Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 1-2



Sau bữa tối, nhóm rắn nhỏ năm nhất theo thường lệ phải tập hợp trong phòng sinh hoạt chung, chờ Chủ nhiệm phát biểu.

Harry núp trong đám Slytherin, nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại.

Cũng may, Xà Vương Slytherin tạm thời không có tâm tư quản cậu.

“Tôi không hy vọng học sinh trong nhà gây chuyện thị phi rồi treo sang một bên, tức là những người có cái đầu không thông minh hơn so với bọn quỷ khổng lồ. Quy định của Slytherin cũng không phải là đồ trang trí, nếu như có kẻ vi phạm mà không may bị tôi phát hiện,” Snape ngừng lại, gỡ bỏ nụ cười gằn giả tạo, “Tôi sẽ giáo huấn kẻ đó khiến cả đời hắn cũng khó quên, đồng thời sẽ kiến nghị để hắn lập tức chuyển đến ổ sư tử.”

Ha, cầu còn không được đây…. Harry lườm một cái ở trong lòng.

“Trong khóa học sinh mới này có một nhân vật đặc biệt, thánh nhân Potter, hay nên gọi là quý ngài Chúa cứu thế, mọi người phải xưng hô cậu là gì đây?” Giọng nói mềm mại như tơ lụa của Snape khi nhắc đến ai đó, làm tóc gáy của mọi người đều dựng đứng lên, trong nháy mắt sự tập trung lại quay đến chỗ cậu.

Không có được câu trả lời như trong dự liệu, xà vương bệ hạ hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên tôi không hề hy vọng một Potter có thể an phận thủ thường được, nhưng nếu như cậu tự cho rằng mình đang đội ánh hào quang mang tên muốn làm gì thì làm, như vậy, tôi sẽ cho cậu một khóa học đặc biệt sinh động.”

(Editor: edit mấy câu nói độc địa của Snape đúng là khó. Tôi nghĩ mình chưa từng độc miệng với ai bao giờ, chỉ thỉnh thoảng vô lương thôi)

Không cần, kiếp trước đã học nhiều, nhiều đến mức tôi hiểu rõ nỗ lực phản kháng ông tuyệt đối là một trong những chuyện ngu xuẩn nhất.

“Vâng, thưa giáo sư.” Harry ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt.

Snape nguy hiểm híp mắt lại, rồi đảo qua từng con rắn nhỏ đang bất an, “Như vậy, hiện tại bắt đầu chia tiểu đội bảo vệ ngắn hạn trong ba tháng.”

Tiểu đội bảo vệ ngắn hạn? Đó là cái gì. Harry hơi nghi hoặc một chút, nhíu nhíu mày.

Hiển nhiên sẽ không có ai đến trả lời cậu, đa số bọn rắn nhỏ đều một bộ đã sớm biết.

Chỉ là nhìn qua cậu cũng hiểu ra đôi chút, hình như mỗi học sinh mới năm nhất đều sẽ có một người bảo hộ từ năm ba trở lên.

Người bảo hộ của Draco Malfoy là một học sinh nam năm bảy.

Còn cậu thì….

“Elena White.”

Theo tiếng mà nhìn, đó là một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng óng thả xõa như thác nước cạn, nhìn qua rất ôn hòa.

Trên thực tế, Harry nhận ra cô, gia tộc White là một trong những gia tộc lớn đứng về phía hội Phượng Hoàng, hình như nhà họ rất giỏi về phương diện chữa trị pháp thuật nguyền rủa.

“Xin chào.” Harry đứng đối diện với Elena và mỉm cười, cậu luôn có ấn tượng tốt với cô gái này.

Elena cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười dịu dàng.

++++++

Phân chia tổ bảo vệ ngắn hạn cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, cuối cùng nhóm rắn nhỏ cũng được đồng ý trở lại ký túc xá, mà Harry trùng hợp là người cuối cùng được chia tổ.

Slytherin đều là một nhà hai người, hơn nữa mỗi người một phòng, dùng chung chỉ có phòng khách. Mà trên biển số nhà, phía trên tên cậu là Draco Malfoy.

Tất thối Merlin, thật sự là một phối hợp tuyệt diệu.

++++++

“Thật sự làm người ta phải kinh hỉ,” một giọng nói dài chậm rì rì vang lên ở phía sau, “Cậu ở chung một ký túc xá với tôi, mà không phải lăn lộn với cái tên Weasley lông đỏ kia.”

Harry mặt không chút thay đổi quay đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy bạn cùng phòng của cậu đang tựa vào một bên tường nhìn cậu.

Hiện giờ cậu đang ở Slytherin, không thể quá cứng được, hơn nữa, năm cuối cùng, khi họ kề vai chiến đấu với nhau, quả thật đã khiến cậu phải đổi mới không ít cách nhìn về Slytherin và bản thân Draco Malfoy.

Phương thức biểu đạt thân mật của Slytherin luôn làm người ta hiểu lầm, ví dụ như cách nói vừa đáng ăn đòn vừa duỗi tay hữu nghị với cậu của ai đó….

“Được rồi, Malfoy, tôi thừa nhận thái độ trên tàu hỏa lúc trước của mình không hề tốt đẹp gì, nhưng cậu cũng không hơn tôi ở chỗ nào đâu. Nếu bây giờ chúng ta không chỉ ở cùng một nhà mà còn chung cả ký túc xá, chuyện kia có thể bỏ qua được không? Tôi không có ý định mỗi ngày đều phải kiểm tra phòng mình có câu ác chú nào không trong bảy năm sắp tới.” Harry xin thề cậu đã lấy mười hai ngàn phần thành ý ra để nói câu này.

Sắc mặt của Draco vẫn khó coi như trước, vẫn lanh lảnh ngẩng cao cái cằm, con mắt màu xanh xám như đá quý vẫn lạnh lẽo như thế.

“Được rồi, chỉ cần cậu không trêu chọc tôi trước.” Hắn bất đắc dĩ gật gù.

Rõ ràng cậu mới là người chọc tôi trước…. Harry bĩu môi ở trong lòng, bước vào ký túc xá trước.

Thật sự khiến người ta phải mở mang tầm mắt, Harry nhíu mày, xoay người lại nhìn sắc mặt càng thêm âm trầm nhưng vẫn giả cười của ngài Malfoy nhỏ nào đó, “Slytherin đã nghèo như vậy sao?”

“Câm miệng, ngớ ngẩn,” Draco tức giận nguýt cậu một cái. “Slytherin là nơi nói chuyện bằng thực lực, nếu muốn sống thư thái thì phải tự mình động thủ.”

Hiện tại chỗ họ đứng là phòng khách, ngoại trừ lò sưởi ở trong tường ra, cũng chỉ có một cái ghế sofa đơn sơ và bốn phía tường trọc lốc.

“Đừng hy vọng tôi sẽ giúp cậu, Potter,” Draco đi về phía phòng hắn, “Tôi chỉ phụ trách phòng của mình và phòng khách, cho dù cậu có bị đập đầu vào ván giường đến phát khóc, thì tôi cũng sẽ không thương hại cậu.”

“Vậy thì cảm ơn nhiều, chuyện ngài đồng ý bao cả phòng khách,” Harry nhìn bóng lưng của hắn, lườm một cái, “Phòng của tôi cũng không cần ngài phải nhọc lòng.”

Thật giống như không biết ai kia, dường như…. Harry đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, lười biếng vẫy vẫy đũa phép, căn phòng nhanh chóng xảy ra biến hóa.

Giường trở nên đàn hồi, có thêm lớp drap bằng lông mềm mại, trên đất cũng trải một tấm thảm lông dê thủ công màu trắng. Đương nhiên những thứ này không phải do cậu tự dưng biến ra, Cục thời không đã thu dọn hành lý giúp cậu, vật gì cũng có, chỉ cần giải trừ thần chú thu nhỏ là dùng được.

Trang phục và bàn học, cái gì cũng có, mặc dù hơi cũ nát, nhưng chỉ cần thi triển vài câu thần chú, ngược lại cũng không tính là quá khó coi. Cậu cũng không định cho chúng nó thêm mấy chạm trổ tinh xảo phiền phức gì.

Treo hết quần áo từ trong hành lý, vách tường bốn phía cũng đổi lại thành màu trắng, rốt cuộc cũng có dạng của một căn phòng nên có.

Kiếp trước, Draco luôn thích tấn công vào tính thẩm mỹ của Harry, trên thực tế năm lớp sáu đã tốt lắm rồi, công này đại khái quy cho một nữ pháp sư trong hội Phượng Hoàng, cô ấy là một nhà thiết kế nổi tiếng trong Giới Pháp Thuật. Bởi vì không đành lòng nhìn Harry chà đạp bản thân – nguyên văn của cô nàng – nên cô đã động thủ ném hết đồ không lọt mắt cô của Harry, bao gồm luôn cả cái kính mắt xui xẻo kia, đồng thời cô cũng nỗ lực truyền khái niệm cái đẹp vào trong đầu cậu.

(Editor: không thể không nói, tôi đồng ý với cô pháp sư đó. Thẩm mỹ của cậu còn trên cả tệ)

Được rồi, ngày mai đi đổi kính mắt là được rồi, đặt hàng trong Giới Pháp Thuật rất thuận tiện, Harry hơi phiền muộn khi nghĩ đến gương mặt phẫn nộ pha lẫn thương tiếc của cô pháp sư kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN