Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 27



Trở lại lầu nhỏ không được bao lâu thì trời bắt đầu mưa. Những hạt mưa đập đùng đùng lên cửa kính, đem cơn nóng nực của mùa hè xua tan không ít.

Harry ngồi bên cửa sổ, trước mặt là một tấm giấy bằng da dê, đầu đề viết “N loại chuẩn bị để giết Voldemort”. Phía dưới là mấy dòng chữ lán tán lẻ loi, nhưng không quá nối liền.

Trường Sinh Linh Giá có bảy cái, trong nhà cũ Black, trong nhà của chính y, trong trường có một cái, quyển nhật ký, Nagini, trên người mình, Chiếc Cúp của Hufflepuff….

Đột nhiên Harry hơi nhíu mày lại, con mụ điên Bellatrix cùng với chồng của bà ta hiện giờ đang ở Azkaban, bọn họ cũng không có con, họ hàng cũng rất ít.

Hình như Rodolphus Lestrange có một người em trai, nhưng mà đã chết rất lâu rồi, còn Bellatrix Black, họ hàng của bà ta hình như là…gia tộc Malfoy.

Bút lông chim trên tay Harry đâm thủng tờ giấy da dê, cậu hơi nhướn mày lên. Kiếp trước, cậu, Ron và Hermione từng có một đoạn thời gian lưu vong ở bên ngoài, cũng vào khoảng thời gian đó, bọn họ đã xông vào Gringotts cướp được Chiếc Cúp. Mà đợi đến khi được về trường học, hình như Draco đã tỏ vẻ cười nhạo về hành động này của bọn họ.

“Trước khi Bellatrix vượt ngục thành công với lấy được thân phận hợp pháp, hầm gia tài kia có thể nói là do gia tộc Malfoy nắm giữ. Tại sao mấy người không lấy sớm hơn một chút?”

Nói cách khác, kỳ thật hiện giờ có thể nói rằng, cái Cúp đang nằm trong tay Draco.

Harry bất giác méo miệng lại, vậy phải nghĩ cách mau lấy nó ra, cậu cũng không muốn lại một lần nữa xông vào Gringotts, nhớ lại hồi ức đó liền cảm thấy tê cả da đầu.

Có điều việc này tạm thời không cần quá để ý, Trường Sinh Linh Giá này cũng không liên quan mấy tới việc giải quyết mấy cái còn lại, Harry nhìn tờ giấy da dê một chút, hiện tại mục tiêu nên giải quyết nhất, là mặt dây chuyền.

++++++++

Tuy rằng chờ ở nhà Dursley rất tẻ nhạt, nhưng một tuần vẫn trôi qua thật mau. Rất nhanh, cậu đã được Sirius dẫn về nhà cũ Black.

Vẫn y như trong trí nhớ, đó là một khu đất trống kẹp giữa hai nhà.

“Đọc thầm địa chỉ nhà Black ở trong đầu.” Sirius nháy mắt mấy cái với cậu.

Harry nghĩ không bao lâu, một căn nhà lớn bỗng dưng nhô lên, xuất hiện ngay trên khu đất trống kia.

“Phép thuật này rất cool.” Harry cười cười.

“Được rồi, hẳn là Remus đang chờ chúng ta, cơm trưa chắc cũng đã làm xong, cậu ấy nấu ăn rất ngon đó.” Sirius nhấc cái rương lên, nói chuyện vui vẻ.

Lần này Harry thực hơi giật mình, bởi vì kiếp trước cậu chưa từng được nếm đồ ăn do Lupin làm, được rồi, có thể bởi vì có Molly ở đó, nên Lupin không có cơ hội thi triển tài năng.

Vào nhà, Harry phát hiện nơi này không âm u như trong trí nhớ của cậu, đèn dầu cổ kính trên tường được người sửa lại, tỏa sáng khắp phòng, những mảng giấy dán tường bị tróc ra cũng đã được thay mới, đổi thành màu xám nhạt thuần khiết. Chỉ có cái rèm treo tường kia là vẫn còn ở chỗ cũ.

Đương nhiên, còn có cả bức chân dung của lão phu nhân Black, treo đối diện cửa lớn. Lúc này bà vẫn bị rèm che mất, vì thế không nhìn ra có chỗ gì không đúng.

“Kỳ thật cha vốn là muốn mua một căn nhà khác, nhưng Dumbledore yêu cầu cha ở chỗ này, dù sao độ an toàn ở đây vẫn tương đối cao.” Sirius hơi sốt sắng giải thích.

“Con rất thích nơi này,” Harry cười nói, sau đó nhìn về người đàn ông đứng bên cạnh bàn ăn, biết mà vẫn hỏi, “Đây chính là chú Remus sao, cháu chào chú.”

“A, đúng, cha quên giới thiệu hai người với nhau,” Sirius đặt tay lên vai Harry, “Remus, đây là Harry.”

Remus nhìn qua cũng có chút hồi hộp, nhưng cả người vẫn rất ôn hòa, “Xin chào, Harry.”

“Làm gì mà cứ đứng miết vậy, ngồi xuống ăn đi, không thì cơm nguội hết.” Sirius hét lên.

Lấy tính cách dí dỏm của Sirius, bầu không khí trên bàn cơm rất thân thiện, Remus cũng nhanh chóng quen thuộc với Harry, ông còn tán gẫu không ít chuyện trong trường với cậu, sau đó, Sirius lấy Bản đồ Đạo tặc ra.

“Cha lấy được nó từ chỗ lão già khốn nạn Filch kia, sau khi cha với James rời khỏi trường thì vẫn không biết cái này đã đi đâu, hóa ra là được Filch nhặt được!” Sirius ra sức uống một ly bia, “Harry, con cầm đi, cái này rất hữu dụng với con khi con ở trong trường.”

Remus ở bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

“Cảm ơn, Sirius.” Harry một chút cũng không khách khí, cái bản đồ này chính là thứ mà cậu muốn từ rất lâu rồi.

Một bữa trưa bởi vì tán gẫu quá vui mà kéo dài rất lâu, sau khi ăn xong, Harry giúp Remus thu dọn bàn, Sirius cũng nỗ lực muốn hỗ trợ, nhưng đã bị Remus thẳng thắn từ chối.

“Sirius, cậu càng giúp thì càng thêm loạn thôi.”

Cuối cùng, Sirius được phân cho nhiệm vụ giặt rèm cửa sổ, mặc dù rèm cửa màu xanh nhung kia cơ bản đã được giặt qua, nhưng còn có nhiều chỗ không được chú ý tới.

“A, tớ hận nhất việc này, mặt sau rèm cửa toàn là bụi thôi.” Sirius một mặt căm ghét, nhưng cuối cùng vẫn làm bé ngoan đi tới.

Harry nhìn chung quanh, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, Kreacher đi đâu mất rồi. Đang nghĩ tới, đột nhiên nghe được âm thanh giống như tiếng nổ tung vang lên. Một con gia tinh mặc tạp dề rách rưới xuất hiện.

Sirius nhìn thấy nó thì nhăn mặt nhăn mày lại, “Kreacher, mày lại lén lút trốn ở đâu thế?”

“Chủ nhân tôn kính, Kreacher chỉ là đang quét dọn gian phòng.” Gia tinh khom người xuống, cái mũi khổng lồ hầu như chạm đến mặt đất, có điều vẻ mặt thì lại hoàn toàn trái ngược với lời nó nói.

“Ta thấy mày là đang gào khóc với mấy thứ đồ hư hỏng kia thì có,” Sirius không nhịn được nói, “Đây là Harry, con đỡ đầu của ta, cũng có quyền ra lệnh cho mày.”

“Đúng, chủ nhân Harry,” vẻ mặt của Kreacher chuyển biến cực nhanh, quả thực kích động đến mức không cần hô hấp, “Một Slytherin! Tượng trưng cho cao quý!”

Loại ngữ khí thán phục này, Harry cảm thấy mình thấy có chút không quen, thì ra thay đổi Nhà còn có phúc lợi ẩn như vậy.

“Kreacher đồng ý phục vụ vì cậu chủ Harry, trong nhà này cuối cùng cũng đã có một Slytherin!” Kreacher nhìn qua cao hứng đến mức sắp khóc.

Quả nhiên, lông mày của Sirius sắp bay đến tóc luôn rồi, tuy rằng con đỡ đầu của ông đúng là một Slytherin, nhưng gần đây ông luôn tự thôi miên bản thân rằng nhất định Mũ Phân Loại lúc đó mắt mờ chân chậm nên mới phán lung tung như vậy.

“Được rồi, Kreacher, ta đúng là một Slytherin, nhưng ngươi không cần phải như vậy….” Kích động quá độ. Harry yên lặng nuốt nửa câu sau vào bụng.

“A, cậu chủ Harry thật thân thiết, đối xử tốt với Kreacher đến cỡ nào. Vừa nãy Kreacher thật sự có tội vì không đi ra phục vụ cho cậu chủ Harry,” gia tinh già trong nhà nhìn qua sắp rơi lệ đầy mặt, “Sau này, Kreacher nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”

Đây thật là…. Harry không khỏi nhíu mày.

Trên thực tế, ngày hôm sau, Harry liền cảm nhận được quyết tâm của Kreacher. Căn nhà hôm qua chỉ có thể nói là miễn cưỡng sạch sẽ thì hôm nay đã trở nên không nhiễm lấy một hạt bụi, ghế sofa sạch như được mua mới, hiện rõ hoa văn thêu trên đó. Cái rèm cửa xanh nhung mặc kệ Sirius thử mấy lần vẫn không giặt sạch được kia lại một lần nữa hiện ra vẻ hoa lệ của nó. Còn những đồ dùng còn lại, mỗi một cái đều lập lòe ánh sáng ôn hòa lộng lẫy.

“Mời cậu chủ Harry dùng bữa sáng, sáng nay có trứng ốp lết cùng chân giò hun khói, bánh mì nướng, đĩa bánh tráng miệng, sữa bò với hồng trà, không biết ngài thích cái nào?” Đi đến bàn ăn, Kreacher ân cần kéo ghế ra cho cậu ngồi.

Sirius cùng Remus cũng đã ngồi đông đủ, Remus vẫn mỉm cười như cũ, còn vẻ mặt Sirius thì trông rất vi diệu.

“Cảm ơn, Kreacher, kỳ thực ta cũng rất thích nước bí ngô,” Harry cười cười, cầm lấy một miếng bánh mì nướng bắt đầu phết mứt hoa quả lên, “Được rồi, cha Sirius, đừng nhìn con như vậy, con cũng không có dụ dỗ gia tinh nhà cha a.”

Remus nghe vậy nở nụ cười, còn Sirius thì lấy tay vò đầu cậu, “Tiểu tử thúi, đây là đang khoe khoang với cha sao?”

Harry nhún nhún vai, tiếp túc hưởng thụ bữa sáng của cậu, trong lòng thầm nghĩ, Z đã nói đúng, sống lại là việc tốt.

Tác giả có lời muốn nói: Không biết tại sao, bình thường chuyển sang nội dung chương sau lại không được, người đọc tốt nhất trực tiếp nhấn vào Chương 28 trong mục lục. Tôi cũng không biết Tấn Giang bị cái quái gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngã!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN