Mắt âm dương - Chương 11 phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Mắt âm dương


Chương 11 phần 1



Chương 11: Cung điện băng Dương Hoài Ngọc tiếp tục giơ đuốc quan sát những hình khắc trên bức tường băng, ánh mắt đầy kinh ngạc và rúng động.p>

Nhị Rỗ ngó nghiêng xung quanh, lại vòng ra trước cửa băng cung, thấy ngay tấm bảng trên cửa có khác một dòng chữ Tạng rất lớn, nét bút to bằng cả thân người, Nhị Rỗ nói, dòng chữ đó có nghĩa là “Thần Thú đại điện”.

Vương Uy lấy làm lạ, trong Thần Thú đại điện này thờ cúng thần thú nào nhỉ?

Ba người qua cửa vòm bước vào đại điện, ánh đuốc nhảy múa, hắt bóng người lên những bức tường băng xung quanh, tưởng như khắp nơi đều thấy bóng người cùng ánh lửa, vừa bước vào đại điện, cả ba lập tức sững sờ trước sự hùng vĩ của nó.

Băng qua ba lớp cửa vòm, ba người tiến vào trong đại điện. Tòa đại điện này rất rộng, từ cửa điện vào đến nơi thờ phải hơn một trăm mét, tiếng bước chân lộp cộp trên nền băng cứ văng vẳng trong đại điện, từ nơi sâu thẳm của đại điện chợt nghe có âm thanh ầm ầm vọng lại.

Trong cung điện băng Nhị Rỗ tỏ ra rất kích động, một mình đi trước, đến pho tượng Bồ tát, bỗng gã “ồ” lên một tiếng, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc vội lại gần.

Nhị Rỗ chỉ vào bức tượng băng khổng lồ nằm giữa đại điện:

– Hai người hãy nhìn, đây là cái gì?

Vương Uy thoạt nhìn đã giật thót mình, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc chưa từng thấy cái này bao giờ, nhưng Vương Uy từng đối diện nó, đã nhìn rõ mồn một gương mặt ấy, liền nói:

– Đây là thứ ẩn náu trong sương mù trên bức tượng ấy, té ra hình dáng nó là thế này.

Đúng như Vương Uy lúc ấy trông thấy, thứ đó có một gương mặt Phật, mũi và miệng giống hệt như Di Lặc cười, mắt trợn tròn như chuông đồng, lông mi đỏ rũ xuống đến quá tầm mắt, tựa như một vầng lửa che phủ đôi mắt.

Nhị Rỗ quan sát kỹ con thú khổng lồ, thấy thân hình nó to lớn kềnh càng, nằm dài trên mặt đất, hệt như một con sư tử đang ngủ. Dáng dấp nó to lớn, những khớp xương vồng lên thành hình vòng cung tràn trề sinh lực, tưởng chừng như hễ chồm lên là có thể vồ người tới nơi, đầy vẻ oai phong hùng dũng.

Dương Hoài Ngọc bước ra đằng sau con thú, Vương Uy đi vòng sang bên cạnh, quan sát kỹ sinh vật mấy lần suýt dồn họ vào chỗ chết, đúng là càng nhìn càng kinh hãi. Con thú này nanh sắc móng nhọn, thể hình cường tráng, chẳng trách gì nó đi lại thoăn thoắt như gió, mắt người không thể nhìn rõ được.

Kỳ lạ nhất là bộ mặt của nó, bộ mặt giống với mặt Di Lạc, rõ ràng được khắc họa dựa theo mặt người. Nếu thoáng nhìn chắc chắn sẽ cho rằng bộ mặt này chỉ là do con người tưởng tượng ra rồi tạc thành, nhưng Vương Uy đã từng trông thấy con thú này bằng xương bằng thịt, gương mặt đó quả thực giống pho tượng băng này như khuôn đúc, là một gương mặt Phật đầy đủ thần thái.

Nhị Rỗ từ phía sau đi vòng ra phía trước, chợt lớn tiếng kêu:

– Chỉ huy đến mà xem, trận pháp đằng sau này rất khác thường.

Nghe Nhị Rỗ nói, Vương Uy vội chạy lại, quả nhiên thấy đằng sau con thú này còn một đám những con thú nhỏ, chỉ lớn bằng sư tử hoặc hổ thông thường, sắp xếp thành trận pháp. Thoáng nhìn có vẻ rất lộn xộn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, cách sắp xếp những con thú nhỏ này giống hệt như những đường nét trong mấy bức vẽ trên lòng bàn tay pho tượng đất. Trông thấy vậy, ba người sực hiểu ra, trận thế của những con thú này đã chứng minh các đường nét trên tranh vẽ đúng là khắc họa con thú ẩn náu trong sương mù. Nhưng các bức vẽ cũng như cự thú trận này đều bày ra cũng một trận thế, điều này nhằm mục đích gì? Lẽ nào việc bụng bức tượng đất nổ tung có liên quan đến con thú này sao? Và làm thế nào để thông qua những con thú này, tìm thấy được hai cánh cửa đồng có hai chiếc kích hình dã thú?

Tất cả những điều này vẫn còn là bí ẩn.

Vương Uy cảm thấy đứng dưới đất khó mà trông rõ được thú trận. Anh liền gọi Nhị Rỗ, hai người từ hai bên leo lên mình con thú “đầu lĩnh”. Thân mình nó quá lớn, băng lại rất trơn, hơn nữa tay chân họ cũng không thể bấu víu vào đâu được, nếu bị dính vào băng sẽ bị bóc hẳn một mảng da.

Vương Uy lấy từ trong ba lô ra một sợi dây thừng, đầu dây có buộc móc câu ba cạnh, đồ vật này trong giới lục lâm giang hồ gọi là “bò cạp vượt tường”, là công cụ thiết yếu để bọn trộm cắp trèo tường. Người đứng bên ngoài ném “bọ cạp vượt tường” ra, móc ba cạnh sẽ móc vào khe ngói ở mái hiên, móc này rất chắc, hơn nữa kết cấu rất đặc biệt, hễ móc vào khe ngói nếu không khéo léo thì không thể nào lấy xuống nổi. Móc ba cạnh là lợi khí vượt tường của bọn trộm cắp, nên quan trên cấm người dân sản xuất.

Tổ tiên Vương Uy vốn là thế gia trong giới lục lâm, những thứ này không những anh thấy nhiều mà còn sử dụng thành thạo, hễ vung lên là móc câu móc vào đúng vị trí đã định, không sai một phân. Lực đạo của tuyệt kỹ này chính là lực cổ tay mà anh luyện được khi tập ngón Đoạn Môn chỉ, chỉ cần vung tay lên là phát ra kình lực hùng hậu, anh nhắm đúng vị trí, vùng mạnh, “bò cạp vượt tường” bay vút ra như rắn, vượt qua lưng con dã thú sang bên kia, rơi xuống hơn mười mét, rồi quấn vào chân nó, móc sắt bám vào khe băng.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc tròn mắt, há hốc mồm ra, công phu này của Vương Uy quả là xảo diệu vô cùng, trong khéo còn có cái khéo hơn. Cả hai đều là kẻ sống trên đầu mũi đao mũi kiếm, từng trải không ít sự đời, nhưng công phu xảo diệu thế này quả là chưa thấy bao giờ, khiến họ không khỏi nhìn Vương Uy bằng con mắt khác.

Vương Uy quay sang bảo Nhị Rỗ:

– Đứng sững ra đấy làm gì, mau leo lên.

Hai người nắm lấy sợi dây thừng, hồi hộp leo lên lưng con thú cao hơn chục mét. Vì thân hình con thú rất lớn, họ nằm bò trên tấm lưng nó như trên mặt đất, không sợ bị trượt ngã.

Nhị Rỗ bảo Dương Hoài Ngọc đi sang phía bên cạnh thú trận đằng sau, như vậy có thể dựa vào ánh đuốc bên dưới, để quan sát toàn cục trận thế. Hai người căng mắt nhìn kỹ, lại so sánh với những bức vẽ trong trí nhớ, xác định thú trận này được bài trí sắp xếp giống hệt với những đường nét trong các bức tranh trên bàn tay pho tượng.

Vương Uy leo lên để nhìn cho rõ xem bên trong thú trận còn có gì lạ không, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, ngoại trừ kỹ thuật điêu khắc đã đạt đến độ hoàn mỹ, thì không thấy gì khác.

Khỏi cần phải nghi ngờ gì nữa, cung điện băng nằm sâu dưới lòng đất này rõ ràng là do bàn tay con người tạc nên, nhưng quái lạ là, từng đường nét chạm trổ đều không chút tì vết tinh tế đến lạ lùng. Theo ba người thấy, đây gần như là chuyện không thể. Dẫu rằng phải mất rất nhiều sức người, sức của điêu khắc được hoàn mỹ như vậy, nhưng lâu ngày băng tan chảy, chắc chắn các pho tượng sẽ tổn hại lớn. Vậy mà không thể nhận ra một chút tổn hại nào nơi cung điện băng dưới lòng đất này, ngay cả những nét chạm khắc đơn giản cũng được thực hiện rất cẩn thận, không dính chút vụn băng nào, quả là bất thường.p>

Vừa bước vào cổng vòm, Vương Uy đã chú ý ngay đến điểm này. Tòa cung điện này quá hoàn chỉnh, tinh tế, thoạt nhìn đã biết là do những người thợ giỏi, tay nghề điêu luyện tạo nên. Nhưng những bước tượng băng xuất hiện dưới lòng đất sâu mấy nghìn mét như vậy quả là ngoài sức tượng tượng, khả năng duy nhất đó là hằng ngày đều có người sửa sang tu chỉnh chúng. Những người làm nên cung điện băng này từ bấy đến giờ vẫn chưa chết, họ sống trong thế giới dưới lòng đất, hằng ngày giữ cho tòa cung điện này thật hoàn mỹ, không để xây xước mảy may nào.

Đó là cách giải thích duy nhất đối với việc những bức điêu khắc bằng băng này. Nghĩ đến điểm này, toàn thân Vương Uy toát mồ hôi lạnh, những người thợ từ hơn một nghìn năm trước vẫn sống đến ngày nay, hằng ngày tu sửa cho những bức tượng băng, chuyện này quả là quái gở. Trước đây gặp phải ba tên lính mặc quân phục màu vàng trong hẻm núi lớn, anh đã cảm thấy quải gở lắm rồi, sau đấy lại đụng độ mấy lần, anh vẫn không xác định được đó là người hay ma, thắc mắc này vẫn đeo đẳng trong anh suốt dọc đường. Vậy mà thứ lần này gặp phải lại càng quái lạ hơn, những pho tượng băng này không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường được.

Hai người nhìn hồi lâu, không thấy trong thú trận có gì khác, bèn tuột xuống theo sợi dây thừng. Nhị Rỗ nghiêng người, dùng chân gỡ sợi dây thừng đang quấn vào chân con thú ra, Vương Uy soi đuốc cho gã, Nhị Rỗ vừa gỡ vừa chăm chú quan sát. Vừa gỡ được sợi dây thừng ra, bỗng Nhị Rỗ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào lưng con thú, Vương Uy cũng nhận ra sự khác thường của Nhị Rỗ, liền cúi xuống nhìn, phát hiện ra dưới lưng con thú có một khối đen đen.

Vật ấy nằm sâu dưới lớp băng, vì lớp băng quá dày nên không biết vật đó nằm sâu bao nhiêu, cũng không thấy rõ được hình dạng. Vương Uy bỗng thấy tình cảnh này hệt như lúc họ phát hiện cỗ quan tài trong suốt trong rừng ở Xương Đô, chẳng nhẽ bên trong có người chết?

Nhị Rỗ nói: – Thưa chỉ huy, có thể đây là một manh mối, chúng ta tìm cách lấy ra xem, nói không chừng lại là một xác chết từ nghìn năm nay đấy?

Vương Uy gật đầu. Nhưng nói thì dễ, muốn phá lớp băng dày mấy mét thế này thì chẳng phải chuyện đơn giản, dùng báng súng đập thì chỉ vỡ ra một ít vụn băng, không có tác dụng gì.

Nhị Rỗ xoắn chòm râu dê, đảo mắt, liền nghĩ ra một kế. Gã bàn kế hoạch với Vương Uy, Vương Uy luôn miệng khen hay, hai người vội trượt ngay xuống đất.

Dương Hoài Ngọc thấy hai người thì thầm trên kia hồi lâu, liền hỏi họ có chuyện gì?

Nhị Rỗ cười hăng hắc:

– Haha… không nói cho cô tây rởm biết đâu.

Thấy Dương Hoài Ngọc giận tím mặt, Vương Uy lườm Nhị Rỗ, nghĩ bụng bây giờ là lúc nào rồi mà còn bụng dạ gây rối. Vương Uy thuật lại với Dương Hoài Ngọc tình hình phía trên, cũng tiết lộ cho cô cách phá hủy con thú bằng băng này, Dương Hoài Ngọc vỗ tay tán đồng.p>

Ba người ngồi xuống xúm quanh một chân con thú, dùng báng súng gõ mạnh vào một góc trên mặt đất. Mấy người cùng ra sức, cuối cùng đập vỡ được một lỗ to bằng nắm tay. Mặt đất vốn là một khối băng lớn hoàn chỉnh, hiện giờ đã đập vỡ được một lỗ nhỏ, càng đập càng dễ, ba người lại tiếp tục đập, chẳng mấy chốc dưới chân con thú đã xuất hiện một cái hốc rộng đến mấy mét vuông.

Cái chân khổng lồ của con thú thụt xuống hố, mặt đất liền vang lên tiếng lách cách, ba người đang ra sức đập, chợt Nhị Rỗ ngoảnh lại nhìn, vội kêu lên kinh hãi, thì ra con thú bằng băng kia đã lung lay sắp đổ.p>

Vương Uy và Dương Hoài Ngọc lập tức lăn ngay sang một bên, Nhị Rỗ nhanh chân hơn, đã chạy tuốt ra đến cửa điện, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc tức tốc vùng dậy, không dám ngoảnh nhìn, cứ thế cắm đầu chạy ra ngoài theo Nhị Rỗ.

Bấy giờ, trong đại điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả tòa cung điện bắt đầu rung lên, khối băng trên đỉnh trần ầm ầm rơi xuống, khiến ba người hốt hoảng chạy khỏi cung điện.p>

Nhị Rỗ vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn, thấy tảng băng to như tảng đá lớn rơi xuống, đập vào nền đất cứng làm lủng một hố sâu, vụn băng bắn tung tóe, vô cùng kinh hãi. Nhị Rỗ chạy cuối cùng, trước mặt sau lưng đều nghe thấy tiếng gió phần phật do những tảng băng rơi xuống tạo nên, gã kinh hãi cắm đầu chạy, gai ốc nổi cùng mình.

Ba người ra khỏi cung điện băng, thì mọi chấn động trong đại điện cũng ngừng lại, chỉ còn tiếng những tảng băng nhỏ rơi lách cách. Những bức tường băng ở đây đều kiên cố vô cùng, hơn nữa kết cấu của tòa cung điện băng rất lạ, nó có một mái nhà hình chóp đứng, sức nặng của lớp băng dày trên mái có thể thông qua mặt băng phân tán đều ấy bức tường băng. Cho nên toàn bộ tòa cung điện lúc gặp phải lực xung kích có thể phân tán đến những bề mặt khác nhau rồi truyền đến tường băng, nhờ vậy, cả cung điện luôn luôn vững như bàn thạch.

Lúc Vương Uy leo lên lưng con dã thú, anh đã đứng trên cao quan sát kỹ toàn bộ mái vòm cung điện. Bấy giờ anh rất lấy làm lạ, không hiểu sao tòa cung điện băng này lại xây mái vòm như thế này, nhưng hiện giờ anh đã hiểu nguyên do. Tòa cung điện này nằm dưới lòng đất cả nghìn mét, nếu không có kết cấu chống chấn động như thế này, hẳn quá nửa cung điện đã bị nát vụn vì địa hình biến đổi rồi.

Ba người đoán chừng những khối băng trên mái cung điện đã rơi xuống gần hết, bèn quay lại vào bên trong. Lúc này, cả cung điện băng hoàn mỹ đã bị con thú băng kia đổ xuống đè cho gãy vỡ ngổn ngang cả lên, chỗ nào cũng thấy mảnh băng và vụn băng, thú trận bằng băng phía sau con thú “đầu lĩnh” càng thảm hại hơn. Vì con thú đổ kềnh về phía sau, vừa khéo ngã đổ lên thú trận, con thú băng kềnh càng nhường ấy đổ xuống, đè nát toàn bộ thú trận, không còn nổi một pho tượng nào nguyên vẹn.

Nhị Rỗ tiếc rẻ lắc đầu, nói:

– Đẹp thế mà bị vỡ. Tiếc rằng không phải vàng ngọc gì, nếu không mang ra ngoài cũng kiếm được bộn tiền.

Vương Uy bước vào cung điện, lập tức đưa mắt quét qua mọi chỗ, xác định trên vòm cung điện không còn băng rơi xuống nữa, xung quanh cũng đã an toàn, mới gọi Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc lại.

Hai người kia hiểu ý, cùng đến trước đống băng vỡ của con thú. Nửa thân con thú khổng lồ nằm đè lên thú trận, đầu, cổ, toàn thân đều vỡ thành mấy mảnh. Cả thú trận vỡ nát ùn lại như một gò băng vụn cao ngất, ba người hối hả leo lên, bắt đầu bới tìm vật đen đen kia quanh mấy đoạn thân thể của con thú “đầu lĩnh”.

Trong đống băng đổ nát, ngoài vô số mảnh băng vụn, vẫn còn những tảng băng to như bức tường nằm chềnh ềnh giữa đống băng vỡ, khiến công tác dọn dẹp phát hiện trở nên rất phiền phức, bởi không có cách nào chuyện dịch nổi những tảng băng. Vì thế thoạt đầu họ chỉ dọn những vụn băng nhỏ xung quanh, nhưng sau một hồi thu dọn, đào bới hết cả, vẫn không thu lượm được gì.

Nhị Rỗ nghỉ tay một lúc, nói:

– Chăc chắn cái đó bị vùi xuống dưới mất rồi, chúng ta phải đập vỡ những tảng băng lớn mới được.

Vương Uy gật đầu, quan sát kỹ những tảng băng lớn nằm chềnh ềnh trên đống đổ nát một hồi, quyết định ra tay với khối băng vỡ khá lớn trên thân con thú “đầu lĩnh”. Khối băng này kích thước chừng bảy, tám mét, dày chừng bốn mét, hơn nữa còn là một bộ phận trên cơ thể của con thú, rất kiên cố, dao kiếm khó làm gì nổi. Nhị Rỗ leo lên quan sát hồi lâu, lắc đầu vẻ bất lực:

– Bên trong khối băng mờ đục, hơn nữa những khoảng rỗng phân bố không đều, không nhìn rõ được trong đó có gì. Vương Uy suy nghĩ hồi lâu, rồi đập mạnh vào đám băng vụn phía dưới khối băng, anh ngờ rằng vật đen đen kia bị đè dưới những khối băng lớn này. Đống băng vỡ lớn như vậy, lại chồng chất bấy nhiêu tảng băng dày, đúng là khó giải quyết.p>

Ba người đứng quanh tảng băng lớn, mỗi người một cách, nhưng đập mãi mà nó vẫn không hề suy chuyển. Trước những khối băng kiên cố lạ thường như vậy, ho không có bất kỳ dụng cụ nào khả dĩ, cũng chẳng có nhân lực dồi dào, muốn đập vỡ khối băng này chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Nhị Rỗ xua tay, nói với Vương Uy:

– Chúng ta đi vòng quanh đây xem, nói không chừng lại phát hiện thứ gì khác, chứ vật đen đen kia sợ rằng không moi ra nổi đâu.

Vương Uy không nói gì, chỉ dùng báng súng tiểu liên của Nhị Rỗ, thọc vào kẽ khối băng, định bẩy nó ra một chút, rồi soi đuốc nhìn xem thứ bị chôn chặt bên dưới. Vương Uy vận sức mấy lần, tuy khối băng vẫn đè lên lớp băng vụn, nhưng nó không hề lỏng ra như anh mong đợi chút nào. Trái lại, những mảnh băng vụn mắc kẹt vào báng súng bỗng nhiên vang lên âm thanh răng rắc. Ngay lúc ấy, Vương Uy chợt nghe thấy tiếng va chạm mạnh, lòng anh bỗng trầm xuống.

Âm thanh ấy tuyệt nhiên không phải tiếng bẩy băng, băng và báng súng chèn vào nhau sẽ phát ra âm thanh giòn tan, nhưng tiếng va chạm này, hình như lại là tiếng do rất nhiều thứ cùng phát ra.

Vương Uy thấy hai người kia vẫn đang mải miết đập khối băng, vẻ như không hề nghe thấy âm thanh ấy, thật vô cùng quái đản. Vương Uy không làm kinh động bọn họ, tiếp tục cúi xuống đập băng, nhưng tai thì dỏng lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Một lúc sau âm thanh ấy lại vang lên, hơn nữa không phải một tiếng mà là một chuỗi, nghe như tiếng chân cả đoàn người đi trên băng vậy, rất có tiết tấu, âm thanh lại không gần không xa, hình như ngay ở bên ngoài cung điện vậy.

Lần này Vương Uy đã hoàn toàn xác định được, đúng là có âm thanh lạ. Anh ngước nhìn Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc, thấy hai người kia cũng đang sững sờ nhìn mình, liền hiểu ra ngay, mọi người đều nghe thấy âm thanh ấy.p>

Ba người vội vàng súng, chạy ra ngoài cung điện. Lúc chui vào bụng bức tượng đất họ đã trông thấy rất rõ, cách duy nhất để vào đây chỉ có thể là bay từ trên không vào, pho tượng đất này có hai tay, không biết trên lòng bàn tay kia có chim sắt hay không nữa. Nhưng lúc tiến vào họ thấy trên mặt đất có một lớp bụi phủ dày, những xác chết cứng đơ nằm kia hình như cũng không có ai đụng vào, hẳn đã lâu lắm rồi không có người vào đây. Cho nên rất ít khả năng lúc họ bay vào bụng pho tượng, cũng có người cùng bay vào theo.

Phạm vi chiếu sáng của ba bó đuốc khá rộng, ba người chạy ra khỏi cung điện, chỉ thấy bên ngoài băng hoa đầy cây, những đóa hoa lung linh tinh xảo, cùng con đường nhỏ thăm thẳm không một bóng người. Bóng tối đè nặng, xung quanh lặng lẽ đến rợn người, chỉ cần có động tĩnh, âm thanh sẽ được phóng đại lên nhiều lần.

Ba người chia nhau đi quanh một vòng, trong phạm vi mấy trăm mét có hơn một chục tòa cung điện nguy nga như vậy, cùng những con thú bằng băng giống hệt nhau nằm ở đủ mọi góc trong thế giới dưới lòng đất này. Bên ngoài băng cung còn có tường băng bao bọc, tất cả trông như một khuôn viên lớn, cây băng chạm hoa, đường mòn quanh co, gần như một hoa viên hoàn mỹ, nhìn khung cảnh bên ngoài cung điện tự cảnh chùa chiền Tây Tạng vậy.

Nhưng người đi trong đó lại có cảm giác rất ngột ngạt, mọi thứ trong khuôn viên được chạm khắc vô cùng tinh xảo bị bóng tối nặng nề bao phủ, tạo cảm giác không thoải mái, tưởng như sắp có vật gì từ trong bóng tối chồm ra.

Ba người đi một vòng, xem xét hết các ngóc ngách trong khuôn viên nhưng chẳng hề thấy dấu vết người sống. Họ lại quay về Thần Thú đại điện, việc cần kíp nhất trước mắt là phải đào bằng được vật đen đen trong lớp băng lên đã.p>

Vừa bước vào cửa điện, họ đã thấy có gì khác thường. Trong cung điện văng vẳng tiếng vọng, Nhị Rỗ đ, vội kêu lên: – Có băng rơi xuống.

Vừa dứt lời, cả tòa cung điện chợt rung chuyển, băng từ trên vòm điện rơi xuống tới tấp như mưa tên. Ba người hoảng hốt, vừa rồi có băng từ trên vòm cao rơi xuống còn có chỗ ẩn nấp, nhưng lúc này băng rơi xuống rào rào, mặt đất bị băng chọc thủng lỗ chỗ.

Ba người lấy tay che đầu, chạy tán loạn, chốc chốc lại có mấy tảng băng rơi trúng đầu nhưng nhờ đã dùng tay che nên không đập trúng chỗ hiểm. Dù vậy, cả ba vẫn vô cùng thảm hại, cuống quýt hết chạy rồi nhảy tránh, ẩn náu khắp nơi.

Trong cung điện, khắp chốn đều nghe thấy tiếng băng đổ ầm ầm, nghe thấy bức tường mình đang ẩn thân cũng lách tách nứt ra, Vương Uy phát hoảng, vội cắm đầu bỏ chạy. Chưa chạy ra đến cửa điện, anh đã nghe phía sau ầm một tiếng, cả bức tường băng đổ sập xuống. Bức tường mặt bên chống đỡ mái điện đã sập, mái vòm tức thì đổ xuống theo, đầu óc Vương Uy trống rỗng, lúc này anh chỉ biết lao như tên bắn về phía trước, dù có phải hứng lấy phân thối nước tiểu thì cũng phải lao.

Vương Uy đâu có ngờ cả tòa cung điện kiên cố như vậy bất ngờ đổ sụp, thấy không có cách nào tránh được băng khối và băng vụn đổ xuống, anh đành nấp vào góc tường. Trong lúc hoảng loạn, mấy ngọn đuốc cũng tắt ngấm, không biết Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc chạy đâu nữa, họ cũng náu mình như anh hay là chạy ra ngoài? Anh vừa do dự vừa hoảng loạn, vội chạy xộc ra cửa điện, gọi to tên hai người, những mảnh băng tảng trên đầu chợt ngừng hẳn không rơi xuống nữa. Anh thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ khuôn viên tối om, đâu thể trông thấy gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN