Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
Chương 48: Nam gia không tra ra được bối cảnh
– Hội nghị lúc nào?
Cố Diễn liếc mắt nhìn đồng hồ.
– Sau hai mươi phút nữa.
– Quên đi.
Nam Cảnh Thâm đem tư liệu thả lại vào tay Cố Diễn, chuyển hướng đến cửa phòng Phó Tổng Tài lâm thời, hai chân thon dài bước đến không nhanh không chậm, hắn sửa sang ống tay áo, trên cổ tay đeo đồng hồ màu bạc, bị ống tay áo che đi, một thân âu phục làm riêng màu đen, làm ưu thế chiều cao hắn hoàn toàn lộ rõ, khuôn mặt cương nghị, ngưng tụ sự lạnh lẽo.
Cố Diễn theo bản năng hướng về văn phòng đóng chặt liếc nhìn, thở dài một hơi.
Đối với nữ nhân khác tránh không kịp, hắn rất tò mò, Tiêu Ý Ý đến tột cùng có bản lãnh gì, có thể làm cho nam thần cấm dục Nam Cảnh Thâm nhìn với con mắt khác.
……
Buổi chiều, Ý Ý định gọi điện thoại cho Tống Khải Nhân, bất ngờ nhận được một cuộc gọi khác.
Hôm nay là ngày Tiêu Tĩnh Đình lại mặt, kêu Ý Ý về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Nửa giờ sau, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa biệt thự.
Kiểu dáng xe, đến biển số xe, Ý Ý đều rất xa lạ, xe cơ hồ là dừng sát chân, cô kinh hoảng nhảy một bước, phía sau lưng đập phải con sư tử bằng đá trước cửa, cột sống đau đớn.
Cửa sổ của xe hạ xuống, lộ ra cái mặt đeo mắt kính, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ý Ý nhăn lại, theo bản năng bắt đầu chống cự, quay đầu liền hướng về phía biệt thự mà đi.
– Đứng lại cho anh.
Cửa xe bị lực lớn đóng sầm, Ý Ý ý thức tăng nhanh bước chân, nhưng có nhanh hơn nữa, cũng không chống cự nổi người đàn ông cố ý muốn đuổi tới, rất nhanh, cánh tay liền bị một sức mạnh kéo lại, dùng sức lôi kéo.
Cô không có va tiến vào trong ngực người đàn ông, cũng không có bị ném tới chết, thân thể dưới lắc lư mấy lần, liền đứng lại.
– Buông tay!
Nam Vân quét một chút nhìn biệt thự, ánh mắt lóe lên tia châm chọc.
– Đây chính là chỗ nuôi nhốt của lão đàn ông kia?
Ý Ý cau mày, một cảm giác buồn nôn xông lên, dốc hết sức bỏ qua hắn.
– Đây là nhà tôi, phiền anh nói chuyện tôn trọng chút.
– Làm sao, anh muốn là đúng ngươi không khách khí, những tên cẩu vệ của em, có thể đem tôi xé ra hay sao?
Nam Vân từng bước ép sát, cô lui lại mấy bước về phía sau, cảm thấy căn bản không cần thiết phải sợ, cô liền đứng lại, ngẩng đầu căm ghét trừng mắt hắn.
Nam Vân một tay ôm eo của cô, trên người đè xuống, làm cho thân thể cô ngửa ra sau, lòng bàn tay làm thân thể cô cân bằng lại, hai người trong lúc đó, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Ánh mắt của hắn quá có tính xâm lược, cố ý khiêu khích nhìn từ trán của cô đến cổ áo, híp mắt hít một hơi.
– Ý Ý, trên người em thật là thơm a, đáng tiếc, hàng đêm một mình trông phòng, cảm thấy trống vắng chứ?
Ý Ý không trốn, càng không có mảy may kinh hoảng, con mắt bình tĩnh không gợn sóng, cứ như vậy nhìn hắn.
Nhìn ra Nam Vân hơi giật mình, có chút phẫn nộ, hắn lại có loại ảo giác bị xem thường.
Tức giận, cái tay phía sau lưng Ý Ý, đột nhiên bóp lấy cổ của cô, mắt híp lại, mang theo rét lạnh.
– Ánh mắt đó của em là sao?
Ý Ý không có trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như sứ, ánh mặt trời phủ lên mặt một tầng màu vàng nhạt, càng làm cho đôi mắt bình tĩnh mà khiếp người, ngũ quan cô khéo léo tinh xảo, đôi môi tựa như anh đào, hừ nhẹ ra một tiếng cười nói.
– Nam Vân, tôi lại nhắc nhở anh một lần, đây là nhà tôi, bên trong sân trước khắp nơi đều có bảo vệ, anh dám ở đây đụng đến tôi một chút xem.
Ánh mắt Nam Vân chìm xuống, hơi có chút bất ngờ.
Trong ấn tượng của, Tiêu Ý Ý hay khúm núm, cố gắng làm nhiều việc vì hắn, chưa bao giờ ngỗ nghịch hắn nửa câu, lúc qua lại chỉ cảm thấy cô đã đẹp rồi, nhưng không được hoàn mỹ, năng lực quá hạn chế.
Bây giờ lại vừa nhìn, ngũ quan tinh xảo, bởi vì nổi giận mà khí tức không có thu liễm lại, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị cô cho một cái ánh mắt kinh sợ đến vậy.
Nhưng Nam Vân hắn là ai, cháu trai bảo bối duy nhất của Nam gia, từ nhỏ đã vạn thiên sủng ái, làm sao sẽ sợ một người phụ nữ, hắn không buông tay, trái lại càng xiết chặt lấy cổ của cô, dưới lòng bàn tay, cô bị bóp cổ, sắc mặt từ từ trắng xám.
Ý Ý vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn hắn, mũi thở nhẹ nhàng mấp máy, đáy lòng là sợ, nhưng cô không thể đem nỗi sợ lộ ra, bằng không thì sẽ bị Nam Vân nắm lấy uy hiếp được voi đòi tiên.
Không hề một tiếng động, nửa phút sau, Nam Vân buông lỏng tay, thân thể cô mất lực, hai chân trên mặt đất, suýt chút nữa không đứng vững, lảo đảo hai bước, đỡ cái cổ và lưng thở dốc.
Nam Vân bỏ tay ra, nghiêng người treo con mắt nhìn cô:
– Anh cho là em có bao nhiêu năng lực, vẫn đúng là cảm thấy em không sợ chết đấy.
Ý Ý sặc ho hai tiếng, cười nói:
– Anh dám ở đây đem tôi bóp chết thử xem.
– Em cho rằng anh không dám!
– Anh không dám.
Cô chưa bao giờ hiện tại chắc chắc như vậy.
– Tôi kết hôn hai năm, tuy rằng xưa nay chưa từng gặp mặt Tứ gia, nhưng hắn có thể bảo vệ tôi chu toàn, huống hồ thân phận của hắn, các người không phải vẫn hiếu kỳ sao, ngay cả Nam gia các người cũng tra không ra bối cảnh, anh cho rằng ông xã của tôi là nhân vật dễ ứng phó sao?
Cô cố ý tăng thêm bốn chữ “Ông xã của tôi”.
Đúng như dự đoán, cô cảm giác được ra Nam Vân đột nhiên xuất hiện cảm giác bị áp bách mãnh liệt, nhất thời hô hấp trở nên khẩn trương lên, da đầu từng trận tê dại, dựa vào lý trí tiêu hao, hắn cố đứng nghiêm ở trước mặt cô.
Nam Vân hừ lạnh:
– Xem ra cái Tứ gia này đem nuôi em tốt nhỉ, chí ít tính khí so với trước đây lớn hơn.
– Là bằng hữu, anh có lòng tốt nhắc nhở em, nhân vật có thể sánh cùng cha tôi và Tứ thúc, tuyệt đối sẽ không cưới loại nữ nhân không có bối cảnh như em, bày xem vẫn được, hắn có cần cũng không cần em, em làm sao cứ như vậy tin tưởng, hắn chỉ là chồng của một mình em?
Lời này, còn kém chưa đem cô là tình nhân nói cho rõ rồi.
Xác thực, cho một cái biệt thự, cung cấp thức ăn, có người hầu hạ, nhưng quanh năm suốt tháng, căn bản là không thấy mặt chính chủ, ở trong mắt người khác, cô xác thực không thấy được ánh sáng tình yêu của phụ nữ.
Điểm này, cô không thể nào phản bác.
Nam Vân vặn ngón tay, bộ xương sai vị phát tiếng vang khô khốc, hắn đi ra ngoài ra hai bước, lại quay đầu lại nhìn.
– Còn lo lắng cái gì, là mẹ kế cô bảo tôi tới đón cô, lên xe.
Ý Ý thoáng do dự, nhưn không từ chối, lên xe, nhìn thấy Tiêu Tĩnh Đình cũng ngồi ở ghế sau, hơn nữa từ góc độ cửa sổ của xe nhìn ra ngoài, vừa nãy ở trong sân, nhất cử nhất động của Ý Ý cùng Nam Vân, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dù vậy, Tiêu Tĩnh Đình vẫn còn có thể quay về phía cô mỉm cười, nụ cười kia chỉ thoáng qua làm Ý Ý cảm thấy không biết làm thế nào, có hơi sợ run, sau đó cô trấn định tự nhiên khép lại cửa xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!