Mất Hồn
Chương 7…
“Đừng có chạm vào em…” Tư Mã Ninh lạnh lùng nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Lục Nghị, bàn tay đề phòng chống đỡ trước ngực anh, vẻ mặt đầy hờn dỗi.
Tuy vừa rồi là anh xuất hiện kịp lúc để bảo vệ nàng, nhưng chuyện cũ vẫn là chuyện cũ, đây chính là hậu quả của việc dám đối xử lạnh nhạt với nàng.
Lục Nghị đương nhiên nhận ra điểm này, anh còn không rõ tính khí của người phụ nữ này sao?
Sau đó, Tư Mã Ninh chỉ nghe anh thở dài một tiếng rồi cúi đầu gặm lấy vành tai nhỏ của nàng, chậm rãi thưởng thức: “Bảo bối, buổi trưa anh thực sự có việc bận, còn nữa, món mỳ Ý của em…anh rất thích!”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng mị hoặc, người bình thường khó lòng mà cưỡng lại được.
Tư Mã Ninh hơi rùng mình vì chiếc lưỡi nóng bỏng kia cứ không ngừng khiêu khích nơi mẫn cảm của nàng, cơn giận trong lòng cũng vơi đi vài phần, người đàn ông này…thực biết cách lấy lòng phụ nữ!
Hô hấp của cả hai dần trở nên nặng nề, nụ hôn ướt át rơi xuống chiếc cổ trắng mịn, đồng thời bàn tay to lớn của anh cũng không quên đi vào bên trong áo để chơi đùa cùng nơi mềm mại của nàng.
“Ưm…” Tư Mã Ninh hơi ngửa đầu, đôi mắt có chút đê mê, ɖu͙ƈ vọng trong nàng bị người đàn ông mạnh mẽ khơi dậy, trước sự kϊƈɦ thích mãnh liệt này, nàng không tự chủ than nhẹ một tiếng.
“Tiểu Ninh, anh muốn em…ngây bây giờ.” Như thể đã quá sức chịu đựng của Lục Nghị, vừa nói, bàn tay còn lại vội tìm đến khóa quần tây của nàng.
Lúc này Tư Mã Ninh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thật không thể ngờ người đàn ông này có thể bá đạo như vậy, không cần suy nghĩ, nàng ngay tức khắc ngăn bàn tay kia lại, nhìn anh thở dốc: “Nghị…ở đây có camera!”
Đôi mắt Lục Nghị nổi lên tia gian tà: “Vậy lên xe!”
•••
Thang máy đi một mạch đến tầng hầm của nhà hàng, cửa kính từ từ mở ra, ngay sau đó là hình ảnh một đôi nam nữ ôm hôn tới tấp, dường như chẳng quan tâm đến những người xung quanh, hai thân người quấn lấy nhau lão đão di chuyển về phía chiếc xe thể thao hạng sang.
Cơ thể nàng bị người đàn ông ép chặt vào thân xe, có chút lạnh lẽo, mấy cúc áo đầu tiên đã bị anh cởi ra, bây giờ khuôn mặt tuấn tú của Lục Nghị đang chôn vùi giữa hai bầu ngực tròn trịa của nàng, không ngừng ɭϊếʍ ʍút̼.
Bàn tay của Tư Mã Ninh khẽ ôm lấy đầu anh, hai mắt nhắm nghiền lại. Lục Nghị cảm nhận được sự run rẩy từ nàng, hài lòng cắn nhẹ một cái, sau đó vươn tay bắt lấy tay nắm của xe, giọng anh khàn khàn cất lên: “Bảo bối, không sợ người khác nhìn thấy sao?”
Tư Mã Ninh hơi ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu ý của anh, liền đó một cánh tay khác của anh vội vàng ôm lấy nàng vào trong ngực, lùi lại một chút, tay kia mở cửa xe.
Lục Nghị để nàng ngồi vào hàng ghế sau, không gian trong xe khá rộng, Tư Mã Ninh bất ngờ bị anh đẩy nhẹ một cái, thân hình cường tráng của anh cũng ngã xuống, tiếp đó, anh cúi xuống chiếm lấy cánh hoa ngọt ngào kia.
Nhiệt độ trong xe dần nóng lên…
•••
Thời gian đã là nửa đêm. Dưới tầng hầm chỉ còn vỏn vẹn có hai chiếc xe thể thao, mọi thứ gần như yên tĩnh triệt để.
Nhưng khi để ý kỹ hơn, một trong hai chiếc xe rõ ràng có phát ra âm thanh, nổi bật vẫn là tiếng rêи rỉ yêu kiều của người phụ nữ…
Bên trong xe, người đàn ông ngồi tựa lưng vào thành ghế, âu phục trêи người có chút lộn xộn nhưng vẫn không hề mất đi khí chất vương giả của mình. Còn người phụ nữ thì ngược lại, thân thể trần trụi, toàn thân đều là những dấu vết do người đàn ông để lại, khuôn mặt vùi sâu vào hõm cổ của người đàn ông, nửa thân dưới không ngừng vặn vẹo.
“Bảo bối, nhanh lên một chút!” Lục Nghị thở dốc nhìn nàng cưỡi trêи vật nam tính của mình, ngón tay cái càng điên cuồng xoay chuyển hạt châu nhỏ giữa hai chân nàng.
Kɧօáϊ cảm tựa như một cơn sóng biển, chỉ trong nháy mắt, cuốn trôi toàn bộ lý trí của nàng.
“Nghị, á…á…” Nàng rêи mỗi lúc càng lớn hơn, bên ngoài hoàn toàn có thể nghe thấy.
…
Ở một nơi khác, hai ngón tay thon dài của người đàn ông tao nhã kẹp điếu xì gà, khuôn mặt tuy đã bị làn khói làm lu mờ nhưng vẫn toát lên sự đĩnh đạt và cao quý cố hữu, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại.
“Tiên sinh, chúng ta đợi ở đây hai giờ đồng hồ rồi, tôi nghĩ ra tay vào lúc này là thích hợp nhất!”
…
“Tiểu ɖâʍ đãng…” Tốc độ của nàng khiến Lục Nghị vô cùng hài lòng, anh nhất thời hưng phấn, bàn tay vỗ một cái thật mạnh xuống ʍôиɠ nàng, khiến nơi tư mật của nàng kịch liệt co bóp lấy vật cứng rắn kia.
Nàng cắn răng thả chậm tốc độ, lần này sẽ không để người đàn ông đó được đắc ý.
Lục Nghị nhìn nét tinh nghịch trong đôi mắt nàng, một cái xoay người liền lấy lại thế thượng phong.
Chiếc xe thể thao mạnh mẽ rung chuyển…
“Á…anh xấu xa…”
…
Bên này, khóe môi người đàn ông hơi nâng lên, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Để bọn họ…vui vẻ một lần cuối đi!”
“Vâng, tiên sinh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!