Mắt âm dương - Chương 08 phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Mắt âm dương


Chương 08 phần 2



Nhị Rỗ mê mải kể, nhưng Dương Hoài Ngọc nghe mà lòng đầy đau đớn. Từ trước đến nay Dương Hoài Ngọc vẫn xem lão Tôn như cha đẻ, nhưng cô không phải là kẻ ngốc, trái lại bao nhiêu năm làm cướp biển đã rèn luyện cho cô một trí tuệ hơn người, cô chỉ biết vẻ bề ngoài của lão Tôn, còn lòng dạ lão thâm hiểm ra sao chỉ có lão mới biết. Có điều so sánh hơn chục năm sống cùng lão, với câu chuyện vừa rồi của Nhị Rỗ, cô cũng nhận thấy Nhị Rỗ nói đúng, rất có thể cô đã bị lão Tôn lợi dụng. Nhưng nói gì thì nói, lão Tôn cũng đã nuôi cô khôn lớn, cho dù Nhị Rỗ vạch ra đủ mọi vấn đề về lão, cô vẫn lo cho sự an toàn của lão.

Ba người, mỗi người một tâm tư, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đờ đẫn khua chèo, bỗng thấy Vương Uy kêu to:

-Nhìn kìa, bầy cá đang lặn xuống.

Câu nói của Vương Uy đối với Nhị Rỗ không khác gì một quả lựu đạn, đang đứng trên sàn thuyền, gã lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên Vương Uy. Vương Uy chiếu đèn pin lên mặt nước, chỉ thấy cá địa âm từng đàn lặn xuống sâu làm mặt nước cuộn sóng, những con cá địa âm ở phía sau cũng theo đó mà lộ ra trên mặt nước.

Nhị Rỗ nói:

-Đúng rồi, nơi này đúng là đôi mắt rồng củ Bối long âm khư, chúng ta phải tranh thủ nhảy xuống theo trước khi chúng lặn đi hết.

Nói xong, gã lấy ra từ ba lô đeo sau lưng một bọc nhỏ thuốc nổ dưới nước, chắc hẳn đã có chuẩn bị từ trước.

Nhị Rỗ cầm bọc thuốc nổ định nhảy xuống nước, nhưng bị Vương Uy từ phía sau lôi lại:

-Cá địa âm là loài cá ăn thịt người, anh xuống như vậy nguy hiểm lắm.

Nhị Rỗ cười hì hì với Vương Uy:

-Không còn thời gian nữa đâu, Trương Tử Thông mất năm trăm năm mới tạo nên cơ hội này, nếu không nắm lấy nó thì cả đời chúng ta đừng hòng phá nổi Bối long âm khư. Lũ cá địa âm này đã no máu, khả năng tấn công người là rất thấp, tôi phải xuống ngay bây giờ.

Không chờ Vương Uy nói thêm, Nhị Rỗ liền ôm bọc thuốc nổ nhảy xuống nước, mặt nước sủi lên mấy chiếc bong bóng rồi cũng lặng dần.

Nước sông ngầm chảy đến đây trở nên xiết hơn, Dương Hoài Ngọc phải gắng sức chèo chống mới giữ vững được con thuyền.

Vương Uy cũng hợp sức với Dương Hoài Ngọc chống thuyền, cố giữ cho con thuyền xoay tròn tại chỗ. Gần đây Vương Uy đều cảm thấy mỗi ngày dài như một năm, anh cứ chăm chăm dán mắt vào mặt nước, không hề chớp mắt. Chẳng biết đã bao lâu, bỗng từ dưới nước nhô lên một người toàn thân đầy máu, chính là Nhị Rỗ.

Vương Uy vội buông mái chèo, vung Đoạn Môn chỉ ra đánh bay hai con cá địa âm đang cắn trên cánh tay Nhị Rỗ. Nhị Rỗ leo lên thuyền, thở hồng hộc. Vương Uy biết gã bơi quá nhanh nên khi hít thở bị đau mạng sườn, chưa thể nói gì ngay được, liền vỗ vỗ lên vai Nhị Rỗ giúp gã điều hoà lại hơi thở.

Nhị Rỗ lại ra dấu đòi mình chèo thuyền ngay lập tức khiến Vương Uy sực hiểu ra gã đã đốt thuốc nổ dưới nước. Anh vội vơ lấy mái chèo, Dương Hoài Ngọc trông tình hình cũng hiểu ra sự việc, hai người chèo lấy chèo để, làm bọt nước bắn tung toé, con thuyền băng băng lướt theo dòng.

Nhưng đã muộn, dưới nước bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, sóng nước cuộn lên, ập vào thuyền, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc chèo như điên, mặt sông nổi sóng to, tiếng nổ dưới nước mỗi lúc một lớn, tựa như cả ngọn núi bị nổ tung vậy. Đồng thời, tiếng vọng từ bốn phía hang ngầm ong ong vẳng lại cơ hồ thủng màng nhĩ, đá trên trần hang rào rào rơi xuống, mực nước cũng hạ thấp hẳn.

Vương Uy kêu to hỏng rồi, cả khối núi bị Nhị Rỗ đánh sập, lần này coi như xong, anh giận dữ trừng mắt nhìn Nhị Rỗ. Nhị Rỗ cũng lộ vẻ kinh hoàng, rõ ràng gã cũng không ngờ bọc thuốc nổ kia lại có sức công phá mạnh đến thế.

Họ đành trơ mắt nhìn mực nước thình lình tụt xuống, con thuyền gỗ cũng tụt xuống theo, bốn bề xung quanh núi đá lở rào rào, chỗ nào cũng nghe tiếng uỳnh oàng như sấm. Họ cảm nhận rõ rằng con thuyền đang rơi xuống, thân người chợt hẫng đi như đang trên mây vậy, không cách gì phản kháng, cũng không có thứ gì để mượn lực.

Ba người nắm chặt lấy mạn thuyền, giờ đây cái duy nhất họ có thể bám víu chỉ là chiếc thuyền này mà thôi, sàn thuyền đã bị đá từ trần hang rơi xuống làm thủng mấy chỗ những lúc này giữ mạng là quan trọng nhất, chẳng lo được chuyện gì khác nữa.

Vương Uy hét lên bảo Nhị Rỗ:

-Chúng ta rơi xuống đâu thế này?

Nhị Rỗ cũng rất hoang mang, đáp:

-Tôi không biết nữa…

Con thuyền gỗ không còn mặt nước nâng đỡ, cứ điên cuồng chao đảo giữa không trung. Vương Uy không sao đứng lên nổi, bằng không anh thật muốn đá cho Nhị Rỗ một cái.

Dương Hoài Ngọc dù sao cũng là phụ nữ, dù trên mặt đất có hung hãn đến đâu chăng nữa, rơi vào cảnh này cũng sợ đến tái mét mặt, đờ đẫn cả ra. Mọi người đều biết, nếu phía dưới không phải là vực nước, thì rơi từ độ cao này xuống, bọn họ khó tránh khỏi cái chết.

Hai tay Nhị Rỗ bám lấy mạn thuyển, mặt đỏ gay vì sợ hãi, nhắm mắt kêu toáng lên:

-Cứu con với… Lạy Quán Thế âm Bồ tát Đại từ Đại bi…

Vương Uy giận đến suýt nữa bật cười, tai hoạ này là do Nhị Rỗ gây nên, vậy mà gã lại kinh hoàng hơn ai hết. Bỗng một cái bóng khổng lồ lướt ngang qua con thuyền gỗ, Vương Uy giật mình, hét bảo Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc:

-Vừa rồi hai người có thấy gì không?

Nhị Rỗ nhắm mắt, giọng run run:

-Không… không… tôi nhắm mắt, không thấy gì…

Dương Hoài Ngọc bình tĩnh đáp:

-Tôi có thấy, hình như là một bức tượng Phật, một bức tượng Phật rất lớn. Nghe Dương Hoài Ngọc nói như vậy, Vương Uy liền hỏi:

-Cô khẳng định đấy là một bức tượng Phật chứ?

Dương Hoài Ngọc gật đầu:

-Chắc chắn là một bức tượng Phật, tôi trông rõ mặt pho tượng đó mà.

Vương Uy đang lấy làm lạ thì con thuyền bỗng đụng phải vật gì đó, dừng khựng lại, tiếp đó chỉ nghe rầm rầm mấy tiếng, mấy thanh gỗ đâm xuyên qua sàn thuyền, chiếc thuyền lật úp, lộn vòng rơi xuống. Thuyền vừa lật, người trên thuyền cũng ngã nhào xuống.

Vương Uy cuống quýt vung chân huơ tay quờ quạng loạn lên, nắm được một cành cây, nào ngờ anh rơi quá nhanh, vừa tóm được vào cành cây, đã vít cả cành cây to bằng cánh tay gãy rời. Vương Uy sợ quá, phải vội vàng ôm lấy thân cây mới khỏi rơi xuống đất.

Rất may, trong lúc hoảng loạn anh vẫn giữ được cái đèn pin, Vương Uy bật đèn chiếu quanh một vòng, thì ra họ đang ở trên một cái cây to. Chiếc thuyền gỗ bị ba cành cây to bằng cánh tay đâm thủng, vỡ thành ba mảnh treo lơ lửng trên cành cây. Không biết đây là cây gì, chỉ thấy lá cây rất to, giống như chiếc quạt hương bồ người miền Nam vẫn phe phẩy trong mùa hè vậy.

Chẳng thấy Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc có động tĩnh gì, Vương Uy liền chõ xuống dưới gọi. Nhị Rỗ từ trên một cành cây ngay trên đầu Vương Uy tụt xuống, gọi:

-Chỉ huy, không việc gì chứ?

Vương Uy xua tay:

-Không thấy cô tây rởm kia đâu, chúng ta tìm xem.

Vương Uy vừa nói xong thì nghe Dương Hoài Ngọc từ dưới gốc cây gọi to:

-Tôi ở đây, hai anh thế nào rồi?

Vương Uy và Nhị Rỗ vội tụt xuống, nào ngờ cái cây này tuy không lớn, chỉ chừng hai người ôm, nhưng rất cao, hai người tụt xuống đến chỗ thân cây không có lá, vẫn còn cách mặt đất chừng mười mấy trượng, thấy Dương Hoài Ngọc đang đứng dưới gốc cây nhìn lên.

Thấy hai người từ trên cây tụt xuống, Dương Hoài Ngọc nói:

-Hình như đây là một khu rừng ngầm dưới lòng đất, các anh xem, phía bên trên rừng cây tối om, không có chút ánh sáng nào cả.

Nhị Rỗ cười:

-Chúng ta từ trong hang tụt xuống, chắc chắn phía trên không là vòm không được, lẽ nào chút kiến thức thông thường đó cô Ngọc cũng không biết?

Dương Hoài Ngọc tức giận:

-Đều tại anh cả…

Vương Uy trừng mắt nhìn Nhị Rỗ, nói:

-Tại anh làm nổ tung Bối long âm khư rồi đấy, anh bảo bây giờ tính sao đây?

Nhị Rỗ lắc đầu:

-Tôi chỉ biết ông tôi bảo phải làm theo cách của Trương Tử Thông để phá Bối long âm khư mà thôi, sau khi cho nổ tung Bối long âm khư rồi thì sao, chẳng ai bảo tôi cả.

Dương Hoài Ngọc nghe nói liền nổi giận, nếu Vương Uy không can, hẳn cô đã lia cho Nhị Rỗ một loạt đạn rồi.

Cả ba người đều hiểu, đây mới thực sự là thế giới chưa một ai biết tới, nơi này ít nhất cũng cách mặt đất đến mấy nghìn mét, đầy rẫy nguy hiểm.

Theo Nhị Rỗ, hồi xưa ông nội gã chưa đọc hết toàn bộ cuốn sách, có một phần nội dung ở cuối sách bị rách nát, không thể khôi phục nổi. Lão Tôn trộm cuốn sách đó đi, dựa vào bản lĩnh tung hoành khắp Đông Nam Á cũa lão ta, rất có thể đã xem hoàn chỉnh nội dung trong đó rồi. Năm xưa Nhị Rỗ cũng không nghĩ phải đi tìm di cốt Trương Tử Thông, ông nội gã chỉ dặn phải tìm lại cuốn sách bị lão Tôn đánh cắp để tạ tội với liệt tổ liệt tông mà thôi, ngoài ra không dặn thêm gì. Chẳng qua Nhị Rỗ ngẫu nhiên gặp lão Tôn trong rừng sâu giáp giới giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng mới nổi hứng theo dõi lão, lặn lội lần đến tận đây.

Nhưng điều khiến mọi người thắc mắc chính là, lão Tôn biết cách phá Bối long âm khư, vậy tại sao sau khi huyết mẫu chết, máu chảy loang ra sông ngầm, ông ta không nhân cơ hội ấy mà cho nổ tung đôi mắt rồng của Bối long âm khư? Hoặc nói cách khác, ông ta mất tích vô duyên vô cớ như vậy, liệu có phải cũng rơi xuống khu rừng dưới lòng đất này, hay đã tới một nơi nào khác?

Điều này vẫn chưa có lời giải đáp, hiện giờ không có tung tích gì của lão Tôn, lão này đúng là bí ẩn. Có điều lúc này ba người bọn họ đang rơi vào đường cùng, không có tâm trí nào lo chuyện khác nữa, trước hết phải nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại cái đã.

Họ chỉnh đốn hành trang, ngồi dưới gốc cây nghỉ một lúc, rồi tiến sâu vào khu rừng nguyên thuỷ. Cánh rừng này tồn tại dưới lòng đất nghìn vạn năm nay, không có dấu vết con người, trong rừng cây cối um tùm, cỏ dại rậm rạp, không có đường đi. Ba người phải dùng súng để rẽ lối tìm đường, nhiều lúc vừa vạch cỏ cây ra đã thấy trước mặt lù lù xuất hiện một cái xác động vật to tướng, khiến người ta lợm cả giọng, khó chịu vô cùng.

Cứ thế, họ đi được mấy cây số, Nhị Rỗ dẫn đầu, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc theo sau, để tiết kiệm pin, bọn họ phải dùng cành khô làm đuốc. Đột nhiên, Nhị Rỗ đang chui vào giữa một đám lá rậm rì, bỗng ré lên kinh hãi, làm cho Vương Uy và Dương Hoài Ngọc giật nảy mình.

Hai người vội vã chui vào xem, mặc cho những con sâu trên tán lá bám vào cổ mình. Vừa vào đến nơi, họ cũng kinh hoàng hét lên, hệt như Nhị Rỗ.

Chỉ thấy một ngôi nhà gỗ chình ình ngay trước mặt bọn họ, ngồi nhà này xem ra bỏ không đã lâu, dây leo đã bọc kín ngôi nhà. Nếu nóc nhà không lộ ra thì cũng khó phát hiện ra ngôi nhà giữa đám cây cối um tùm.

Cả ba người đều hết sức hiếu kỳ, bèn thận trọng đi vòng qua đám dây nhợ gai góc, đến trước ngôi nhà. Họ phát hiện ra những căn nhà như thế không chỉ có một, mà trái phải trước sau đều có, lẽ nào đây là nơi quần cư của cả một bộ lạc?

Người nào lại sống dưới lòng đất sâu không thấy ánh mặt trời này? Thật khiến người ta không sao hiểu nổi.

Vương Uy đứng trước một ngôi nhà, đang định đẩy cửa, chợt Nhị Rỗ kéo anh lại, thì thào nói:

-Chỉ huy có thấy quen không?

Hành động và lời nói của Nhị Rỗ làm cho Dương Hoài Ngọc sinh nghi, đôi mắt sáng hết chằm chằm nhìn Nhị Rỗ rồi lại nhìn sang Vương Uy. Lúc này cô chỉ có một mình, không còn lão Tôn, chẳng có người tâm phúc nên thấy hai người kia lộ vẻ lạ lùng, cô cũng phải cẩn thận đề phòng.

Vương Uy thận trọng quan sát kỹ bố cục những ngôi nhà, lòng chợt rúng động, đổi hẳn sắc mặt. Anh quay sang hỏi Nhị Rỗ: -Những ngôi nhà gỗ này chúng ta đã từng gặp qua rồi, đúng không?

Nhị Rỗ căng thẳng gật đầu, cả hai đồng thời nhớ tới lần ở trong cánh rừng giáp ranh giữa hai tỉnh Tứ Xuyên và Tây Tạng. Bố cục của ngôi nhà bên dưới bệ đá đó rất giống những ngôi nhà ở đây, vừa nghĩ tới điểm đó, cả hai bỗng thấy lưng đẫm mồ hôi lạnh, quả là quái gở vô cùng.

Vương Uy thấy Dương Hoài Ngọc đầy vẻ nghi ngờ anh và Nhị Rỗ, có điều anh không hề có ý thù địch gì với cô, hơn nữa dọc đường trải qua bao nhiêu nguy hiểm, anh nhận thấy cô tuy tính tình nóng nảy nhưng không phải loại người tâm địa xấu xa, vả lại anh cũng không coi cô là người ngoài, bèn kể với cô những chuyện mình từng gặp trong cánh rừng giáp giới Tứ Xuyên và Tây Tạng.

Dương Hoài Ngọc không sao tin nổi trên đời lại có những chuyện như thế, cô nhấn mạnh:

-Hai anh chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ? Hai nơi cách nhau cả ngàn dặm, sao lại có những ngôi nhà giống hệt nhau được?

Vương Uy nghiêm trang nói:

-Nếu chỉ một mình tôi nói thế thì cô có thể nghi ngờ, nhưng cả cậu Nhị đây lúc ấy cũng cùng đi với tôi, chúng tôi thấy cách bố trí của những ngôi nhà gỗ ấy giống hệt những ngôi nhà này thật mà.

Dương Hoài Ngọc nghe mà nổi da gà, chuyện này quả thực vô cùng quái gở, thậm chí không có lý do nào giải thích nổi. Chẳng nhẽ người của một bộ lạc nào đó trú ngụ trong cánh rừng giữa hai tỉnh Tứ Xuyên và Tây Tạng lại xuống ở dưới lòng đất sâu này hay sao?

Vương Uy càng cẩn thận hơn, một tay cầm đuốc, tay kia lăm lăm cây súng, đầy cửa nhà ra, chỉ nghe một tiếng “kẹt”, tim anh cũng nảy thót lên. Bóng tối trong nhà bị xé toang, Vương Uy vừa đẩy cửa ra chợt thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm không chớp, anh giật nảy mình, lập tức bóp cò súng.

Theo kinh nghiệm hơn chục năm cầm súng của Vương Uy, với khoảng cách gần như thế này ắt phải trăm phát trăm trúng, nhưng lần này viên đạn anh bắn lại chệch đi rất xa.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cảm thấy bên trong hình như có chuyện, bèn xông vào theo. Dương Hoài Ngọc vừa soi đèn pin, thình lình trông thấy một bức tượng người chim cao bằng người thật sừng sững giữa nhà. Đôi mắt bức tượng dưới ánh đèn pin lung linh sinh động, sáng như mắt người sống.

Nhị Rỗ không nhịn được, buột miệng chửi thể:

-Mẹ kiếp, quả nhiên hai nơi có liên hệ với nhau, ngay cả pho tượng người chim cũng giống hệt.

Vương Uy lau mồ hôi trán, nói:

-Anh thấy bức tượng người chim trên chiến thuyền cổ không?

-Thấy… đương nhiên là thấy… sao cơ? – Nhị Rỗ hỏi.

-Anh có biết tại sao Trương Tử Thông đặt bức tượng người chim ấy trên thuyền khồn? – Vương Uy hỏi.

Nhị Rỗ không cần suy nghĩ, nói ngay:

-Nghe nói để trấn yểm tà ma dưới lòng đất, tránh cho con thuyền trên dòng sông ngầm không bị tà ma quấy rối.

Vương Uy chợt trừng mắt nhìn Nhị Rỗ, như muốn nuốt chửng anh ta vào bụng. Nhị Rỗ giật mình hỏi lại:

-Chỉ huy, làm sao thế? Tôi không nói sai đấy chứ?

Vương Uy nhấn mạnh từng lời:

-Năm xưa Trương Tử Thông đã đến đây, hai người có nhận ra không?

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cùng giật nảy mình, năm xưa Trương Tử Thông nghĩ đủ mọi cách mà không phá nổi đôi mắt rồng của Bối long âm khư, sao lại xuống được cánh rừng dưới lòng đất này?

Họ đang định hỏi cho rõ thì đã nghe Vương Uy nói:

-Chúng ta chia nhau đi xem xét từng ngôi nhà một, xem có phải trong những nhà kia đều có tượng người chim không?

Nói xong, anh dẫn đầu đi ra, lần lượt đẩy cửa từng ngôi nhà, xông vào xem xét. Trên bãi đất trống trong khu rừng này chỉ có gần chục nóc nhà như vậy, cuối cùng họ lại tụ lại trong gian nhà cuối cùng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Uy, trong nhà nào cũng có một bức tượng chim, kích thước lớn bé như nhau, thần thái giống nhau như đúc, hơn nữa ngoài pho tượng ra, trong nhà không còn thứ gì khác.

Vương Uy đứng trong gian nhà gỗ cuối cùng, vẻ mặt căng thẳng, nói:

-Hai người có thấy gì không, ánh mắt của pho tượng người chim trên chiến thuyền cổ và ánh mắt của những tượng người chim này rất giống nhau. Nhìn vào mắt chúng, người ta đều có cảm giác sợ hãi, cảm thấy sau lưng có gì đó đang chằm chặp nhìn mình. Nhưng bức tượng người chim chúng ta phát hiện được trong khu rừng giáp ranh hai tỉnh Tứ Xuyên và tây Tạng lại khác hẳn, tôi đoán rằng, pho tượng trên chiến thuyền cổ không phải do Trương Tử Thông tạo ra, mà vốn có xuất xứ từ nơi này.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đều tỏ vẻ nghi hoặc, nếu chỉ dựa vào những căn cứ đó mà kết luận Trương Tử Thông đã từng đến khu rừng này thì không đủ sức thuyết phục.

Thấy vẻ nghi ngờ trên gương mặt hai người, Vương Uy nói tiếp:

-Dáng dấp của pho tượng có thể bắt chước, nhưng ánh mắt kỳ lạ kia thì không cách nào mô phỏng được, hai người cứ nhìn vào mắt pho tượng mà xem, nhất định sẽ thấy sự khác thường bên trong. Tôi đã nhìn thẳng vào mắt bức tượng người chim trên chiến thuyền cổ rồi, nhận ra ánh mắt của bức tượng ấy rất giống những bức tượng ở đây.

Lý luận của Vương Uy không đủ sức thuyết phục Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc, nhưng họ đều biết Vương Uy xưa nay nói năng hành động đều chắc chắn. Những lời của Vương Uy đã phủ bóng đen lên tâm trí họ, nhìn pho tượng người chim trong căn nhà gỗ, họ lại chợt có cảm giác bứt rứt khó chịu.

Trong khi Vương Uy nói, Nhị Rỗ đi vòng quanh bức tượng mấy vòng, quan sát thật kỹ mọi chi tiết.

Dương Hoài Ngọc cũng chằm chằm nhìn vào pho tượng người chim, lúc này mọi nghi vấn đều tập trung cả vào những bức tượng không có sinh mệnh này, họ cần phải tìm ra bằng chứng xác thực hơn để chứng minh Trương Tử Thông đã từng đến khu rừng ngầm dưới lòng đất này. Nhìn theo ánh đuốc của Nhị Rỗ đang di động, bỗng cô kinh ngạc kêu lên:

-Các anh nhìn kìa, tượng người chim chảy nước mắt.

Nghe Dương Hoài Ngọc nói, Vương Uy và Nhị Rỗ đều đổ dồn vào gương mặt người chim. Quả nhiên, từ đôi mắt người chim có hai dòng nước từ từ chảy xuống, từng chút từng chút thấm ra ngoài.

-Hình như là huyết lệ. – Vương Uy nói.

Nhị Rỗ gật đầu đồng ý:

-Chắc chắn bức tượng này rỗng ruột, bên trong hẳn có gì đó kỳ quái, chúng ta phá ra xem.

Vương Uy tìm thấy mấy tảng đá ở trước cửa nhà, mỗi người một cục, cùng đập bức tượng ra.

Bức tượng vốn là một lớp vỏ đá kín bọc ngoài, đập vỡ lớp vỏ đó, bên trong lộ ra một đống máu thịt bầy nhầy, có cả óc lẫn tay chân. Những mảnh thịt vụn được ghép lại với nhau, chỗ ghép đã đóng băng, có thể nói thi thể tả tơi này được ghép lại bằng băng.

Vương Uy ngạc nhiên:

-Thi thể vẫn chưa bị rữa, những tảng băng này là thế nào nhỉ?

Họ không thể ngờ bên trong bức tượng lại là một thi thể còn tươi nguyên, hẳn là mới chết chưa lâu. Có điều thi thể này lại đóng băng, gây khó khăn trong việc phán đoán thời gian chết. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là bên trong bức người chim lại đóng băng, trong khi nơi này nằm giữa khu rừng nguyên thuỷ dưới lòng đất, nhiệt độ phải cao hơn nhiều so với hang động ngầm, dưới hang ngầm còn không có băng tuyết, huống hồ ở đây?

Hơn nữa, bức tượng này vốn kín mít, như vậy là trước khi bị bọc kín trong pho tượng, thi thể đã bị băm vằm, nếu nói năm trăm năm trước Trương Tử Thông đã đến đây rồi, vậy thì bức tượng này ít nhất cũng đã tồn tại từ năm trăm năm trước ư? Lẽ nào thi thể có thể giữ nguyên vẹn không bị phân huỷ bên trong pho tượng suốt năm trăm năm? Chuyện này thật quá lạ lùng.

Ba người ra khỏi căn nhà đó, sang các nhà khác xem xét, thấy bên trong các pho tượng người chim đều giấu một thi thể đã bị băm vằm thành từng mảnh. Vương Uy không khỏi hoang mang, bởi anh nhận ra những thi thể này cũng bị băm vằm hệt như Ngọng và Ngoẹo trong cỗ quan tài đá treo, tựa hồ đều bị kền kền xé xác rồi được ai đó ghép lại vậy. Nhưng tại sao họ bị kền kền xé xác? Tại sao lại bị phong kín trong tượng người chim? Những điều này là bí ẩn khó lý giải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN