Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá
Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 84
“Hình như anh không có chút kinh ngạc gì với chuyện của Potter, duy trì mức độ hiểu ngầm kỳ quái với con đỡ đầu của tôi, tôi có thể suy đoán rằng hai người đã thành lập một mối quan hệ hỗ trợ thân mật tốt đẹp vào lúc nào đó mà tôi không biết hay không?”
Ra khỏi phòng ngủ của Draco, Snape nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn chẳng có vẻ gì như lúc bình thường, nhưng khi đôi mắt màu đen thâm trầm kia hững hờ quét tới, Alvin lại không tự chủ được thấy lành lạnh ở sau lưng.
Từ sau khi vất vả lắm mới đoạt lại giáo sư Độc Dược của Hogwarts, Alvin vẫn luôn vững vàng hướng tới con đường tiến hóa thành thê nô, trước không nói cho Snape là vì sợ ông bận tâm quá nhiều, nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên đã che giấu không nổi nữa rồi.
Trên đường trở lại hầm, Alvin tránh nặng tìm nhẹ khai báo sự việc lại một lần, tận sức để ngài giáo sư quên đi vai trò ắt không thể thiếu của anh ở trong đó.
Nhưng bất hạnh làm sao, Snape căn bản không quan tâm ai là chủ đạo trong kế hoạch cùng với những việc này, ông thẳng thắn dứt khoát trực tiếp bỏ vị thần nào đó ở ngoài cửa, lý do là vì đã hướng dẫn phù thủy vị thành niên đặt mình vào nguy hiểm.
Ừ, không sai, chính là lý do vô nghĩa như thế.
Dù là ai đi chăng nữa, khi phát hiện con đỡ đầu cùng với đứa bé mà mình tận lực bảo vệ không biết tự khi nào đã lâm vào một cuộc chiến không dễ qua, tâm tình chắc chắn chẳng có chỗ nào tốt.
Nhưng trước mắt, hai con gấu con không thành thật kia, một đứa thì đang lâm vào ngủ say, đứa còn lại thì đang đảm đương làm kỵ sĩ bảo vệ ở bên giường nó, người được chọn để chịu đựng cơn tức giận của giáo sư đương nhiên chỉ còn có mình Alvin.
Alvin đau đầu đứng ở ngoài cửa hầm, Medusa trên cửa phun lưỡi ra với anh, ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng khi bị cây đuốc của anh đốt tới, vị tiểu thư kia sợ đến mức co lại thành một khối, động cũng không dám động.
Cơn tức thật lớn a, đáy mắt Alvin lướt qua một vệt ý cười, có điều chờ Severus nấu xong một nồi độc dược, chắc sẽ để cho mình đi vào đi – nếu như thời gian chế tác độc dược khá dài.
….
Vào giây phút Harry triệt để rơi vào trạng thái ngủ say, trong đầu lập tức tràn vào rất nhiều mảnh ký ức dồn dập nhốn nháo, như thủy triều xông đến, ngay cả cậu cũng thấy chẳng có chỗ nào là không mơ hồ cả.
Cậu chỉ phát hiện mình đang đứng ở trong một cái hành lang rất dài, không nhìn thấy phần cuối, trống trải im ắng, chỉ có một mình cậu, cùng với cái bóng cô đơn của mình bị bó đuốc chiếu vào trên tường.
Cậu nhìn thấy hai bên hành lang đều treo một vài bức tranh, bên trong mỗi một bức tranh đều là chính cậu.
….
Cậu một mình một người đi về phía trước cực kỳ lâu, ánh mắt xẹt qua từ bức tranh kia, một bước rồi lại một bước, những mảnh ký ức bị thất lạc càng lúc càng rõ ràng ở trong đầu.
Trước khi năm thứ ba kết thúc, những chuyện đã xảy ra không khác gì với ký ức được cậu chứa đứng ở trong đầu hiện tại.
(Editor: Tức là trước khi năm ba kết thúc thì ký ức thật giống với ký ức giả – tức là ký ức bị bóp méo của Harry.)
Ranh giới chân chính xuất hiện ở năm thứ tư, nói chính xác là, vào một buổi tối nào đó ở năm thứ tư, trên Tháp Thiên Văn, sau cái đêm đầu tiên cậu và Draco cùng nhau vượt qua một cách bình thản, có một số việc, đã không còn giống như lúc trước nữa.
Harry đứng ở trước cảnh tượng đó, nhìn hồi lâu.
Trong hình, dáng dấp của bọn họ đã thành thục hơn chút so với bây giờ, đôi mắt của Draco đã biến thành màu bạc, lười nhác ngồi trên Tháp Thiên Văn, cặp chân dài tùy ý gác lên nhau, trên mặt mang một chút ý cười, nhạt đến mức phảng phất chỉ là thoáng qua.
Mà cậu, lại nghĩ không ra vì sao mình lại đi bồi cái tên Malfoy kia, còn ở chỗ này nói mát với hắn, lông mày luôn nhíu chung một chỗ, tay chống cằm, dáng vẻ khổ lớn thù sâu, nhưng ngay cả một ý muốn rời đi cũng không có.
Harry không tiếng động cười cợt, khó chịu với cái người không thấy rõ tâm ý của bản thân.
Cậu từ từ đưa tay ra, như muốn đụng vào người thiếu niên tóc bạch kim trên bức tranh. Trong nháy mắt, khi ngón tay của cậu tới gần bức tranh, nó đột nhiên vỡ ra, hóa thành vô số ánh sao hội tụ vào trong cơ thể cậu.
Không chỉ có mình bức họa đó, toàn bộ bức tranh trên hành lang hầu như đều vỡ thành vô số ánh sao cùng một lúc, như một dòng sông, tràn vào cơ thể của cậu.
Ký ức bị phủ đầy bụi nhiều năm của cậu, vào thời khắc này, đã hoàn toàn được mở ra.
….
(Phần dưới trở đi là phần hồi ức)
Năm thứ tư.
Harry tỉnh lại trên Tháp Thiên Văn, phát hiện mình được che kín bằng một cái áo choàng không phải là của mình, dưới đáy có một hoa văn nho nhỏ, là gia huy nhà Malfoy.
Lúc này, trên chân trời, tia nắng sớm đầu tiên đã xuất hiện, lộ ra chút ánh sáng lờ mờ xuyên qua đám mây trắng, Harry ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, nắm trong tay là cái áo choàng hình như còn lưu lại mùi hương lành lạnh thanh đạm đặc biệt ở trên người Malfoy.
Nếu không phải xúc cảm trên tay quá chân thực, ký ức lại rõ ràng như thế, thì cậu sẽ tưởng mình còn chưa tỉnh lại từ trong mộng.
Hôm qua, cậu lại sống chung hòa bình với Malfoy cả một đêm, nguyên đêm đó, cả hai chẳng có người nào từng rút đũa phép ra, cậu thậm chí còn an tâm ngủ quên mất, một chút cũng không cân nhắc bản thân có thể bị trúng ác chú trong khi mơ hay không. Mà lúc tên kia rời đi, cũng giống như bị đánh tráo, còn tốt bụng đắp áo choàng lên cho cậu.
Đây là chuyện cười tốt nhất trong năm nay của Hogwarts.
Harry nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, quyết định thừa dịp thời gian còn sớm, mau mau chạy về ký túc xá.
….
Nhưng cho dù ở trong lòng có tìm một đống lý do vì sự thất thường đêm qua của bản thân, cũng vô cùng phí công thôi miên chính mình quên cái đêm ấy đi, quên đi cái biên giới ngồi trên Tháp Thiên Văn đó, quên đi khóe môi ôm lấy nụ cười như có như không của Malfoy, nhưng từ đầu đến cuối, Harry chưa từng ném cái áo choàng kia đi – cái “chứng cứ phạm tội” nên được xử lý của sự kiện đêm đó.
Đồng thời, vào một đêm khác khi cậu không ngủ được, cậu lại một lần nữa quỷ thần xuy khiến leo lên Tháp Thiên Văn kia.
Sau đó, như một chuyện đương nhiên – cư nhiên một chút cũng không thấy kinh ngạc, cậu lại nhìn thấy Draco Malfoy.
Hắn vẫn một mình như trước – ít nhất là như trước khi cậu tới, mặc đồng phục màu đen của học viện, càng tôn lên độ trắng của làn da, khuôn mặt anh tuấn, đường viền sâu sắc, lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ của một nhà nghệ thuật nổi tiếng, lạnh lẽo, những đủ để chấn động cả hồn phách của người ta.
Các cô gái trong Hogwarts không có chuyện gì lại thích liếc trộm hắn cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, Harry mơ hồ thầm nghĩ.
Hiển nhiên Draco cũng đã sớm phát hiện ra cậu, đôi mắt màu xám đẹp đẽ nhìn sang, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn như vậy.
Harry cảm thấy cổ họng mình hơi khát, cậu không hiểu tại sao, tại sao mình lại tới nơi này, sau khi cùng Draco nhìn nhau tận một phút, cậu mới nhớ ra trong túi không gian của cậu còn có áo choàng của tên này, tay chân liền luống cuống lấy ra, đưa tới, “Trả lại cho cậu.”
Đôi mắt sắc bén của Draco thấy được gia huy nhà Black trên túi không gian mà cậu lấy ra khi nãy, không cần nghĩ cũng biết ai đã cho Harry thứ này. Hắn yên lặng tiếp nhận, ngón tay không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay của Harry, hắn dừng một chút, không chỉ không thu tay về, trái lại còn trực tiếp nắm chặt lấy tay Harry, hơi hơi dùng lực, nhân lúc Harry không hề phòng bị, kéo cả người lẫn áo choàng về phía trước.
Nhất thời Harry khá là căm tức, nhưng còn chưa kịp làm gì, thì đã đối mặt với cặp mắt của Draco, cặp mắt mang theo ý cười, đẹp như đá quý.
“Không định ngồi một lúc sao, dù sao cậu đi đêm cũng chẳng có chuyện gì làm.” Draco dựa vào rất gần, giọng cũng không lớn, mang theo lực hấp dẫn kỳ lạ, như một viên độc dược bọc đường, khiến người ta không tự chủ phải nghe theo.
Trong nháy mắt, Harry có một loại ảo giác, hình như cậu đã biến thành một con mồi nào đó – có thể là nai trong rừng hay con gì đó khác, mà cái tên Malfoy trước mắt này, là một tên thợ săn chết tiệt, một tên thợ săn anh tuấn lạ thường, mang theo pháp lực hấp dẫn người ta như yêu tinh.
Cậu không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thợ săn tới gần, không cần súng ống, cũng chẳng cần lưới, ngay cả một cái bẫy cũng không có, hắn cứ tay không mà bắt được cậu.
Thật sự là một đoạn tưởng tượng đáng sợ, Harry nở nụ cười tự giễu tự đáy lòng, sau đó như tự giận mình, ngồi xuống bên người Draco.
….
Như bị ấn phải một nút bấm kỳ quái gì đó, sau buổi tối hôm đó, lâu lâu khi Harry đi đêm, cậu sẽ lại chạy đến Tháp Thiên Văn kia. Mà mỗi lần cậu tới, chỗ ấy lúc nào cũng đã có một người thiếu niên tóc bạch kim sáng lóa ngồi sẵn ở đó.
Bọn họ từng là kẻ thù một sống hai chết những bốn năm, nhưng hiện giờ lại có thể trò chuyện hòa bình, không có tranh đấu học viện gì, cũng không có lập trường đối lập gì, cứ như hai người bạn cũ biết nhau từ rất lâu, tình cờ oán giận việc học một thoáng (được rồi, phần oán giận chỉ có mình Harry thôi….).
Harry kinh ngạc phát hiện, có rất nhiều chuyện cậu sẽ không nói cho bất kỳ ai, dù đó là Ron đi chăng nữa, nhưng lại rất dễ dàng kể cho Draco nghe, cứ tin tưởng hết lòng rằng, người trước mắt này sẽ không nói ra bên ngoài.
Sự thật chứng mình, niềm tin của cậu là đúng.
Có lúc Harry sẽ nghĩ, nếu năm đó, trên tàu tốc hành của Hogwarts, Draco thay phương thức chào hỏi với cậu, thả xuống cái vẻ mặt kiêu ngạo cùng những lời nói khó chịu kia, bọn họ có khả năng đã sớm làm bạn bè.
Mà trước mắt, quan hệ của bọn họ như một đóa hoa không được nhìn thấy ánh mặt trời, một khi rời khỏi Tháp Thiên Văn, thì như bị bóng đêm che lấp, nhanh chóng khô héo, lưu lại thành một cành hoa khô xấu xí.
Bọn họ sẽ biến thành kẻ thù lần thứ hai, tìm cớ, tranh đấu, đối địch.
Chỉ là tình cờ, khi bọn họ cãi nhau, khi bên người bị Slytherin cùng Gryffindor vây quanh ở hai bên, cậu dường như sẽ thấy được ý cười ẩn giấu bên trong cặp mắt bạc lạnh lẽo của Draco, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, khiến cậu hầu như cứ tưởng đó là ảo giác.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy, lần nào trái tim của cậu cũng sẽ không có cách nào kìm chế được, đập kịch liệt.
Chuyện này quá kỳ quái, Harry tự nói với bản thân như vậy. Cậu đã cảm thấy nguy hiểm, lý trí nói với cậu rằng đừng tiếp tục gặp mặt bí mật với tên Malfoy kia nữa, không thể lại duy trì mối quan hệ kỳ quái như vậy.
Nhưng cậu làm không được.
Cậu vẫn thường xuyên đi tới Tháp Thiên Văn. Đi qua những cái cầu thang dài lê thê, đi gặp thiếu niên tóc bạch kim kia.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây thực sự quá bận, sớm biết thế này thì tôi đã không tìm đường chết tham gia nhiều chuyện như vậy! NO ZUO NO DIE(1)!! Chân lý a!!!
Cảm ơn những người bạn còn kiên trì đọc truyện của tôi, các bạn quả thực là anh hùng a, clap clap clap!
(Editor:
(1) “No zuo no die” là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!