Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 38



Tuy Z đưa hoa tới khiến Harry cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng may là mấy tháng sau đó vẫn luôn gió im biển lặng, phiền toái nhỏ duy nhất là cho dù cậu đã vào Slytherin nhưng Colin vẫn sùng bái cậu như kiếp trước. Cậu cũng không để ý nhiều, chỉ chuyên tâm suy nghĩ xem làm thế nào để tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá.

Lửa quỷ là một lựa chọn có thể dùng được, nhưng khi thí nghiệm thấy hiệu quả không lý tưởng. Cậu không quá quen thuộc câu thần chú này, mỗi lần tạo lửa quỷ đều không ổn định, do đó, cậu phải thường xuyên chuồn êm vào phòng Cần Thiết luyện tập vào nửa đêm, ngoài ra, còn phải đề phòng bị Draco phát hiện nữa.

Kỳ thực, Draco đã biết tỏng ngay lần từ đầu tiên cậu lén ra ngoài rồi. Tuy trong kỳ nghỉ họ đã cam kết với nhau rằng muốn đi đêm thì hai người phải cùng đi, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không hoàn toàn tuân thủ. Vì cân nhắc đến an toàn của Harry, Draco đã đem một công cụ phép thuật tinh xảo từ nhà đặt vào cạnh cửa ký túc xá, mỗi tối đều khởi động, nếu hôm sau phát hiện hoa văn của nó có biến hóa nhỏ thì chứng minh đêm qua đã có người rời đi.

….

Nhưng mà bình thường quan sát cũng thấy, Harry tựa hồ không đến chỗ nào nguy hiểm, vì thế Draco cũng không chọc thủng. Mục đích của hắn cũng không phải là để giám thị cậu, xác nhận người không có chuyện gì là tốt rồi.

Từng ngày từng tháng luyện tập đã trở thành quá khứ. Chờ Harry luyện thành công lửa quỷ thì đã sắp đến tháng Mười Một, ngay cả trận thi đấu Quidditch của Slytherin đều đã qua. Khí lạnh cùng hơi ẩm tràn ngập vào trong lâu đài, dẫn đến một đống người bất hạnh bị cảm. Trong đó có Draco.

Nhìn cái đầu tóc bạc hắc hơi hai lần liền, Harry cười đắc thắng, hoàn toàn không để ý ánh mắt giết người của hoàng tử Slytherin.

Nhưng rất nhanh cậu sẽ phải trả giá, vào tiết Độc Dược, quý ngài Chúa Cứu Thế mất đi người hợp tác cố định của mình, chỉ có tự thân vận động hoàn thành độc dược.

“Cho lông nhím hay là da rắn Châu Phi vào nhỉ?” Harry lầu bầu, trong lòng bắt đầu thật lòng sám hối, lần sau có cười nhạo Draco thì ngàn vạn lần phải xem thời khóa biểu trước, nhất định không có tiết Độc Dược mới đi cười hắn.

“Cậu Potter, nếu mắt của cậu còn chưa bị mù thì, làm ơn ngẩng đầu lên nhìn hàng thứ ba trên bảng một chút đi, sau đó hãy nói cho tôi biết, vì sao cậu lại cầm da rắn Châu Phi có được không?” Giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa đột nhiên vang lên ở phía sau, Harry bị dọa đến mức run cả người, sau đó, tay theo bản năng buông lỏng, rầm, miếng da rắn Châu Phi bị Xà Vương Slytherin điểm danh tiến vào cái vạc.

Harry: “….”

“Chúc mừng cậu, Potter. Trừ điểm,” Snape rất vui vẻ, “Dọn sạch vạc của cậu đi. Ngoài ra, sau giờ học phải đưa cho tôi một luận văn dài mười bốn inch, viết về dược tính của da rắn Châu Phi.”

Xà Vương đại nhân nói xong liền đến chỗ khác tiếp tục phun nọc, chỉ chừa cho Harry một độ cong phất phới hoàn mỹ từ cái áo choàng. Harry đau lòng một hai giây, quyết định sau tiết học phải đi ôm bắp đùi Draco.

….

Không biết có phải là vì dùng nhầm nguyên liệu không, mà độc dược của Harry hiện giờ sền sệt như nhựa đường, dọn dẹp cực kỳ lao lực, ngay cả “Bùa tẩy rửa tăng cường” cũng vô dụng. Mà trong lúc cậu kiên trì đấu tranh không ngừng nghỉ với cái vạc thì, chỗ Neville lại xảy ra vấn đề.

….

Đương nhiên, trong tiết Độc Dược, nếu Neville không sản xuất ra một chút sự cố thì nhất định quần chúng vây xem sẽ rất không quen, nhưng lần này hình như đã hơi nghiêm trọng…. Vạc của cậu ấy bị nổ tung, đồng thời cũng phi thường bất hạnh, có một mảng nhỏ văng vào trong chỗ độc dược còn chưa được Harry dọn sạch. Lại sau đó….

Harry nhất thời còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết vạc của mình vừa phát ra một tiếng “Oanh” đáng sợ, dẫn đến hậu quả trực tiếp là đến giờ cậu vẫn còn hơi choáng váng.

Nhưng mà tại sao người xung quanh lại có vẻ mặt kỳ quái như thế…. Harry hơi mờ mịt nhìn chung quanh, mãi đến tận khi Draco trầm mặt đi ra từ trong đám người, một phát bắt lấy tay của cậu lôi đi.

“Giáo sư, để em dẫn cậu ấy đến phòng y tế.” Sau khi Draco chiếm được sự cho phép của Snape liền nhanh chóng lôi Harry chạy ra khỏi phòng học, Harry chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Snape trừ 30 điểm Nhà Gryffindor với phạt Neville phải đi quét dọn sau tiết học trong vòng một tháng.

“Chờ đã, Draco, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì thế? Phòng y tế cũng không phải ở hướng này.” Harry bị Draco lôi kéo khiến cho lảo đảo.

“Đương nhiên tôi biết, nhưng chúng ta phải trở về phòng ngủ trước. Chết tiệt Merlin, cậu thật nên nhìn dáng vẻ hiện tại của mình!” Draco nghiến răng nghiến lợi nói.

Hình dáng gì? Harry theo bản năng sờ mặt của mình, ngoại trừ da thịt bóng loáng thì không có cảm giác gì khác.

….

Trở lại phòng ngủ, Draco liền chui vào phòng của mình, ném Harry vào phòng khách.

Nhớ kỹ lời Draco nói, Harry cấp tốc lấy gương ra nhìn một chút, sau đó, hít một ngụm khí lạnh….

Tóc của cậu! Hiện giờ không chỉ dài tới eo, mà còn biến thành màu bạc!

“Làm sao tôi biết được lúc nào là thời điểm chín cơ chứ?”

“Chờ đến ngày anh phát hiện tóc mình biến thành màu bạc.”

Lời nói của Z đúng lúc hiện lên trong đầu, Harry nhất thời không phản ứng kịp, cúi đầu xuống kiểm tra, phát hiện trên cánh tay của mình có thêm một hoa văn xa lạ, cái vương miệng màu xanh trên cổ tay kia lại hiện ra.

Quần lót Merlin! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

“Trong độc dược kia không biết chứa thành phần hỗn hợp gì, lại sinh ra hiệu quả bức hiện huyết thống,” Draco sầm mặt đi ra khỏi phòng, trong tay là một cái bình độc dược màu tím, nhét nó vào tay Harry, “Nhưng hẳn tạm thời bọn họ còn chưa nghĩ tới chuyện cậu có huyết thống Raito yêu, hoa văn của cậu lúc vừa hiện ra cũng không nổi bật, phỏng chừng chỉ tưởng trong độc dược có thành phần nhuộm màu mà thôi. Mau uống bình độc dược này vào.”

“Đây là cái gì?” Harry đau khổ uống sạch, cảm thấy mùi vị quỷ dị như muốn mưu sát đầu lưỡi của người ta vậy.

“Độc dược ức chết huyết thống. Nếu cậu cứ như vậy đến phòng y tế kiểm tra, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện.” Sắc mặt của Draco vẫn như trước, không có thả lỏng ra, khoanh hai tay trước ngực nhìn hoa văn trên tay Harry hơi mờ đi, nhưng tóc vẫn là màu bạc.

Draco không khỏi nhíu mày, xem ra bên trong hai loại độc dược kia còn có những thành phần khác, hiệu quả không chỉ bức huyết thống hiện ra, bằng không tóc cũng đã nên trở lại.

“Vấn đề nghiêm trọng nhất hiện giờ là, bà Pomfrey chắc sẽ không hoài nghi, nhưng cha đỡ đầu của tôi thì chưa chắc,” giọng của Draco rất nhẹ, như là đang lầm bầm lầu bầu, Harry ngồi đối diện hắn, bị ánh mắt âm trầm của hắn dọa sợ đến mức không dám ho he, “Ông ấy chỉ cần phân tích thành phần của hỗn hợp độc dược kia một chút là sẽ biết đó không phải là thuốc nhuộm màu gì cả, mà là độc dược giúp huyết thống hiện hình.”

“Không có khả năng ông ấy không phát hiện sao? Cậu cũng biết, người bình thường sẽ không nghĩ đến vấn đề huyết thống.” Harry ôm một chút hy vọng hỏi.

“Tôi có nên khen cậu thật ngây thơ không? Trình độ chế độc dược của tôi là do cha đỡ đầu một tay dạy dỗ, vì cái gì khiến cậu nghĩ vấn đề tôi phát hiện thì ông ấy không phát hiện được? Lúc nãy vừa nhìn tôi đã biết nguyên do là huyết thống của cậu rồi,” Draco nhìn qua là bị chọc tức, “Cậu nên cảm ơn rằng Elena không ở lớp này, bằng không lấy kiến thức về Raito yêu họ có được từ chuyện lần trước, chắc chắn chị ta cũng sẽ liên tưởng đến chuyện này đầu tiên!”

Harry triệt để ngậm miệng lại, cậu cảm thấy Draco lúc này quả thật là một con rồng đang phun lửa, rốt cuộc cậu đã chọc đến ai a.

+++++++

Bởi vì tạm thời không nghĩ ra biện pháp có khả thi nên, cuối cùng Harry vẫn bị đưa vào phòng y tế trước. Đợi ở chỗ này hết một buổi trưa, cuối cùng họ cũng coi như chiếm được một tin tốt, bà Pomfrey nói cho họ biết, giáo sư Snape đã phân tích thành phần độc dược, phát hiện trong đó có bột phấn Xích Dương, lá Raito cùng cỏ lác tạo nên hiệu quả nhuộm màu. Giờ ông ấy đang chế thuốc giải.

“Độc dược của hai người rốt cuộc có bao nhiêu kỳ hoa, mới cho ra kết quả vừa bức huyết thống hiện ra vừa có thể nhuộm màu? Thật là nên đi xin giấy phép độc quyền đi.” Phu nhân Pomfrey vừa đi, Draco đã không chờ nổi bắt đầu độc miệng công kích.

“Nhưng ít ra tin tốt là, chỉ cần cha Severus không thấy hoa văn trên tay cậu, hẳn là sẽ không thể nào liên tưởng đến vấn đề huyết thống.” Draco bổ sung, nhìn qua rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Harry chỉ cười cười, không có lên tiếng.

Cậu vẫn nhớ rất rõ, bên trong độc dược của mình tuyệt đối không có cỏ lác cùng lá Raito, mà bên cạnh Neville là Hermione, đối diện chính là mình. Cho dù Hermione có nhất thời không quản được Neville, nhưng nếu Neville có bỏ lá Raito vào độc dược của cậu ấy thì cậu nhất định sẽ nhìn thấy.

Nhưng cậu suy tư tỉ mỉ nửa ngày mà vẫn không nhớ có cảnh đó.

Vì thế, chỉ có một khả năng là, Snape đã phát hiện ra tác dụng chân chính của hỗn hợp độc dược kia – bức huyết thống hiện ra.

Harry hơi rũ mắt xuống, trong lòng biết rõ Snape nhất định sẽ nói phát hiện này cho Dumbledore, giải thích độc dược nhuộm màu phỏng chừng cũng là ý của cụ.

Kỳ thực hai người đó có biết bí mật huyết thống của cậu thì cũng không đáng lo, do đó, từ đầu đến đuôi cậu cũng không gấp như Draco, bởi vì cậu biết rõ Snape không phải là Tử Thần Thực Tử.

Nhưng vấn đề hiện giờ là…. Rốt cuộc bọn họ có đoán được chuyện cậu biết trước bí mật huyết thống của mình, hay là vẫn cho rằng cậu chưa biết, cho nên mới tìm cớ đặc biệt như vậy để che đậy?

“Luôn thất thần vì chuyện gì thế?” Giọng của Draco kéo hồn cậu về, “Bà Pomfrey kiểm tra nói cơ thể của cậu cũng không nghiêm trọng lắm, độc dược không có hại gì, có thể trở về rồi.

“Há, có đúng không, vậy thì tốt quá,” Harry lấy kính mắt đeo lên, hỏi, “Vậy tóc của tớ thì phải làm sao bây giờ?”

“Trước khi chế xong thuốc giải, e rằng cậu vẫn phải để như vậy.” Trong giọng của Draco tràn ngập ý cười trên sự đau khổ của người khác.

Harry: “….”

++++++++

Đúng như Harry dự đoán, buổi tối, khi cậu đến Đại Sảnh thì chiếm được hoan nghênh nhiệt liệt của toàn bộ Slytherin….

“Há, Merlin, Harry, tóc của cậu thật đẹp, tớ cũng muốn nhuộm như vậy….” Đây là Pansy.

“Nhìn không tệ, hơi giống Hoàng tử Tinh Linh.” Daphne.

“Ha, Harry, hẹn hò với tớ nhé?” Cái này là Blaise…. Sau khi bị Draco nghe được, hắn liền tiện tay đánh anh.

“Harry, mắt của cậu màu xanh biếc, tóc là màu bạc, quả thực chính là tượng trưng của Slytherin!” Người A qua đường nào đó.

….

“Không phải chỉ là tóc thôi sao?” Thật vất vả mới ngồi xuống được, Harry phiền muộn lầm bầm.

“Không chỉ có tóc,” đáy mắt Draco xẹt qua ý cười, hạ thấp giọng thì thào bên tai Harry, “Nghe đến tên chủng tộc Raito yêu này, người ta liền nghĩ tới hai từ “mỹ lệ”, cậu có huyết thống của bọn họ…. Có hy vọng trở thành người đẹp nhất Hogwarts đấy. Thành thật mà nói, năm nay cậu đã đẹp hơn không ít so với khai giảng năm ngoái.” Bên trong câu sau cùng tràn đầy ý cười ngột ngạt.

“Leng keng,” cái muỗng trong tay Harry rơi vào bát.

Người đẹp, số một, Hogwarts?!

Không không, chuyện này tuyệt đối không thể là thật, tướng mạo của mình cho dù anh tuấn thì cũng rất là đàn ông đi (cũng không phải….), làm sao có khả năng dễ dàng bị một huyết thống rách thay đổi cơ chứ!

“Tiếp nhận sự thật đi, chàng trai, đây chính là ước mơ tha thiết của rất nhiều người đấy. Hãy tin tôi, Pansy nhất định sẽ muốn huyết thống này đến phát điên đó.” Draco vẻ mặt ôn hòa đâm thêm một nhát.

Harry mặt không chút thay đổi nhìn hắn một lúc, rồi mới hỏi: “Thiếu niên tôi chuyển phúc lợi này cho cậu nhé?”

“Không cần, cảm ơn. Huyết thống của dòng họ Malfoy đã đủ ưu tú rồi.”

+++++++

Mà ở bên trong hầm âm u của Slytherin, Severus Snape sắc mặt nghiêm chỉnh, âm trầm nhìn chằm chằm vạc độc dược, còn Dumbledore thì vẫn mỉm cười ngồi trên một băng ghế, nhìn qua tâm tình cụ hoàn toàn không bị giáo sư Độc Dược của cụ ảnh hưởng tới.

“Severus, cậu đoán huyết thống của Harry sẽ là gì? Tôi cảm thấy chuyện này đáng ngạc nhiên a, tôi luôn tự cho rằng mình đã hiểu rất rõ dòng họ Potter, không nghĩ tới còn có bí mật như vậy.” Dumbledore ra dáng vẻ rất tò mò.

“Đối chiếu kết quả ban đầu là Raito yêu.”

Dumbledore chớp mắt một cái, đột nhiên hơi hoài nghi mình có phải đã bị lãng tai rồi không….

“Không phải Raito yêu chỉ sinh con với người cùng tộc thôi sao?”

“Hiển nhiên, trước mắt chúng ta có một ngoại lệ.”

Dumbledore sờ sờ râu mép, cảm thấy khó có thể tin nổi, “James chưa từng có biểu hiện thức tỉnh huyết thống, xem ra loại huyết thống này thuộc về ẩn tính, không phải đời nào cũng thức tỉnh được.”

“So với xoắn xuýt chuyện huyết thống của tên quỷ nhỏ kia, tôi nghĩ ông hẳn là sẽ càng chú ý tới chuyện nó có phải là một…Chúa Cứu Thế không hợp lệ,” như là bị danh xưng này làm cho buồn nôn, sắc mặt Snape càng thêm đen, “Hơn nữa, tôi có thể nên nhắc nhở ông không, nó cũng không phải là một Gryffindor chính trực dũng cảm như ông thường nghĩ.” Chuyện này quả thật là tiếc nuối lớn nhất của cả hai chúng ta, bởi vì tôi không thể trừ điểm của nó được.

“Harry là một đứa trẻ tốt,” như hoàn toàn không chú ý tới gương mặt đen như đáy nồi của giáo sư nhà mình, Dumbledore vẫn giữ dáng vẻ vui cười hớn hở như trước, “Thằng bé là một người hiền lành, cậu cũng biết, Severus, tôi đã quan sát thằng bé hơn một năm rồi. Nó phi thường thông minh hiểu chuyện, còn biết chiều lòng người khác. Đây là phẩm hạnh rất hiếm có.”

“Nó không giống một Slytherin thuần túy, nhưng có một phần tính chất đặc biệt của Slytherin,” Snape trầm mặc một hồi rồi nói tiếp, “Hơn nữa, tôi thật không ngờ rằng Draco sẽ trở thành bạn của nó.” Thật sự làm người ta thấy khó hiểu.

“Nếu để tôi nói thì, thằng bé như là sự kết hợp của Slytherin cùng Gryffindor, vừa có sự bình tĩnh kiềm chế của Slytherin, vừa có sự nhiệt tình hào phóng của Gryffindor,” trong đôi mắt màu xanh lam của Dumbledore hiện ra vui mừng, nhưng trong giọng lại có mấy phần thở dài, “Nhưng mà, có lúc nó không quá giống một đứa trẻ. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng được đá thủy tinh ghi chép, mỗi một cửa ải của các giáo sư đều bị đột phá nhanh chóng, đặc biệt là những quân cờ kia, đơn thuần bạo lực phá hoại như vậy, đủ thấy thằng bé có pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ, cường đại không giống pháp thuật của một đứa trẻ nên có.”

“Nhưng ông đã đáp ứng với tôi rằng sẽ bảo vệ an toàn cho nó.” Giọng của Snape thấp đến mức gần như là thì thầm, nhưng trong đó có cứng rắn không dễ bị lờ đi.

“Đương nhiên,” đôi mắt sau cái kính của Dumbledore lóe lên một cái, cúi đầu hớp một ngụm trà mật ong, “Hogwarts sẽ bảo vệ mỗi một học sinh.”

(Editor: Mặc dù tôi rất không đồng ý cái cách mà Dumbledore huấn luyện Harry thành một Chúa Cứu Thế đủ tư cách. Nhưng kỳ thực ông cũng không phải là người xấu, vì thế, tôi cực kỳ không thích những đồng nhân bôi đen ông. Theo tôi nghĩ, dù cách làm của ông không đúng, nhưng ông vẫn là một phù thủy đáng được kính trọng.)

….

Trước khi trở lại phòng làm việc của hiệu trưởng, Dumbledore đứng ở bên cửa sổ nhìn ra một chút, từ góc độ của cụ, vừa vặn có thể quan sát toàn bộ học viện.

Giờ đã là xế chiều, những luồng sương mù màu trắng bạch kia đã hoàn toàn tản đi, có thể nhìn rõ ràng hai học sinh Nhà Slytherin đang sóng vai đi chung với nhau, một người hơi cao có một đầu tóc bạc kim ngắn chói mắt, người còn lại có mái tóc dài màu bạc.

Bọn họ tựa hồ đang tranh luận cái gì đó, người tóc dài kia tức giận xoắn tóc của mình lại, nhưng hình như không thể làm được gì. Còn thiếu niên tóc bạc ngắn thì vẫn mỉm cười khoái trá, lạnh lùng và kiêu ngạo trước mặt người khác.

Dumbledore cũng không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy tình cảnh trước mắt này cực kỳ quen thuộc, phảng phất giống như nhiều năm trước kia, tuy rằng người không giống, cảnh cũng bất đồng, nhưng đều giống nhau ở tâm tình thiếu niên.

Tuổi trẻ thật tốt a, không có phản bội, không có bi thương, không có chia lìa. Dumbledore thầm nghĩ, dựa vào động tác lau kính lặng lẽ lau khóe mắt, lại lần nữa cười ha ha trở về phòng làm việc của mình.

….

Rất nhiều năm về trước, ở thung lũng Godric, đã từng có một thiếu niên tóc vàng thề nguyện với một thiếu niên tóc đỏ khác….

“Albus, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau. Tớ sẽ trở nên cường đại, cường đại đến mức trên thế giới này không còn có bất kỳ vật gì có thể tách chúng ta ra.”

Lời thề vẫn còn, nhưng người cũ đã xa mất rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày nay rất chăm chỉ nha, còn không mau cộng điểm cho tôi! Bình luận nhiều mới có thể cho tôi thêm động lực viết mỗi ngày a!

P/S: Tôi hơi không hiểu trước lượng click, sao có thể lập tức bốc lên nhiều như vậy, Chương 37: còn có thể giải thích vì số lượng từ, nhưng chương 36 là tại sao? Có kỹ thuật nào không thì giải thích bên dưới.

Lại P/S: Tôi thu hồi lời mở đầu, Tấn Giang thần kinh này, chủ với thợ, lượng click cho tôi đi đâu rồi!! Mau trả lại đây!!

(Editor: Siêu dài a. Tác giả uống phải nước tăng lực hay sao mà hai chương gần đây cực dài a. Tôi phải dùng hết tốc lực đánh máy với bộ não mới làm xong trong vòng…3 tiếng đồng hồ)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN