Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
Chương 14: Tôi bảo hộ cô ấy là chuyện đương nhiên
Hắn cư nhiên không có phản ứng, như là không biết đau, con mắt đen không chớp mắt cứ nhìn chằm chằm Nam Cảnh Thâm. Nhưng Nam Cảnh Thâm hắn coi người xung quanh như không khí, đừng nói là đôi mắt, ngay cả khóe mắt cũng lười hướng về phía người khác.
Sự hờ hững này, tựa hồ chọc giận Bạc Tư, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, mở miệng, giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Không có tiện.
Hầu kết Nam Cảnh Thâm chuyển động lên xuống, tiếng nói nồng đậm dễ nghe, hướng về phía cô nói:
– Thật không có tiện sao?
Cô nắm chặt đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn Bạc Tư, đôi mắt nhỏ chột dạ không dám nhìn tới người đàn ông có hơi thở cường đại đối diện, hai cánh môi nhỏ mấp máy:
– Anh ấy nói không có tiện, thì thật sự là không…… không có tiện, tôi nghe theo anh ấy.
Cô càng nói càng nhỏ lại, âm cuối hạ xuống, chỉ khe khẽ quanh cánh môi.
Tim đập mạnh bình bịch, khẩn trương nói.
– Cô chủ tôi là phụ nữ đã có chồng, tiên sinh, anh nửa đêm ở chỗ này là không đúng.
– Ha ha.
Nam Cảnh Thâm cười khẽ.
– Anh bảo hộ cô ấy rất khá.
– Tiên sinh nhà tôi đã phân phó qua, không được để phu nhân tiếp xúc với đàn ông lạ, tôi bảo hộ cô ấy là đương nhiên.
Lời vừa nói xong, hắn nắm cánh tay Ý Ý hướng biệt thự mà đi.
Phản ứng quá đột ngột, lập tức đem Ý Ý tỉnh mộng.
Cô quay đầu lại liếc mắt một cái, người đàn ông có dáng người cao ngất vẫn đang đứng ở dưới đèn đường, quần tây áo sơ mi đơn giản, mơ hồ có loại khí chất khí phách, khéo léo cùng cấm dục.
Cặp mắt thâm thúy kia, so với màn trời lúc này còn đen hơn, con ngươi lạnh lùng, làm nổi bậc hơi thở lạnh lẽo từ trong xương tủy.
Tốt xấu gì người ta cũng đưa cô về, bị đối đãi như vậy, có vẻ như không được tốt cho lắm.
Bước chân Bạc Tư rất dài, Ý Ý căn bản theo không kịp, giống như con ghẻ đi ở phía sau hắn, cách một tầng ống tay áo hơi mỏng, một chút cũng không cảm thấy sức lực hắn nắm tay cô rất lớn. Khắp cả người hắn mang hơi thở đầy tàn bạo, từ đầu đến chân đều đang nói hắn đang mất hứng, hơn nữa là rất không cao hứng.
Ý Ý kỳ quái nhìn hắn.
– Anh biết anh ấy sao?
– Không biết.
– Sao tôi lại cảm thấy anh với anh ta như là có thù oán với nhau vậy, anh ta đắc tội với anh sao?
Bạc Tư bỗng dừng lại, thả tay cô ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mắt cô khiến cô cảm thấy rùng mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Không có thù, cũng không dám oán.
Hắn là thạc sĩ tài chính NBA, thiên phú dị bẩm, dấn thân vào thương trường một năm liền đi theo Nam tứ gia. Hai năm trước lão nhân gia hắn thuận miệng nói một câu, liền đem hắn đi làm hộ vệ cho Ý Ý.
Nào dám có thù, chỉ có oán thôi.
Rõ ràng là cưới vợ, không nên giao cho hắn trông giữ, chính mình lại cấu kết làm bậy, còn làm bộ như không quen biết hắn.
Sao có thể không oán đây.
Ý Ý nhìn sắc mặt hắn, bình thường chỉ quen thấy hắn nghiêm túc, thật cũng không cảm thấy được có bao nhiêu dọa người, cô hì hì cười hai tiếng, hai tay để sau người, ở trước mặt hắn lùi lại:
– Người kêu Nam tứ gia kia, tôi nghe người khác xưng hô hắn như vậy, chồng của tôi cũng kêu tứ gia, hắn cũng ở nhà theo sắp xếp của lão Tứ sao?
Khóe miệng Bạc Tư gợn sóng không sợ hãi nói:
– Không rõ lắm.
-……
Lại nữa.
Cứ thần thần bí bí như vậy.
Cô ngoại trừ chỉ biết ông chồng thần bí của mình bên ngoài kêu tứ gia, ngay cả họ là gì cũng không biết, mỗi lần nói bóng nói gió hỏi, hoặc là ngay trước mặt cô pha trò, hoặc là tựa như Bạc Tư như vậy, trực tiếp dùng ba chữ “Không rõ lắm” nói với cô.
– Phu nhân về rồi.
Ý Ý mới vừa tiến vào đại sảnh, tay đã bị Tiểu Quỳ dắt đi.
– Hôm nay cô muốn ăn cái gì, trong phòng bếp có bò bít tết, còn có thịt bò hầm.
– Khoai tây hầm thịt bò sao?
Hai mắt Ý Ý tỏa sáng, hắc hắc cười chà chà tay.
– Nhanh nhanh đi, lấy cho bà chủ một chén.
– Thiếp thân đi ngay.
Tiểu Quỳ học theo kiểu cách nha hoàn cổ trang trong phim, Ý Ý cố ý ngẩng cao đầu nhìn xuống, ra vẻ kiêu căng sờ soạng trên mặt Tiểu Quỳ một phen, hai cái cô gái cười lăn lộn một đoàn.
– Tiểu Quỳ, không biết quy củ!
Một tiếng trách móc truyền đến.
Ý Ý giật mình, cảm thấy khí lạnh sau gáy.
Cô cả gan nghĩ muốn Tiểu Quỳ chuồn đi, đè giọng nói xuống nói nahnh:
– Không ăn cơm nha, tôi về phòng tắm rửa trước, cô chút nữa đen thức ăn khuya lên cho tôi.
Nói xong cô tính chuồn đi, nhưng mà cố tình phòng cô lại ở lầu hai, quản gia Hồ bá giống như cái cột chắn ngay đầu cầu thang, cô bất chấp đi qua, đầu cũng chưa nâng, nhanh chóng nói:
– Hồ bá bá ngủ ngon, con trở về phòng tắm tắm rửa rồi ngủ nha.
– Đứng lại.
Mủi chân Hồ bá vừa chuyển, thần sắc nghiêm túc:
– Phu nhân, tôi có chuyện muốn hỏi cô.
Da đầu cô run lên, chột dạ gãi trán.
– Chuyện gì nha?
– Hôm nay thẻ của cô mất hai mươi mốt vạn, cô cầm lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?
Quả nhiên vẫn là bị hỏi……
Trái tim Ý Ý đập liên hồi như nổi trống trong lồng ngực, chớp chớp mắt, mắt ngấn nước, giọng nói mềm nhẹ nói:
– Con mua gấu trúc……
Ánh mắt Hồ bá nghiêm lại, coi như bình tĩnh nói:
-Mua làm cái gì?
– Hầm, hầm cùng với khoai tây,…… cùng ăn với Khải Nhân.
Cô trợn mắt nói nói dối, thuận tiện đem khuê mật dụ dỗ.
– Ăn ngon không?
– Cũng được, thịt có chút cứng.
Cô rốt cuộc bịa không nổi nữa, vốn tưởng rằng mở miệng nói câu đầu tiên sẽ bị mắng, không nghĩ tới Hồ bá cư nhiên phối hợp, loại đối thoại này, ngược lại thực buồn cười, làm cho người ta không có bậc thang để xuống, cô xấu hổ lại hối hận, môi cắn đến trắng bệch.
Tính tình Hồ bá cũng không phải tốt như vậy, nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
– Phu nhân, cô càng ngày càng bướng bỉnh.
…… Cô thiếu chút nữa liền quỳ xuống.
– Buổi chiều tứ gia gọi điện tới, cô lấy tiền làm kinh động ngài ấy, bảo tôi tịch thu tất cả tiền của cô.
Ý Ý suýt nữa nghĩ mình nghe lầm, cô cũng không dám hỏi lại, trong lòng vẫn lo lắng sẽ bị trừng phạt, nhưng lại khác xa dự đoán của cô.
Sau khi kết hôn lúc, tứ gia đích thật không cùng cô gặp mặt, không có trực tiếp thông qua điện thoại, mệnh lệnh hoặc yêu cầu đối với cô, đều là trực tiếp thông qua Hồ bá. Nhưng mà ăn mặc ngủ nghỉ, hắn chưa từng bạc đãi cô. Trước đây cô muốn mua quần áo hay cái khác, cũng rất tiết chế, chưa từng tiêu quá hai ngàn đồng.
Đột nhiên mất đi hai mươi mốt vạn, hắn tức giận sao?
Ý Ý khịt khịt cái mũi, trước mắt không hiểu sao có một tầng sương mù, trong lòng buồn phiền, có cảm giác, cô bị người đề phòng cho là ăn trộm.
– Đã biết.
Cô rầu rĩ lên tiếng:.
– Có hai cái rương trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, để con lấy nó cho.
Nói xong cô bỏ chạy lên lầu, làn váy tung bay, tiếng giày cao gót vang lên ở cầu thang.
Hồ bá nhìn bóng dáng của cô, nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!