Mất Hồn
Chương 21…
Vì nàng không thể có lỗi với Lục Nghị, mặc dù bây giờ nàng đang rất khó chịu, mặc dù bây giờ nàng đang rất cần hắn…nhưng là, lương tâm nàng không cho phép, nàng không thể cùng hắn tiếp tục dây dưa như vậy!
Nghĩ đến đó, những ham muốn ban nãy cũng vơi đi phần nào. Nàng cố gắng lấy hơi thật sâu, sau đó thở ra một cách thật chậm rãi, hy vọng có thể khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Đợi đến khi mọi thứ đã bình ổn trở lại, nàng mới nhẹ nhàng mở mắt ra, cũng không muốn biết biểu cảm của hắn lúc này là gì, nàng trực tiếp xoay khuôn mặt xinh đẹp hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Thả tôi ra!”
Tuy đã không còn sức lực để đấu với hắn, thế nhưng nàng cũng không thích nhiều lời với hạng người này.
Hắn trước sau đều nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, lại có chút khinh thường. Hắn im lặng trong hồi lâu trước khi nâng bàn tay giữ chặt lấy chiếc cằm thon gọn của nàng rồi mạnh bạo xoay khuôn mặt nàng lại.
Tư Mã Ninh quả thực có hơi giật mình, nhưng phản ứng của nàng cũng chỉ là nhíu chặt hàng lông mày, hoàn toàn không có nhìn đến khuôn mặt hắn.
Thời gian trôi qua, Tư Mã Ninh chỉ cảm thấy lực đạo của hắn cứ không ngừng tăng lên. Sự phẫn nộ, đau đớn, còn có chút kìm nén hiện lên trong mắt hắn.
“Tư Mã Ninh, có biết tại sao tôi lại tha cho em một mạng không?”
Tư Mã Ninh lắc đầu theo phản xạ, bởi đó cũng chính là khúc mắc trong lòng nàng. Vì chính miệng hắn đã nói nàng là người gây ra mọi việc, cho nên người hắn nên giết là Tư Mã Ninh nàng mới đúng!
Giờ phút này, hắn dường như chỉ để tâm đến một thứ duy nhất, đó là cảm xúc của mình, hoàn toàn không nhận ra sự đau đớn trêи khuôn mặt nàng. Hắn nghiến răng, ngữ khí vô cùng đáng sợ:
“Tôi chính là muốn dày vò cả thể xác lẫn tinh thần của em. Từ đây đến cuối cuộc đời, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, nằm dưới thân tôi và chỉ được nghĩ về tôi. Tư Mã Ninh, để tôi nói em biết, chỉ cần một ngày tôi còn sống trêи cõi đời này, thì em…cũng đừng bao giờ nghĩ đến hai chữ hạnh phúc!”
Dứt lời, đôi mắt hắn đã giăng đầy tơ máu, hô hấp cũng dần rơi vào hỗn loạn. Tư Mã Ninh thực sự rất sợ dáng vẻ này của hắn, hơn thế nữa, hắn còn tuyên bố, rằng sẽ khiến nàng đau khổ cho đến lúc chết.
Thông qua ánh mắt và lời nói của hắn, nàng thực không dám hình dung trong quá khứ hắn đã phải trải qua những chuyện khủng khϊế͙p͙ như thế nào…
Nàng yếu ớt nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi cậu, nhưng tôi không biết mình rốt cục đã làm sai điều gì, cho nên…mới khiến cậu hận tôi nhiều như vậy…”
Hắn trước sau đều không thay đổi sắc mặt, chỉ là giọng điệu có chút nhẹ nhàng hơn: “Em sai thì cũng đã sai, có nói ra cũng không giải quyết được gì. Còn bây giờ…” hắn cố ý ngân dài câu nói, nhưng thông qua ánh mắt, Tư Mã Ninh hoàn toàn có thể đoán được ý tứ của hắn.
Ngay lập tức, hạ thân hắn bắt đầu chuyển động. Tư Mã Ninh cảm giác vật cứng rắn kia đang cố tình chen chúc vào giữa hai cánh hoa mẫn cảm của mình, lại không ngừng ma sát lên xuống.
“Ư…đừng…” Nàng không nhịn được mà rêи khẽ một tiếng, bàn tay vô lực ngăn cản động tác của hắn nhưng cuối cùng vẫn là đầu hàng không điều kiện.
Hắn thực hiện thêm mấy lần nữa rồi dừng lại, mục đích cũng chỉ để nàng cảm nhận được toàn bộ chiều dài của mình mà thôi.
Chưa tròn một giây sau đó, trong khi Tư Mã Ninh còn chưa kịp thích ứng thì hắn đã hung hăng đem vật to lớn kia cắm sâu vào nơi chật hẹp của nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!