Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá
Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 71
Mặc dù không hề biết gì chuyện đám người Alvin gặp mặt, nhưng đêm đó Harry ngủ cực kỳ không ngon.
Cậu mơ thấy mình nằm trong lòng đất ẩm ướt lạnh lẽo, cơ thể bị vật nặng nào đó áp chế gắt gao, hầu như không thể thở nổi. Cậu đợi ở chỗ này cực kỳ lâu, không nghe được tiếng gì cũng không nhìn thấy được ánh sáng, ngay cả những sinh vật quen thuộc du hành trong lòng đất cũng cách rất xa cậu.
Nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi cái gì đó, hết sức nôn nóng, thật giống như đã sớm biết một ngày nào đó mình rốt cuộc cũng sẽ rời khỏi chỗ này.
Mà cái ngày cuối cùng phải chờ đợi đó đúng thật là đã tới.
Giải phóng cho cậu là một người đàn ông có thân hình gầy yếu, được bọc bởi một áo bào dày màu đen, chỉ có hai tay nhỏ bé màu trắng nõn là lộ ra từ ống tay áo.
Harry đã nhận ra nội tâm vui sướng của mình, còn có…. Dục vọng giết chóc.
Trong lòng, cậu đang nghĩ cách làm sao có thể nuốt chửng linh hồn của người đàn ông này, biến gã thành con rối của mình. Không có một tia hổ thẹn hay tội lỗi, chỉ có tràn ngập nỗi nôn nóng không thể chờ đợi được nữa.
Gần rồi, rất gần rồi, tay của người đàn ông sắp chạm vào cơ thể cậu rồi…. Harry hưng phấn đến mức khó có thể tin, nếu không phải cơ thể bị ràng buộc thì, cậu sẽ không có cách nào khống chế được run rẩy.
Nhưng mà ngón tay dài nhỏ của người đàn ông dừng lại khi chỉ cách cậu có mấy cm.
Harry phát sinh ra một tiếng nguyền rủa ảo não ở trong lòng, đồng thời nhìn thấy người đàn ông dưới cái mũ trùm lộ ra một cái mỉm cười lạnh lẽo.
“Đúng là một con rắn nhỏ không an phận, muốn từng bước xâm chiếm ta sao,” giọng nói của người đàn ông nghe vào phi thường vui vẻ, đôi môi duyên dáng tạo thành một đường cong đẹp đẽ, “Ha, thế này thì không thể được rồi, đứa nhỏ không biết nghe lời thì phải chịu sự trừng phạt.”
Theo lời gã nói, Harry liền cảm nhận được một trận đau nhói, trong não như có lửa đang thiêu đốt, cũng có khi như có hàng ngàn cây kim cùng lúc đâm vào huyệt thái dương.
Đây là một trận tra tấn, Harry dưới tình huống không được tỉnh táo lắm ý thức ra điểm này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười bên môi của người đàn ông kia càng ngày càng nhu hòa.
Nhất thời trong lòng cậu tràn ngập phẫn nộ, cậu là Vua của giới Hắc Ám, xưa nay chỉ có cậu đi tra tấn người khác, thế mà người đàn ông này to gan dám gây thương tổn trên người cậu, cậu nhất định phải khiến gã trả giá thật lớn!
“Không muốn thần phục ta sao, con rắn nhỏ giảo hoạt,” tay của người đàn ông vuốt lên cơ thể lạnh lẽo của cậu, rất mềm mại, cảm giác mát mẻ như tơ lụa, gã quan sát cậu một lúc, sau đó, như một đứa trẻ phát hiện ra một món đồ chơi mới, nâng cậu ở trên tay, trong mắt tràn đầy vui sướng cùng yêu thương, “Ta sẽ cho ngươi rất nhiều, rất nhiều thứ, còn phong phú hơn chút trò đùa trẻ con trước kia của người. Không muốn suy nghĩ một chút sao, tiền Công Tước Hắc Ám?”
Harry không trả lời, trên thực tế, cậu muốn nói cũng không được. Chỉ đến lúc tay của người đàn ông chạm vào người cậu, cậu mới mơ mơ màng màng ý thức được hình như mình đã không còn mang hình người nữa. Cậu đã biến thành một đồ vật khéo léo, thậm chí có thể bị người khác nắm ở trong tay.
“Không nói lời nào coi như ngươi đã chấp nhận a,” người đàn ông hài lòng nói, đồng thời móng tay nhẹ nhàng vạch một cái, trên lòng bàn tay vừa nãy còn vuốt ve Harry liền rịn ra máu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt, rơi vào người Harry, “Chấp nhận thì ký khế ước với ta đi, linh hồn của người, từ đây sẽ thuộc về ta.”
Đây là lời nói cuối cùng mà Harry nghe được, một giây sau, ý thức của cậu bị đẩy đi ra, càng ngày càng xa….
Một giây trước khi triệt để rơi vào bóng tối, Harry giãy dụa liếc nhìn người đàn ông áo bào màu đen kia, phát hiện gã có một cặp mắt màu nâu ôn hòa rất đẹp, làm người ta thấy ấm áp như ánh nắng giữa ngày đông….
+++++++++
Harry mơ tới đây liền im bặt đi, khi cậu đột nhiên mở mắt ra, cái đồng hồ báo thức cổ xưa trên đầu giường chỉ vừa mới chỉ tới bốn giờ sáng.
Draco còn ngủ yên ở bên cạnh cậu, gương mặt ác liệt ngày thường vào thời khắc này đã trở nên nhu hòa, dưới ánh đèn lờ mờ càng hiện ra mấy phần vô hại.
Harry nhìn gương mặt ngủ say của hắn, nhẹ giọng thở dài, cũng không còn tâm tư đi ngủ tiếp nữa, cụt hứng tựa vào đầu giường.
Cậu vẫn nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ kia, nghĩ đến Trường Sinh Linh Giá còn lại cùng với người đàn ông áo bào màu đen kia, không khó có thể đoán chuyện xảy ra ở trong nhà cũ Gaunt, nhân vật chính là chiếc nhẫn kia…. Chiếc nhẫn chứa Viên Đá Phục Sinh.
Harry không khỏi hối hận vì mình đã không kịp hủy diệt cái Trường Sinh Linh Giá đó.
Nhưng bây giờ xoắn xuýt những điều này cũng không còn ý nghĩ gì nữa, Harry hơi nheo mắt lại, cảm giác cơn buồn bực đang dâng lên ở trong lòng.
Cậu đã không còn là bé trai bị thất kinh khi nhìn thấy ngài Weasley bị thương trong giấc mộng kia nữa, cậu biết rõ hiện tại, hoảng loạn hay nghi vấn đều vô dụng, bình tĩnh trấn định mới là điều cậu phải làm.
Nhưng rốt cuộc người đàn ông áo bào màu đen kia là ai, trừ cậu và Dumbledore ra, còn có ai có khả năng biết bí mật về Trường Sinh Linh Giá, đồng thời còn có năng lực đơn phương ép buộc mảnh linh hồn trong đó ký kết khế ước với gã….
Harry cứ suy nghĩ về vấn đề này đến tận hừng đông, mãi tới khi nhận ra Draco ở bên có dấu hiệu tỉnh lại, cậu mới che giấu gương mặt nặng nề, ngụy trang thành bộ dạng ngái ngủ, chào hỏi với hắn.
Còn trong giấc ngủ sâu chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt của Draco vẫn không thể nào tỉnh táo hẳn, nhưng vẫn nghe theo bản năng đứng dậy, đặt một nụ hôn lướt chào buổi sáng lên trán Harry.
Harry hầu như dở khóc dở cười, nhìn Draco đã khoác áo ngủ lách vào phòng tắm, lúc này sắc mặt mới nghiêm nghị trở lại.
Cậu nghĩ tới một giấc mơ mà mình đã từng có, hình ảnh Draco chết.
Cậu vĩnh viễn không quên được, tuy rằng đã ép buộc bản thân không nghĩ đến, không ngừng thuyết phục chính mình rằng Draco vẫn còn an ổn đứng ở trước mặt mình, nhưng có vài chuyện không phải cứ trốn tránh là có thế giải quyết được.
Cậu không tự chủ được nghĩ, nếu như, nếu như người trong lòng Draco không phải là cậu, hoặc là hắn còn chưa yêu cậu sâu tới mức như vậy, có phải hắn sẽ sớm chia tay với cậu trước khi chiến tranh xảy ra, hay sẽ lựa chọn làm người ngoài cuộc, như vô số tiền bối của gia tộc hắn, vĩnh viễn chỉ lựa chọn lợi ích.
Nếu như vậy, có phải hắn, sẽ an toàn hơn rất nhiều không?
Cái ý nghĩ này tích trữ đã lâu ở trong lòng Harry, như một hạt giống, mọc rễ nảy mầm, không ngừng lớn mạnh, từng chút từng chút một xâm chiếm nội tâm của cậu.
(Editor: Harry ngốc, Malfoy một khi đã nhận định thì quyết không buông tay. Cậu hẳn đã phải hiểu điều đó từ lâu rồi mới đúng chứ!)
+++++++++
Có lẽ luyện tập đóng kịch nhiều năm như vậy tốt xấu gì vẫn có chút tiến bộ, tuy rằng đang ôm nỗi lòng nặng nề ở trong ngực, nhưng Harry vẫn biểu hiện y như đúc so với bình thường, tự nhiên tán gẫu với mọi người trong Slytherin, giống như hôm qua cậu ngủ rất ngon nên thấy tinh thần sung mãn vậy.
Ngay cả Draco cũng không thật sự phát hiện ra cái gì, đối với câu giải thích qua loa chuyện sáng nay cậu dậy quá sớm, hắn cũng tạm thời cho qua.
Harry vừa nghe Pansy bát quái, vừa suy tư ở trong lòng xem cậu có nên tìm thời gian nói chuyện với Dumbledore không, dù sao cục diện trước mắt đã mất không chế rồi, một mình cậu chưa chắc gì có thể hoàn toàn đối phó được.
Nghĩ như vậy, cậu không nhịn được nhìn sang một hướng khác bên bài dài, sau đó, lập tức nhíu mày lại…. Alvin không có ở đây.
Tuy rằng cái tên đó mất tích đã là chuyện thường xảy ra, nhưng đối với Harry mà nói, vào buổi sáng có hơi quỷ dị này, vị đại thần kia không có ở đây, hiển nhiên không phải là một chuyện đáng vui mừng gì.
Harry không chút biếc sắc thu hồi tầm mắt lại, nhưng động tác dùng dao nĩa cắt đồ ăn có chậm lại.
Cậu mơ mơ hồ hồ hồi tưởng lại hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ, gương mặt của người đàn ông áo đen kia, tuy rằng không còn nhớ rõ lắm, nhưng hình như người đó rất tuấn tú, có làn da trắng bệch, đôi mắt màu nâu ôn hòa, hoàn toàn khác xa so với biểu hiện âm u quỷ quái của gã, càng giống một thiếu niên quý tộc vì cơ thể không tốt mà phải sinh sống trong lâu đài hoang vắng, ôn nhu mà vô hại.
Không nói đến tính cách cùng bề ngoài không tướng xứng của gã, điều làm Harry lưu ý nhất là, cậu luôn cảm thấy dung mạo của người áo đen kia làm cho cậu có cảm giác cực kỳ quen thuộc….
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay muốn viết nhiều hơn, nhưng mười một giờ ở trường cắt điện, căn bản không kịp, chỉ có thể viết chừng đó mà thôi QAQ.
(Editor: Thông báo!!!! Bắt đầu từ tuần sau (21/08), tôi sẽ bắt đầu đi học. Vì thế, không có khả năng liên tục ra chương mới được nữa. Mong bạn đọc thông cảm.)
lX
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!