Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào - Chương 19: Hắn là tân phó tổng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào


Chương 19: Hắn là tân phó tổng


Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất chiếu vào trong, phát họa hình dáng cương nghị, trí tuệ của người đàn ông, khuôn mặt được viền vàng rực rỡ, con ngươi gợn sóng không một chút e sợ, làm cho người ta nắm không ra sự bí hiểm bên trong.

Ý Ý nghẹn họng nhìn trân trối, ngón tay cuộn tròn thật chặt, có cảm giác khó chịu, từ chỗ sâu trong đáy lòng chậm rãi hiện ra, từ từ bao lấy cô, giống như bị đao nhọn nhắm ngay trước mặt.

Hồ bá bá có nói qua, cô có thể đi vào Hoa Thụy, là nhờ có quan hệ với chồng cô, hắn cùng phó tổng Hoa Thụy, là….. bạn tốt?

Bọn họ là bạn tốt……

Người này…… Cô ở trước mặt hắn có nói qua, về sau tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa, nhưng hiện tại……

Cô quả thực đang rất rối rắm.

– Ông trời của tôi ơi, tôi mang thai mất, thật sự rất đẹp trai nha……

– Ngoài đời so với trong TV còn đẹp hơn, phó tổng Nam Vị Dương ở bên cạnh quả thực không bằng.

– Khó trách nhiều năm như vậy, truyền thông rất ít khi chụp được khuôn mặt vị Nam tứ gia này, đẹp trai như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy công tác ở Hoa Thụy rất hạnh phúc nha.

Hạnh phúc sao……

– Nếu có thể được gần kề một tí, để cho tôi sờ, hoặc là ngủ cùng nhau, tôi sẽ cao hứng cả đời, không, là hai cuộc đời chứ!

Mấy cô gái trẻ ngu xuẩn a, cùng ngủ với hắn, nhất định không phải là chuyện tốt gì.

Cả người Ý Ý đều lạnh thấu, tất cả thanh âm xung quanh dần dần xa xăm, cái lổ tai để nghe ngóng, giờ chỉ có ong ong tạp âm, trước mắt như bị che phủ bởi ánh sáng trắng, không phân biệt được gì nữa. Trong mắt tất cả mọi người chỉ có hai người đàn ông kia, bọn họ nắm tay, bọn họ nói chuyện với nhau, bọn họ nở nụ cười ác ý.

Ý Ý càng ngày càng không được, bả vai cũng suy sụp, thu nhỏ mình lại, tốt nhất nhanh nhanh rời khỏi nơi này.

– Tiêu Ý Ý.

Bỗng nhiên, một giọng nữ truyền vào trong tai, cánh tay bị khẽ đẩy một chút.

Cô bỗng nhiên hoàn hồn, cả người chấn động một chút.

Quản lí nhân sự đứng ở bên cạnh cô, nhíu mi lại:

– Tôi gọi cô vài tiếng, sao cô không nghe thấy?

Ánh mắt Ý Ý lấp lánh.

– Có chuyện gì sao?

– Cô là thực tập sinh mới đến, đến trước mặt hai vị phó tổng đi.

– Đi làm cái gì……

Cô từ trong tâm cự tuyệt.

– Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, cô xem người ở đây đi, họ đều muốn gần phó tổng một tí, cô cứ hỏi, có cái gì tốt cứ hỏi đi.

Bả vai cô bị đẩy một chút, từ trong đám người hốt hoảng ngã ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ, cô lung tung lau chùi mặt một phen, nghĩ muốn để tóc ra sau tai, ngẫm lại vẫn là quên đi, có thể che một chút thì cứ làm, huống hồ hiện tại cô vận trang phục công sở chuyên nghiệp, so với cô hai ngày trước là một trời một vực, hắn nhất định không thể nhận ra cô đâu.

Ý Ý cùng với vài thực tập sinh khác, đứng thẳng tắp thành một hàng, đầu cuối xuống. Tầm mắt dù đã bị che đi một nửa nhưng cô vẫn để ý thấy đôi giày da sáng bóng của người đàn ông, ống quần tây màu đen bao lấy đôi chân dài, tiếp tục hướng lên trên, khuy tay áo màu đen trên cổ tay áo hình tròn phản chiếu ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, đâm vào trong mắt cô, cả người Ý Ý đột nhiên chấn động, vôi vàng đem tầm mắt vào quy củ.

– Các vị đều là các thực tập sinh từ các trường đại học lớn, vào Hoa Thụy rồi, hy vọng các vị thật sự cố gắng, phúc lợi công ty không thiếu cho mọi người, trước mắt Nam mỗ khách khí xin nhờ, ngày sau cùng một chỗ trong công ty, mong chỉ giáo cho nhau.

Giọng nói Nam Cảnh Thâm thuần hậu, không nhẹ cũng không nặng, có một loại gọi là khí thế làm người ta tin phục, nhưng không quá sắc bén. Bàn tay mảnh mai sạch sẽ cùng với những ngón tay thon dài để thoải mái ở hai bên hông.

Nhóm thực tập sinh đều thực kích động, không nghĩ tới tân phó tổng bình dị gần gũi như vậy, thân mình buộc chặt chậm rãi thả lỏng xuống, nhưng mà phần cung kính kia lại không dám buông lỏng.

Hai vị phó tổng tài luân phiên nói mấy câu, mọi người càng nghe càng kích động, nhưng cả người Ý Ý lại lạnh thấu.

– Cô Tiêu Ý Ý.

Giọng hắn hắn trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trước mặt toàn bộ nhân viên công ty cao thấp, chuẩn xác kêu tên của cô.

Ý Ý bất ngờ không kịp đề phòng.

Cái cổ cứng ngắc ngẩng lên, nhưng cũng không dám nhìn mặt hắn, hai cánh môi buộc chặt, cô có thói quen hay cắn môi, bên gò má bỗng nhiên đụng phải một cỗ ấm áp.

Cô ngẩn ra, người đàn ông đưa tay, nắm lấy sợi tóc bên má cô, ôn nhu vén ra sau tai.

Ý Ý giữ vững hô hấp, ánh mắt mọi người đều đang nhìn cô, thấy rất tự tại.

– Lúc đi làm nên cột hết tóc lên, che mất con mắt sẽ không tốt lắm.

Hắn cúi đầu nói, cách cô thật sự gần, như đang thật sự giúp cô sửa sang lại dung nhan.

Ý Ý cúi đầu, lơ đãng chú ý tới thẻ công tác của mình trước ngực, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói:

– Tôi sẽ chú ý, cám ơn phó tổng.

Nam Cảnh Thâm cười, ngũ quan tinh xảo lập thể giống như vương tử tao nhã từ trong tranh đi ra, nhưng một thân hơi thở lạnh lùng như thần, làm cho người ta không dám ở trước mặt hắn làm càn.

Lúc sau, hai vị phó tổng bỏ lại đám cấp dưới bước vào thang máy chuyên dụng.

Bọn họ vừa đi, nhất thời như là công tắc bị đè, vừa rồi còn im lặng nhưng giờ đây trong đại sảnh ồn ào cả lên, nghị luận giằng co lẫn nhau.

Ý Ý đứng cùng với đám người sau cùng, bị đẩy tới đẩy lui chen chúc nhau, không vào được thang máy, cuối cùng đến bộ phận nhân sự, không duyên cớ bị mắng suốt.

Cuối cùng đến giờ nghỉ, mọi người đi ăn cơm trưa, muốn Ý Ý cùng nhau đi, cô chỉ nói trong chốc lát sẽ tìm đến các cô, sau đó một mình đến cuối hành lang, đặt mông ngồi trên thùng có thiết bị phòng cháy, nhếch lên một chân, cẩn thận đem giầy cỡi ra.

Quả nhiên, bị giày xát vào làm đỏ cả lên, dấu vết chỗ gót chân lại càng rõ, hiện ra nốt máu thật nhỏ.

Không thích ứng được, thật sự không thích ứng, cô đối với giày cao gót này nọ, hoàn toàn không tìm thấy phương pháp nào khống chế nó.

– Nếu khó chịu như vậy, sao còn muốn mang!?

Âm thanh quen thuộc chợt vang lên, Ý Ý đang buồn bã ỉu xìu lập tức bị kinh sợ, ngửa đầu nhìn, chống lại con ngươi sâu thẳm của người đàn ông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt cứng ngắc.

Cô bĩu môi.

– Ai cần anh lo đâu.

Trên trán bị gõ một cái.

Cô tức giận trừng hắn, cái tay Nam Cảnh Thâm gõ cô còn chưa có về phụng phịu nói:

– Sao lại cùng lãnh đạo nói chuyện như vậy.

-……

Lấy thịt đè người, tuyệt đối là lấy thịt đè người.

Người đàn ông bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cô kích động lùi hai chân ra sau, cảnh giác nhìn hắn.

– Làm gì vậy?

Hắn không nói chuyện, bắt được chân của cô, Ý Ý theo bản năng giãy dụa, hắn liền tăng thêm lực, đem chân cô kê trên đùi hắn, đem ngón cái chạm vào miệng vết thương rất nhỏ trên gót chân cô mà vuốt ve.

Cô bỗng nhiên sửng sốt, hắn đây là……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN