Mật Đạo Hoán Tình - Chương 19: Ánh mắt quyến rũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mật Đạo Hoán Tình


Chương 19: Ánh mắt quyến rũ


Chương 19: Ánh mắt quyến rủ

” Anh dám lấy tôi ra thử trò chơi của anh…”

-” Việc gì tôi lại không dám … Cô nói xem “

Phương Vỹ vừa nói vừa hất tay cô ra tiến về phía trước.
Mộng Lâm đấm đấm đá đá phía sau hắn, cô ấm ức vô cùng.

Cô bị xem như chuột bạch dùng để thử mấy món đồ đó. Tức giận nhất là cô lại bị tóm một cách dễ dàng. 18 năm nay cô học tập thân thủ chẳng khác gì vứt đi hết sao..
Vừa tức giận vừa quan sát xung quanh vẫn còn tối ôm lạnh lẽo, bóng ai kia dần khuất đi, cô vội hoàn hồn chạy theo nhanh chóng.

Mộng Lâm không biết chỉ có trong Bạch Gia thì mới lạnh lùng đáng sợ thế. Thế giới thời hiện đại có rất nhiều rất nhiều cái vui thú đang đợi cô khám phá.

Ngoài kia hai người sát thủ còn lại đã tẩu thoát được. Với thân thủ của họ tuy không ám sát được Bạch Công Tử nhưng cũng không bị thương nặng gì là may mắn lắm rồi.
Tất cả là nhờ vào Đàm Thanh đã chui vào cổ máy khởi động nó. Lúc đó mọi người trong Bạch Gia đang rối loạn vì âm thanh phát ra làm nhiễu tầng sóng của họ.
Nên hai người còn lại mới trốn thoát dễ dàng được. Không thì thử lại vài lần thì cũng chết thêm vài mạng thôi …

“Đàm Vũ anh định làm gì thế …”

Đàm Vũ đang ngồi trước máy tính anh ta nghiên cứu cách đột nhập vào Bạch Gia lần nữa.
Đàm Dung cố ngăn cản hắn ta ngừng việc tự đi nộp mạng lần hai đó lại. Nhưng cô ta bất lực.

Hắn đã từng nói với cô ta rằng
” Bất kể có chết bao nhiêu mạng, đổi bao nhiêu thứ thì hắn cũng phải cứu thoát Đàm Thanh..”

Từng lời của hắn cứng cỏi như sắt đá, nhưng nó cũng là bén nhọn như con dao đâm thẳng một phát chí mạng vào tim Đàm Dung.

Tình cảm không thể miễn cưỡng, cô vì muốn dành thứ mình muốn đã ra tay tàn nhẫn với chị em của mình. Nếu Đàm Vũ biết chiếc mặt nạ của Đàm Thanh là do cô giở trò thì hắn liệu có tha thứ cho cô không. Hay là một nhát dao kết liễu đời cô.

Đàm Thanh đứng từ xa nhìn người đàn ông cô yêu đang hết sức tập trung vào màn hình bản đồ. Cô nghiến răng đấm mạnh tay vào vách tường rồi lặng lẽ bỏ đi.

Đàm Vũ lạnh lùng ngoảnh lại nhẹ , rồi tiếp tục nhìn vào màn hình.
Hắn hiểu tâm ý của cô, hắn cũng không muốn làm Đàm Dung đau lòng. Nhưng hắn không làm được, đặc biệt là giờ phút Đàm Thanh như ngàn cân treo sợi tóc này.

Hắn biết Đàm Thanh chưa chết, phải nhanh chóng cứu cô ra, không cô sẽ trở thành con chuột thí nghiệm của nhà họ Bạch. Còn tàn khốc hơn cả cái chết nữa.


” Át xì…”

Hửm… Ai đang nói xấu mình hả ta, sao từ nãy giờ không ngừng Át xì thế này…”

Cô vừa nói vừa liếc nhìn cái tên công tử dung mạo khôi ngô đến mức đáng ghét kia đang tập trung nghiên cứu.
Cô tức giận vụ bị bắt dễ dàng. Giờ phải ngồi xem hắn thử tới thử lui mấy thứ gì gì đó.. Chán đến phát điên.
Mộng Lâm đang nghĩ phải học được cách phá giải món đồ đó.. Đúng rồi cô phải học cho bằng được.
Hứng thú đến với cô, rồi tỏ ra trên nét mặt cô không giấu diếm được…
” Anh đang làm gì thế… Tôi…”
– ” Im lặng….”

Cô chưa kịp mở lời tên Phương Vỹ đã ra lệnh không cho cô nói tiếp. Hắn có vẻ tập trung lắm, không để ý tới cô.
Mộng Lâm ranh mãnh ngồi cạnh hắn, chống cằm lên đưa hai mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn. Hắn có vẻ né tránh ánh nhìn. Cô thấy trò này có tác dụng. Liền đổi qua vị trí khác tập trung nhìn hắn miệng cười toe toét..

Cô không biết khi cô nở nụ cười giống như có luồng khí của mùa xuân mang hoa đào nở tràn ngập khắp nơi.

Mộng Lâm được duy truyền nụ cười như ánh mặt trời của mẹ cô Đàm Thanh, kèm sự tao nhã của ba cô Lưu Khải, lối suy nghĩ khác người đã tạo ra sức mạnh yêu nghiệt ngàn năm, làm ai kia bất giác bị hút vào ánh mắt mà không hề hay biết.
Liệu hắn có dần dần chết dưới ánh mắt và nụ cười đó không, đó còn là một ẩn số..

” Không mau biến khỏi đây, đừng trách tôi kêu người móc mắt cô…”

– “….”

Mộng Lâm nghe xong trợn mắt nhìn hắn thu lại nụ cười. Không lẽ hắn móc mắt cô thiệt sao.

Ở bên cạnh tên này mấy hôm, cô biết không phải là hắn thích nói đùa…
Chưa kịp nghĩ xong bỗng cạnh cô vang lên một âm thanh :

” Người đâu…”

Mộng Lâm vội thốt lên :
” Đồ ăn nói hai lời ”
Rồi bỏ chạy đến phía sau vách tường thủ thế, quan sát xung quanh. Cô vừa quan sát vừa nhếch môi lườm hắn.

Lúc thì hắn kêu cô đi cạnh hắn, nếu rời khỏi hắn cô sẽ chết, lúc thì đuổi cô đi còn đồi mốc mắt cô.
Không phải hắn là người thích ăn nói hai lời thì cũng là dạng người thần kinh có vấn đề nặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN