Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 13



Từ cái ngày Harry trở lại năm mười một tuổi, cậu đã vô số lần nghĩ tới tình huống gặp lại Sirius sẽ là cái dạng gì. Nhưng khi thời khắc (chờ đợi) này thật sự đến, cậu lại chỉ dám đứng ở ngoài cửa phòng hiệu trưởng, không dám đi vào.

Cậu vĩnh viễn nhớ tới cái cảnh năm thứ năm khi ở Bộ Pháp thuật, dáng vẻ của Sirius khi ngã xuống, ông cách cậu xa như vậy, dù có liều mạng đưa tay ra cũng không thể nào với tới, chỉ có thể nhìn ông ngã xuống.

Tôi chắc chắn sẽ không, tuyệt đối sẽ không để lịch sử tái diễn. Harry hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Trong phòng chỉ có vài người, Dumbledore, McGonagall, còn có Sirius.

“Harry!”

Còn chưa kịp phản ứng, Harry đã bị cẩu cha đỡ đầu ôm vào trong lồng ngực, suýt chút nữa chết vì bị nghẹt thở.

(Editor: nguyên văn là “cẩu giáo phụ”, tôi không nghĩ ra được cách dịch nào cho đúng thuần Việt mà lại không thấy thô tục được)

Gian nan ngoi cái đầu lên, Harry cảm thấy tâm tư thương cảm khi nãy đã mất ráo toàn bộ, cậu vỗ vỗ vai Sirius, “Cha Sirius, con sắp bị cha ôm chết rồi.”

“Há, xin lỗi,” Sirius cuống quít thả con đỡ đầu của mình ra, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, còn lộ ra dáng vẻ khó thể tiếp nhận, “Lần trước khi thấy con, con còn là một đứa bé cơ.”

Mặc dù biết đây là “lần đầu tiên” gặp mặt cha đỡ đầu, ngượng ngùng mới là khá bình thường, nhưng Harry đã lười để ý nhiều như vậy. Cái gì cũng không thể sánh được với việc nhìn thấy Sirius vui sướng, hơn nữa tuy lúc này Sirius rất gầy, khí sắc còn chưa có khôi phục, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, điều này làm cậu khá yên lòng.

Dumbledore cười híp mắt nhìn đôi cha con này: người cha đỡ đầu đang dạy con vài điều, nhắc nhở: “Sirius, muốn làm gì thì cũng phải đợi Harry ký văn kiện cái đã.”

Sirius vỗ đầu một cái, sao ông lại quên chuyện này cơ chứ, vội vội vàng vàng đưa một phần văn kiện tới.

Harry tiếp nhận, phát hiện đó là đơn chuyển nhượng quyền giám hộ, dì Petunia đã ký tên ở trên.

Harry không chút do dự ký tên, vừa dừng bút, chữ trên giấy da dê nhất thời có một chỗ bị thiêu cháy như lửa, Sirius vui cười hớn hở ở bên cạnh, giải thích điều này chứng tỏ khế ước đã được thành lập.

Giáo sư McGonagall ở trong trạng thái đánh trống lảng từ nãy giờ, lúc này lại không khách khí lôi hiệu trưởng cùng ra ngoài, chừa lại chút không gian riêng tư cho Harry và Sirius.

Theo tiếng đóng cửa phòng hiệu trưởng, bầu không khí lại trở nên lúng túng.

Đương nhiên ở trong lòng, Harry rất thân thiết với Sirius, nhưng tình hình trước mắt lại là lần đầu gặp mặt ông, nhất thời cậu không biết nên nói cái gì. Sirius cũng gặp rắc rối khá giống cậu, mặc dù có tình cha dồi dào với Harry, nhưng đã quá lâu không gặp, sợ nói cái gì sai sẽ chọc cậu không vui, đặc biệt khi biết Harry lại là một Slytherin. Trời ạ, Sirius nghĩ tới chuyện này lại thấy đau đầu, nếu James mà biết được chắc sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.

Nhưng mà ông không có ý trách cứ Harry bất kỳ cái gì, trái lại còn mơ hồ lo lắng không biết có phải vì từ nhỏ lớn lên trong gia đình Muggle hay không, mà tính cách của Harry có chút quái gở.

“Cuộc sống trong Nhà thế nào?” Sirius giả vờ hỏi bâng quơ.

“Vô cùng tốt.” Harry cười nói, trong lòng lại bắt đầu có dự cảm không ổn.

“Vậy bạn cùng phòng của con là ai?”

Harry chảy hai hàng máu ở trong lòng.

“Draco.”

Nhất thời, giọng của Sirius cao lên tám độ, “Cái tên nhãi ranh nhà Malfoy kia!”

“Không được, cha phải đổi ký túc xá cho con, cả nhà Malfoy chính là một tổ Tử Thần Thực Tử. Con phải trải qua một đêm với cái tên hỗn đản kia thì quá nguy hiểm!” Nhìn qua, Sirius quả thật muốn chết luôn cho xong.

“Đừng như vậy mà, cha Sirius, tuy nhìn qua Draco không được thân thiết, nhưng cậu ấy không có ác ý với con,” Harry đau đầu nói, “Quan hệ giữa con với cậu ấy khá tốt.”

“Chờ đã, con gọi nó là Draco,” mặt Sirius đã bị dọa đến trắng bệch, “Con với nó….”

“Chúng con có thể tính là bạn bè.” Lúc nói lời này, Harry hơi đỏ mặt, cậu lại nhớ tới cái gương rách kia.

Chỉ có điều rất nhanh cậu sẽ không còn tâm tư để ý mấy cái đó, bởi vì…. Sirius bị bạo động pháp thuật.

Tácgiả có lời muốn nói: Draco đáng thương nhà chúng ta a, làm sao để không bị ngườinhà vợ tiếp đãi như vậy đây, □||_]U

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN