Mặt Chó Sói - Bộ Ba Bất Khả Chiến Bại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Mặt Chó Sói


Bộ Ba Bất Khả Chiến Bại



Khi bước vào quán Romana . Bob thấy trong quán có vài vị khách đang ngồi bên những chiếc bàn được bày biện rất lịch sự, tinh tế. Đây là một trong những dạng Restaurant sang trọng mà bình thường ra ba chàng chẳng mấy khi bước vào. Bob liếc xuống chiếc quần jeans cũ mòn của mình. Một người bồi bàn trẻ tuổi tóc đen nhìn thấy khách liền bước thẳng ra, nhìn cậu bằng vẻ coi thường.

– Chào ông. Quý ông muốn gì ạ? – người bồi bàn lên tiếng.

– Chào ông, thưa ông, – Bob lịch sự nói.

– Tôi có hẹn với một người bạn ở đây.

– Cậu đưa mắt nhìn quanh.

– Ông Rodder. Khoảng chừng 35 tuổi, tóc đã bắt đầu hói, bên cắm có một vết sẹo.

Mặt người bồi bàn tối sấm xuống.

– À, ra mày cùng bè đảng với thằng cha đó? – Giọng anh ta đột ngột không còn một chút lịch sự nào.

– Thế thì để tao gọi cho cảnh sát luôn thể, cảnh sát cũng đã đến đây hỏi thăm nó rồi đấy!

– Tôi chưa hiểu hẳn, – Bob nói.

Người bồi bàn kéo cậu về hướng cửa ra.

– Thế thì tao sẽ giúp mày hiểu. Cái thằng bạn Rodder tử tế của mày ngày hôm qua đã lè phè ở đây suốt cả buổi tối.

Nhìn thấy vẻ rách rưới của nó là tao đã muốn gọi người ném ngay ra ngoài.

Nhưng mà nó làm ầm ĩ lên, đến nỗi ta phải cho nó ngồi riêng ở một góc phòng.

Đúng là sai lầm trầm trọng!

– Anh ta ngồi ở đây bao lâu?

– Quá lâu đi.

– Với một cú đẩy chẳng mấy dịu dàng, người bồi bàn đưa Bob ra ngoài cửa.

– Nó ngồi suốt buổi tối. Nó ngồi mấy tiếng đồng hồ liền, chỉ uống nước suông mà chiếm cả một cái bàn. Thế rồi sau đó lại còn định giở trò quỵt tiền nữa.

– Anh bồi bàn đẩy Bob thêm một lần nữa ra phía vỉa hè.

– Bây giờ thì biến đi cho, nhanh lên! – Nói xong, anh ta xoay người và bước vội vào Restaurant.

Trời lúc đó lại bắt đầu mưa. Cha, một cú gặp gỡ ngắn gọn và mạnh mẽ, Bob nghị thầm. Nhưng có một điểm đã rất rõ ràng: Rodder không phải là kẻ đã trèo dọc tường nhà của trạm cảnh sát. Cậu lại lên xe đạp và hướng về Bộ tham mưu. Giờ thì mưa đã nặng hạt hơn. Không biết Peter có tìm ra điều gì mới?

Trong cùng thời gian, Thám tử phó lại chiếc MG len lách qua vùng đồi núi Hilltown và dễ dàng tìm thấy những dãy nhà chạy dài của chuồng ngựa. Cả bãi xe trước trại ngựa chỉ còn vài chỗ trống. Peter dừng xe, bước xuống và hít đầy lồng ngực thứ không khí trong lành của buổi tối. Vài con ngựa đang đứng thở phì phì qua cánh mũi. Vừa nhìn quanh Peter vừa nghĩ thầm, thật ra nếu được đi cưỡi ngựa kể cũng thú. Thứ không khí thấp thoáng vẻ phiêu lưu mạo hiểm nầy thật sự hấp dẫn đối với cậu.

Peter đi ngang qua khoảng sân phía trước, bước vào toà nhà chính. Vì không có ai đứng đằng sau quầy tiếp tân cổ lỗ, nên Thám tử phó đi theo bảng chỉ dẫn “Quán Kỵ Sĩ” và bước vào một quán nhỏ. Trong quán rất nhộn nhịp. Tất cả ghế đã có người ngồi. Người ta uống, người ta ăn, người ta kể chuyện. Ở bàn nầy đang xoay quanh bộ yên cương tốt nhất, ở bàn khác lại xoay quanh con ngựa đẹp nhất. Rất nhiều thực khách còn mặc nguyên bộ đồ cưỡi ngựa. Peter phải mất một lúc mới làm quen được với tình cảnh. Cậu nhìn thấy một người đàn ông ngồi phía sau quầy rượu và len lách đến chỗ ông ta.

– Xin chào! – vì tiếng ồn ào xung quanh, cậu gần như phải thét to hết cỡ. – Làm ơn cho cốc nước!

– Có ngay.

Cậu chờ cho tới khi chủ quán đưa cốc tới.

– Xin lỗi, cho tôi hỏi một câu. – Người đàn ông gật đầu và cúi người ra phía ngoài quầy rượu.

– Tôi có một người bạn tên là Rodder, giới thiệu tôi đến đây học cưỡi ngựa. Vào buổi chiều hôm kia anh ta đã ở đây. Tôi rất quan tâm đến mấy bài cưỡi ngựa kiểu Viễn Tây.

– Chờ chút, – người đàn ông đi vào căn phòng phía sau rồi chỉ một chút sau đã quay trở lại với một tập lịch dày cộp.

– Anh nói là ngày hôm kia phải không, một người tên là Rodder… – Ngón tay trỏ của người đàn ông chạy dọc theo nhiều cột tên.

– Đúng, đây, từ 4 giờ đến 6 giờ chiều, anh ta học với cô Elly. Elly Ring. Hôm nay cô ấy cũng có ở đây, trong phòng cưỡi ngựa phía sau kia. Anh hãy đến hỏi cô ấy.

– Cảm ơn! – chỉ với một ngụm duy nhất, Peter uống cạn cốc nước, trả tiền rồi rời quán.

Cậu nhận ra Elly ngay. Chắc chắn đó là người phụ nữ nhỏ nhắn tóc nâu kia.

Cô đang gắng sức giảng giải cho một người đàn ông béo phị hiểu cách đặt bộ yên cương nặng nề kiểu Viễn Tây lên lưng ngựa. Yếu tố hoàn hảo duy nhất ở người đàn ông nầy là bộ quần áo của anh ta. Đã đẹp, lại là đồ mới tinh. Sau khi Peter đứng nhìn được một lúc, Elly ngẩng nhìn lên.

– Cậu muốn gặp tôi?

– Vâng, nhưng chờ chút cũng được.

Cô giáo nói câu gì đo với học trò, rồi để anh ta một mình loay hoay với số phận và bước sang phía Peter. Cậu chàng lúc nầy đang đợi đằng sau thanh chắn.

– Sao, có chuyện gì thế?

– Chào buổi tối, cô Ring, – Peter khoác lên mặt mình nụ cười ngượng ngùng.

– Anh bạn em đâu có nói là cô giáo dạy cưỡi ngựa xinh đẹp thế nầy…

Người phụ nữ nhìn cậu bằng vẻ nghi ngờ.

– Ai đã nói cái gì kia?

– Ông Rodder. Một người quen của em. Ông ấy đã học cưỡi ngựa với cô, trước đây hai ngày.

– Ra cậu là bạn của ông Rodder? – Cô giáo rõ ràng ngạc nhiên thật sự.

– Có phải cái người mà cảnh sát đã đến đây hỏi thăm không?

Peter thoáng giật mình và đổi chiến thuật.

– Vâng, ta cứ tạm cho như là một người quen của em. Ông ta kể về khả năng dạy học của cô hào hứng lắm.

Người phụ nữ cười rung cả vai khiến cho những lọn tóc phủ xuống trán. –

Thật sao? Ông ta có học hành gì đâu, chỉ liên tục ngã từ trên lưng ngựa xuống dưới đất.

– Vâng thì, ông Rodder còn phải luyện tập thêm một chút.

– Không biết cô Elly bao nhiêu tuổi? Peter thầm nhủ là cô giáo cùng lắm mới chỉ 25 tuổi thôi.

– Nếu ông ta chịu luyện tập cho đã tốt! Nhưng tôi phải công nhận là ông ta đã cư sử một cách ngớ ngẩn đặc biệt. Chưa bao giờ tôi gặp một người như vậy. –

Với một cái liếc xéo, Elly kiểm tra xem người đàn ông béo phị đang làm gì.

Thêm một lần nữa, bộ yên cương lại vừa tuột ra khỏi tay anh ta. Con ngựa đã bắt đầu mất bình tĩnh.

– Im nào, Uno, – cô gọi về hướng đó. Bực dọc, cô lắc đầu.

– Còn ông nầy thì cũng chẳng khá hơn mấy, – cô nói.

Peter gật đầu đầy thông cảm.

– Vâng thì, ông Rodder cưỡi ngựa còn chưa nhiều.

– Cậu thận trọng quay về chủ đề chính.

– Nói cho đúng hơn thì ông ta chưa bao giờ cưỡi ngựa.

– Elly Ring đưa tay vuốt tóc ra sau vành tai, khiến gương mặt trong nghiêm nghị hơn chút đỉnh.

– Nhưng mà… , – cô nói.

– Nhưng mà sao kia ạ?

Elly chần chừ.

– Bây giờ, khi nghe cậu nói như thế… Mặc dù ông ta khẳng định là ông ta chưa bao giờ trèo lên lưng ngựa, nhưng trong một sồ tình huống thì tôi lại có cảm giác là ông ta đã cưỡi ngựa nhiều rồi. Như thể ông ta cố tình tỏ ra ngớ ngẩn.

– Rất có thể ông ấy chỉ thích được cô giáo uốn nắn dạy bảo thôi, – Peter trả lời, sử dụng hết vốn duyên dáng.

– Ra vậy, ra vậy.

– Người phụ nữ lờ đi, không bắt vào mạch chuyện nầy. –

Thế còn cậu, cậu cũng muốn học theo ông ta lên yên cương sao?

– Em nghĩ là có, – Peter nói.

– Cưỡi ngựa kiểu Viễn Tây trước nay vốn là giấc mơ của em. Hy vọng em sẽ là một cậu học trò tử tế hơn.

– Cha, còn chờ xem sao.

Một tiếng động trầm đục cắt ngang cuộc chuyện trò của họ. Người đàn ông vừa ngã từ trên yên cương xuống.

– Buổi học hôm nay đang dần biến thành trò hành hạ thú vật, – Elly nói. – Được rồi, cậu cứ ra phía trước mà ghi danh, nếu muốn học cưỡi ngựa với tôi, – Cô giáo gật đầu với cậu.

– Tôi không phản đối.

Trầm ngâm, Peter quay trở lại ôtô. Ra đến bục ghi danh, suýt nữa cậu đã ngã gục bởi lời quyến rũ ghi danh vào lớp cưỡi ngựa của cô Ring. Thế nhưng quầy tiếp khách bây giờ vẫn chưa có người trực, mà trời đã bắt đầu mưa, vậy là Peter sải bước đến chiếc xe MG. Với một tiếng thở dài, cậu thả người xuống ghế lái.

Trong lòng an tâm là đã tự mình đi kiểm tra lý do vắng mặt nầy.

– Rodder là tay lười thượng hạng, – Cậu lẩm bẩm và xoay chìa khoá xe.

Peter và Bob về đến Bộ tham mưu hầu như cùng lúc. Qua “cửa riêng” trên hàng rào, vốn là một tấm ván bị Bộ Ba ngấm ngầm rút bớt đinh, cả hai nhanh chóng lọt vào khuôn viên. Để gọi Justus, Bob bấm chuông bên cửa vào nhà chính. Cô Mathilda mở cửa.

– Cô tưởng nó đi với bọn cháu chứ, – cô ngạc nhiên nói, bản thân cô chỉ nhận thây là Justus hôm nay ăn vận diện hơn mọi khi một chút. Ra là Thám tử trưởng đã cho phép mình hưởng một buổi tối riêng tư.

Khi Bob bước vào toa xe cắm trại thì Peter đã đang loay hoay đặt ba bức tượng khủng long mà cậu và Justus đã tìm thấy trong bãi đồ cũ lên mãnh gỗ nhỏ được gắn ở cửa ra vào.

– Đây là vật cầu may mới của chúng ta, – cậu giải thích.

Bob cầm một bức tương khủng long lên.

– Tuyệt lắm. Rất thích hợp. Tượng nầy làm bằng nhựa nên có bị tấn công bằng Pad chuột máy tính cũng chẳng sao.

– Cậu buông tay cho nó rơi xuống đất. Con thú nhảy lên nhảy xuống vài lần rồi đứng thẳng.

– Khá lắm! Hoàn thành xuất sắc kỳ kiểm tra sức bền! Một anh chàng kiên cường đây! Cậu nhặt bức tượng lên rồi đặt nó vào chỗ cũ trên bục kệ nhỏ tự chế.

– Ta đặt tên cho chúng như thế nào?

– Có thể là “Bộ Ba huyền bí”! – Peter đề nghị.

– Hay ” Ba kẻ không bao giở thua cuộc”!

Peter cười.

– Như thế thì thà gọi thẳng ra Justus, Peter và Bob!

– Đồng ý! Nhưng mà phải chú thích thêm: kẻ vĩ đại nhất tên Bob.

– Cha, liệu Thám tử trưởng của chúng ta có ý thức được điều đó không?

– Cậu ta bây giờ không có mặt. Mà kẻ nào không có mặt… – Bob hắt xì hơi. –

Cái cơn mưa chó chết, – cậu nói.

– Cho mình mượn cài khăn lau.

Peter ném khăn sang phía cậu.

– Cậu muốn dùng cái miếng giẻ rách nầy lau tóc hả? Nó nằm ở đây đã vài tháng nay rồi!

– Thà thể còn tốt hơn là sáng mai nằm liệt giường.

– Bob giơ khăn cọ tóc, làm nước bám trên đầu cậu bắn tung tóe ra cung quanh.

– Trông cậu bây giờ như một gã Punk, – Peter nhận xét.

Bob lắc đầu, những dúm tóc được lau khô càng chĩa ra tua tủa theo mọi hướng.

– Bắt đầu đi, – cậu nói.

– Ta bàn cho thật nhanh, mình đã hứa sẽ về nhà vào lúc 9 giờ để dỗ cô bé Mary ngủ.

– Thế thì không còn nhiều thời gian nữa đâu.

– Peter thất vọng ra mặt.

– Mình cứ định đề nghị đi thăm Rodder ngay trong tối nay.

Bob ngạc nhiên nhìn bạn.

– Tại sao thế? Gã không thể là thủ phạm. Ít nhất thì lý do vắng mặt ở tiệm Pizza cũng chắc chắn đúng.

Peter gật đầu. Lý do vắng mặt kia cũng vậy. Nhưng việc nầy bốc mùi khó ngửi đến tận trời.

– Cậu kể lại những gì mà cô giáo dạy cưỡi ngựa cho biết. – Rodder cố tình làm mọi tấn tuồng để cô ấy không quên được gã ta, – cậu kết luận.

– Gã cư sử một cách ngớ ngẩn vụng về, mà là hoàn toàn chủ đích. Cô giáo dạy cưỡi ngựa chắc còn phải nhớ tới gã ta vài năm nữa. Thế ở chỗ cậu thì sao?

– Cũng y hệt như vậy, – Bob trầm ngâm trả lời.

– Rodder đã ngồi suốt buổi tối trong quán Romana, nhưng không phải là một vị khách tử tế. Gã gây chuyện bực mình đến mức người bồi bàn và chắc cả vài vị khách khác cũng không thể nào quên được gã. Có vẻ như lúc trước gã chưa từng tới đó.

– Cậu thấy chưa? – Peter hể hả.

– Lại chính trong khoảng thời gian gây án, gã ra tay xoay cho được những lý do vắng mặt không ai phủ nhận nổi. Ngay cả khi ga không là Mặt Chó Sói thì chắc chắn gã cũng dính líu đến chuyện nầy. Bây giờ mình càng tin chắc như vậy!

– Và càng muốn đến chỗ gã ta hơn? – Bob nhìn bạn bằng vẻ nghi ngờ.

– Bình thường ra cậu vốn là người thận trọng nhất đám mà! – Thế rồi Thám tử Thứ Ba đột ngột cười phá lên:

– Có phải thế nầy không: Justus đang chĩa mũi dùi vào chị chuyên viên tâm lý Harding – còn cậu thì đem Rodder đối lại. Đúng không hả?

– Ngớ ngẩn, – Peter nói và phẩy tay vẻ phủ nhận. Nhưng Bob cảm nhận rất rõ là nhận định của cậu không hoàn toàn sai.

Bob nhìn qua cửa sổ. Cơn mưa đã dịu xuống.

– Mình lên đường đây, – cậu nói.

– Sáng mai ta gặp nhau. Thêm điều nầy nữa, Peter: mình nghĩ là bọn ta cần phải hỏi Justus trước khi làm điều gì đó!

– Được rồi, được rồi, – Peter lẩm bẩm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN