẫn ngây người không hiểu, Bát Bảo không nhịn được gõ một cái vào trán nàng, vui vẻ giải thích “Nói ngắn gọn thì Vương phi đã thông suốt rồi, trong phủ của chúng ta không bao lâu nữa sẽ có tiểu thế tử.”

Ánh mắt Quế Viên đột nhiên sáng lên, cao hứng nói “Ồ, ta đã hiểu rồi! Vương gia muốn tạo đứa nhỏ với phu nhân… Ô ô.”

Một tay Bát Bảo bịt kín miệng Quế Viên, mạnh mẽ lôi kéo nàng đi. Đi được một đoạn, Bát Bảo mới thả tay ra, đặt một ngón tay lên miệng “Suỵt… Ngươi nói nhỏ một chút.”

Lúc đó ở trong viện, Diêu Giang cầm một bồn hoa đặt vào góc nhà. Nhìn hai tiểu nha hoàn cười đùa dần đi xa, ông đứng thẳng người, đưa tay đấm lưng mấy cái, thở dài cảm khái “Thanh niên ấy à, thật tốt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN