Mật Mã Da Vinci - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Mật Mã Da Vinci


Chương 60


Ngài Leigh Teabing cảm thấy rầu rĩ khi phóng mắt bên trên nòng khẩu Medusa nhìn Robert Langdon và Sophie Neveu. “Các bạn”, ông ta nói, “kể từ lúc các bạn bước vào nhà tôi đêm qua, tôi đã làm tất cả trong phạm vi quyền lực của mình để giữ cho các bạn được an toàn. Nhưng sự cố chấp của các bạn giờ đây đã đặt tôi vào một tình thế khó khăn”.

Ông ta có thể thấy trên mặt Sophie và Langdon vẻ choáng váng vì bị phản bội, tuy nhiên ông ta tin rằng cả hai sẽ sớm hiểu ra cái chuỗi sự kiện đã dẫn cả ba người bọn họ đến ngã ba tắc tị này.

“Có quá nhiều điều tôi phải nói với cả hai người … nhiều điều các bạn chưa hiểu. “Xin hãy tin tôi”, Teabing nói, “tôi chưa bao giờ có ý định để các bạn dính líu vào. Các bạn đã đến nhà tôi. Chính các bạn đã đến tìm tôi”.

“Leigh?”, Cuối cùng Langdon cũng nói được. “Ngài đang làm cái quỉ gì vậy? Chúng tôi tưởng ngài đang gặp rắc rối. Chúng tôi đến đây để giúp ngài!”.

“Đúng như tôi tin là anh sẽ làm thế…”, Teabing nói. “Chúng ta có nhiều điều để bàn”.

Langdon và Sophie dường như không thể rời cái nhìn kinh ngạc của mình khỏi khẩu súng lục đang nhằm vào họ.

“Chỉ cốt đảm bảo là các người phải chú ý đầy đủ thôi”, Teabing nói, “Nếu tôi muốn gây hại thì các người đã chết từ bao giờ rồi. Đêm qua khi các người vào nhà tôi, tôi đã liều tất cả để cứu sinh mạng của các người. Tôi là một người trọng danh dự và tôi nguyền trong sâu thẳm lương tâm mình rằng tôi chỉ hiến sinh những kẻ đã phản bội Sangreal”.

“Ông đang nói về cái gì vậy?”. Langdon nói. “Phản bội Sangreal ư?”.

“Tôi đã khám phá ra một sự thật khủng khiếp”, Teabing thở dài, nói, “tôi đã biết tại sao những tài liệu Sangreal không bao giờ được phơi bày với thế giới. Tôi biết rằng cuối cùng, Tu viện Sion đã quyết định không công bố sự thật. Đó là lý do tại sao một thiên niên kỉ đã qua đi mà không có bất kì chuyện gì được tiết lộ không có chuyện gì xảy ra khi chúng ta bước vào Ngày Tận Thế”.

Langdon hít một hơi, định phản đối.

“Tu viện Sion”, Teabing tiếp tục, “được giao trách nhiệm thiêng liêng để chia sẻ sự thật, để công bố những tài liệu Sangreal khi Ngày Tận Thế đến. Trong nhiều thế kỉ, những người như Da Vinci, Botticelli và Newton, đã bất chấp tất cả để bảo vệ những tài liệu đó và thực hiện trọng trách đó. Và giờ đây, vào thời điểm tối hậu của sự thật thì Jacques Saunière lại thay đổi ý định. Con người được vinh dự gánh trách nhiệm vĩ đại nhất trong lịch sử Cơ đốc giáo đó đã trốn tránh bổn phận của mình. Ông ta quyết định rằng thời điểm này là không thích hợp”. Teabing quay sang Sophie. “Ông ta đã phụ Chén Thánh. Ông ta đã phụ Tu viện Sion và ông ta đã phụ hương hồn của tất cả các thế hệ đã tốn bao công sức để thời điểm này có thể tới”.

“Là ông sao?”. Sophie tuyên bố, ngước lên, đôi mắt xanh như khoan vào Teabing, giận điên lên khi vỡ lẽ ra. “Ông là kẻ chủ mưu giết ông tôi?”.

Teabing mỉa mai: “Ông cô và các ssénéchal của ông ta là những kẻ phản bội lại Chén Thánh”.

Sophie cảm thấy một nỗi cuồng giận dâng lên từ đáy lòng.

Ông ta nói dối!

Giọng Teabing tàn nhẫn: “Ông cô và các ssénéchal của ông ta đã bán mình cho Giáo hội. Hiển nhiên là họ đã gây áp lực để bắt ông ta giữ bí mật”.

Sophie lắc đầu: “Giáo hội không có chút ảnh hưởng nào đối với ông tôi!”.

Teabing cười lạnh lùng: “Cô bạn thân mến của tôi ơi, Giáo hội có hai nghìn năm kinh nghiệm trong việc gây áp lực với những người đe doạ vạch trần những lời dối trá của họ. Kể từ thời Constantine, Giáo hội đã thành công trong việc bưng bít sự thật về Mary Magdalene và Jesus. Chúng ta không nên ngạc nhiên rằng giờ đây, một lần nữa họ lại tìm ra cách để giữ sao cho thế giới vẫn mù tịt. Giáo hội có thể thôi không dùng thập tự quân để tàn sát những người không theo đạo nữa, nhưng sự ảnh hưởng của họ vẫn không kém thuyết phục. Không kém xảo quyệt”.

Ông ta dừng lại như để nhấn mạnh ý tiếp theo của mình. “Cô Neveu, trong một khoảng thời gian gần đây, ông cô đã muốn nói cho cô biết sự thật về gia đình cô”.

Sophie sửng sốt: “Làm sao ông biết được điều đó?”.

“Phương pháp của tôi là phi vật thể. Điều quan trọng cô cần nắm biết ngay bây giờ là thế này”. Ông ta hít sâu. “Cái chết của mẹ cô, cha cô, bà cô và anh trai cô không phải là tai nạn”.

Câu nói làm cảm xúc của Sophie quay cuồng. Cô mở miệng định nói nhưng không thể.

Langdon lắc đầu: “Ông đang nói gì vậy?”.

“Robert, điều đó giải thích mọi thứ. Tất cả các mảnh chắp vừa khít. Lịch sử lặp lại. Giáo hội có tiền lệ sát nhân khi cần ỉm tài liệu Sangreal đi. Với việc Ngày Tận Thế có thể sắp đến, việc giết những người thân yêu của Đại Sư đã truyền đi một thông điệp rất rõ ràng. Hãy im lặng kẻo ông và Sophie sẽ là người tiếp theo”.

“Đó là một tai nạn xe hơi”, Sophie lắp bắp, cảm thấy nỗi đau thời thơ ấu dâng ngập lòng mình. “Một tai nạn!”.

“Những truyện kể lúc đi ngủ để bảo vệ sự ngây thơ của cô”, Teabing nói.”Hãy lưu ý rằng chỉ hai thành viên trong gia đình là không bị đụng đến – Đại Sư của Tu viện Sion và đứa cháu gái duy nhất của ông ta – một bộ đôi hoàn hảo để Giáo hội nắm lấy nhằm kiểm soát hội kín này. Tôi chỉ có thể tưởng tượng sự khủng bố mà Giáo hội đã treo trên đầu ông cô suốt nhiều năm qua, đe doạ sẽ giết cô nếu ông ta dám công bố bí mật Sangreal, đe doạ kết thúc công việc mà họ đã bắt đầu, trừ phi Saunière dùng ảnh hưởng của mình ép Tu viện Sion xét lại lời nguyền xưa”.

“Leigh”, Langdon cãi, rõ ràng lúc này đã bực, “chắc chắn ông không có bằng chứng gì rằng Giáo hội liên quan đến những cái chết này, hoặc Giáo hội gây ảnh hướng để khiến Tu viện Sion họ quyết định giữ im lặng”.

“Bằng chứng ư?”, Teabing quặc lại. “Anh muốn bằng chứng rằng Tu viện Sion đã bị ảnh hưởng ư? Thiên niên kỷ mới đã đến nhưng thế giới vẫn chẳng biết gì! Điều đó không đủ là bằng chứng sao?”.

Trong dư âm những lời của Teabing, Sophie nghe thấy một giọng khác đang nói. Sophie, ta phải nói với con sự thật về gia đình con. Cô nhận ra mình đang run rẩy. Liệu đây có phải là sự thật mà ông cô muốn nói với cô? Rằng gia đình cô đã bị sát hại? Cô thực sự đã biết gì về vụ tai nạn đã cướp đi cả gia đình cô? Chỉ là những chi tiết sơ sài. Cả những bài trên báo chí cũng mơ hồ.

Một vụ tai nạn ư? Những truyện kể lúc đi ngủ ư? Sophie chợt nhớ lại sự quan tâm bảo vệ thái quá của ông cô – hồi cô còn nhỏ ông không bao giờ ưng để cô một mình. Thậm chí ngay cả khi Sophie đã lớn và vào đại học, cô vẫn có cảm giác là ông cô đang để mắt đến cô. Cô tự hỏi liệu có những thành viên của Tu viện Sion suốt đời chăm sóc cô trong bóng tối hay không.

“Ông ngờ là ông ấy bị điều khiển ư?”. Langdon nói, nhìn trừng trừng vào Teabing, đầy hồ nghi. “Nên ông đã giết ông ấy?”.

“Tôi không bóp cò súng”, Teabing nói, “Saunière đã chết nhiều năm trước, khi Giáo hội đã cướp mất gia đình ông ấy.

Ông ta bị buộc phải thoả hiệp. Giờ đây ông ấy được giải phóng khỏi nỗi đau đó, giải thoát khỏi nỗi hổ thẹn do bất lực không thực hiện được bổn phận thiêng liêng của mình. Hãy xem xét khả năng lựa chọn. Một điều gì đó cần phải được thực hiện. Lẽ nào cứ để thế giới mãi mãi không biết gì? Có nên để Giáo hội được phép cố định vĩnh viễn tất cả những lời dối trá đó trong những cuốn sách lịch sử của chúng? Có nên để Giáo hội được phép gây ảnh hưởng vô thời hạn bằng giết người và tống tiền?

Không, một điều gì đó cần được làm sáng tỏ! Và giờ đây, chúng ta đang ở tư thế sẵn sàng thực hiện di sản của Saunière và chữa lại điều sai trái khủng khiếp”. Ông ta dừng lại. “Cả ba chúng ta. Cùng nhau”.

Sophie chỉ cảm thấy hoài nghi: “Làm sao ông có thể tin rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ ông?”.

“Bởi vì, cô bạn thân mến của tôi ơi, cô chính là lý do khiến Tu viện Sion không công bố được những tài liệu. Tình yêu của ông cô dành cho cô đã ngăn ông không dám thách thức Giáo hội. Nỗi sợ sự trả đũa nhằm vào thành viên duy nhất của gia đình đã làm ông tê liệt. Ông chưa bao giờ có cơ hội giải thích sự thật, bởi vì cô đã chối bỏ ông, trói tay ông khiến ông ta phải chờ đợi. Giờ đây cô nợ thế giới sự thật đó. Cô nợ hương hồn ông cô”.

***

Robert Langdon đã thôi không cố gắng định hướng nữa. Mặc dù cả một thác lũ câu hỏi ào ào trong đầu, ông biết rằng giờ đây chỉ có một điều quan trọng – đưa Sophie sống sót rời khỏi đây. Tất cả mặc cảm tội lỗi mà trước đó, do ngộ nhận, Langdon đã cảm thấy đối với Teabing, giờ đây đã chuyển sang đối với Sophie.

Mình đã đưa cô ấy đến Château Villete. Mình phải chịu trách nhiệm.

Langdon không thể lường được liệu Leigh Teabing có thể lạnh lùng giết họ ngay ở đây, trong Nhà Nguyện hay không, tuy nhiên, Teabing chắc chắn đã dính líu đến việc giết những người khác trong cuộc truy tìm sai lầm của ông ta. Langdon có cái cảm giác bất an rằng súng nổ trong căn phòng biệt lập, tường dày này sẽ không ai nghe thấy, đặc biệt giữa lúc trời mưa như thế này. Và Leigh vừa mới thừa nhận tội với chúng ta.

Langdon liếc nhìn Sophie, trông cô run rẩy. Có phải Giáo hội đã giết gia đình Sophie để bịt miệng Tu viện Sion? Langdon cảm thấy chắc chắn rằng Giáo hội hiện đại không giết người. Hẳn phải có một cách giải thích nào khác.

“Hãy để Sophie đi”, Langdon tuyên bố, nhìn Leigh chằm chằm, “Ông và tôi nên bàn riêng chuyện này”.

Teabing phát ra một tiếng cười không tự nhiên: “Tôi e rằng đó là một sự biểu thị lòng tin mà tôi không thể làm. Tuy nhiên, tôi có thể đưa cho anh cái này”. Dựa cả người lên đôi nạng, vẫn thô lỗ chĩa khẩu súng vào Sophie, Teabing lấy viên đá đỉnh vòm ra khỏi túi quần. Ông ta hơi lảo đảo một chút khi đưa nó cho Langdon. “Dấu hiệu của sự tin cậy, Robert”.

Robert cảm thấy cảnh giác và không cử động. Leigh đang trả lại viên đá đỉnh vòm cho chúng ta?

“Cầm lấy”, Teabing nói, đẩy viên đá đỉnh vòm về phía Langdon một cách vụng về.

Langdon chỉ có thể tưởng tượng ra một lý do duy nhất khiến Teabing trả lại viên đá đỉnh vòm: “Ông đã mở nó ra rồi và lấy đi tấm bản đồ”.

Teabing lắc đầu: “Robert, nếu tôi đã giải mã được viên đá đỉnh vòm thì tôi đã biến khỏi đây để tự đi tìm Chén Thánh, không để các người dính líu vào. Không, tôi không biết câu trả lời. Và tôi có thể thừa nhận điều đó thoả mái. Một hiệp sĩ chân chính phải học lấy tính khiêm tốn trước Chén Thánh. Học tuân theo những dấu hiệu đặt ra trước bản thân mình. Khi tôi nhìn thấy anh đi vào Tu viện, tôi đã hiểu. Anh có mặt ở đây vì một lí do. Để giúp đỡ. Tôi không tìm kiếm niềm vinh quang riêng ở đây. Tôi phục vụ một người chủ vĩ đại hơn nhiều so với niềm kiêu hãnh cá nhân. Sự thật. Loài người xứng đáng được biết sự thật đó. Chén Thánh đã tìm thấy cả ba chúng ta và giờ đây Chén Thánh cầu xin được phơi bày. Chúng ta phải làm việc cùng nhau”.

Mặc dù miệng Teabing đang khẩn cầu hợp tác và tin cậy, súng của ông ta vẫn nhằm vào Sophie khi Langdon bước tới nhận lấy hình trụ bằng cẩm thạch giá lạnh. Dấm ở bên trong ùng ục khi Langdon nắm lấy nó và lùi lại phía sau. Các đĩa chữ vẫn lộn xộn và hộp mật mã vẫn khoá.

Langdon nhìn Teabing: “Làm sao ông biết tôi sẽ không đập tan nó ngay lập tức?”.

Tiếng cười của Teabing nghe thật kì quái: “Lẽ ra tôi đã phải nhận ra sự đe doạ đập vỡ nó của anh trong Nhà thờ Temple chỉ là một lời đe doạ suông. Robert Langdon ắt không bao giờ đập viên đá đỉnh vòm. Robert, anh là một sử gia. Anh đang giữ chìa khoá mở hai nghìn năm lịch sử – chiếc chìa thất lạc để mở bí mật Sangreal. Anh có thể cảm thấy linh hồn của tất cả các hiệp sĩ bị thiêu cháy trên cột để bảo vệ bí mật của bà. Anh sẽ để họ chết uổng ư? Không. Anh sẽ minh oan cho họ. Anh sẽ gia nhập hàng ngũ những con người vĩ dại mà anh mơ ước từ lâu Da Vinci, Botticelli, Newton – mỗi người trong số họ ắt lấy làm vinh dự nếu được ở vị thế của anh lúc này. Cái nằm bên trong viên đá đỉnh vòm đang kêu gọi chúng ta. Nó khao khát được tự do. Thời điểm đã đến. Số mệnh đã dẫn chúng ta đến thời điểm này”.

Tôi không thể giúp ông, Leigh. Tôi không biết làm thế nào để mở được hộp mật mã này. Tôi chỉ mới thấy ngôi mộ của Newton một lát thôi, và thậm chí nếu tôi biết được mật khẩu…”. Langdon dừng lại, nhận ra rằng mình đã nói quá nhiều.

“Anh cũng sẽ không nói cho tôi chứ gì?”. Teabing thở dài. “Robert, tôi thất vọng và ngạc nhiên rằng anh không đánh giá đúng anh chịu ơn tôi đến mức nào. Nhiệm vụ của tôi sẽ đơn giản hơn biết bao nếu Rémy và tôi đã thủ tiêu hai người khi các người đến Château Villitte. Thay vào đó, tôi đánh liều tất cả để chọn con đường cao thượng hơn”.

“Cái này là cao thượng ư?”. Langdon hỏi, nhìn khẩu súng.

“Lỗi tại Saunière”, Teabing nói. “Ông ta và các ssénéchal của ông ta đã nói dối Silas. Nếu không thì tôi đã giành được viên đá đỉnh vòm mà không có bất kì sự rắc rối nào. Làm sao tôi tưởng tượng được là vị Đại Sư lại đi đến chỗ lừa dối tôi và truyền viên đá đỉnh vòm lại cho cô cháu gái đã khước từ ông?”.

Teabing nhìn Sophie với thái độ khinh bỉ. “Một người không đủ trình độ nắm được kiến thức này đến nỗi phải cần một nhà kí tượng học làm bảo mẫu”. Teabing lại liếc nhìn Langdon. “May mắn thay, Robert, việc anh vào cuộc hoá ra lại là một ân sủng đối với tôi. Thay vì để viên đá đỉnh vòm vmh viễn bị khoá chặt trong cái Ngân hàng Ký thác đó, anh đã lấy được nó ra và xộc đến nhà tôi”.

Mình còn có thể chạy đi đâu được nữa? Langdon nghĩ. Cộng đồng các sử gia về Chén Thánh quá ít ỏi, mà Teabing và mình thì đã từng làm việc cùng nhau.

Lúc này trông Teabing thật tự mãn: “Khi nghe tin Saunière để lại cho các người một lời trối trăng, tôi biết rõ rằng các người đang nắm giữ thông tin đầy giá trị về Tu viện Sion. Liệu đó chính là viên đá đỉnh vòm, hay là thông tin về nơi cất giấu nó, tôi không chắc lắm. Nhưng với việc cảnh sát truy nã các người ráo riết thì tôi trộm nghĩ là các người có thể sẽ phải đến ngưỡng cửa nhà tôi”.

Langdon quắc mắt: “Còn nếu chúng tôi không đến thì sao?”.

“Tôi đã vạch một kế hoạch để chìa tay ra giúp đỡ anh. Bằng cách này hay cách khác, viên đá đỉnh vòm cũng tới Château Villette. Việc anh giao nó vào bàn tay chờ đợi của tôi đã chứng tỏ rằng sự nghiệp của tôi là chính nghĩa”.

“Cái gì?”, Langdon kinh hoàng.

Silas có nhiệm vụ đột nhập vào và đánh cắp viên đá đỉnh vòm từ anh ở Château Villette – bằng cách đó, gạt hai người ra ngoài cuộc mà không gây thương tổn và miễn trừ cho tôi mọi nghi ngờ về tội đồng loã. Tuy nhiên, khi tôi thấy những mật mã của Saunière quá rắc rối, tôi bèn quyết định giữ cả hai người tham gia cuộc tìm kiếm lâu hơn chút nữa. Tôi có thể sai Silas ăn cắp viên đá đỉnh vòm sau đó, một khi tôi biết đủ thông tin để tiến hành công việc một mình”.

“Nhà Thờ Temple”, Sophie nói, giọng cô tràn ngập cảm giác bị phản bội.

***

Ánh sáng bắt đầu ló dạng, Teabing nghĩ. Nhà Thờ Temple là địa điểm hoàn hảo để đánh cắp viên đá đỉnh vòm từ Robert và Sophie, và việc nó có vẻ ứng hợp với bài thơ đã biến nó thành một mồi nhử hợp lý. Lệnh cho Rémy là rõ ràng – không ra mặt trong khi Silas thu hồi viên đá đỉnh vòm. Rủi thay, lời đe doạ của Langdon đập viên đá đỉnh vòm trên sàn nhà nguyện đã làm cho Rémy hoảng sợ. Giá như Rémy đã không lộ diện, Teabing tiếc nuối nghĩ nhớ lại màn kịch giả vờ bắt cóc chính ông ta.

Rémy là mắt xích duy nhất đối với mình và hắn đã lộ mặt! May thay, Silas đã không nhận ra nhân thân thực sự của Teabing và dễ dàng bị lừa vào vai trò áp giải ông ta ra khỏi nhà thờ và rồi ngây thơ đứng nhìn trong khi Rémy giả bộ trói con tin của họ ở phía sau chiếc limousine. Với tấm vách ngăn cách âm được dựng lên, Teabing có thể gọi điện cho Silas đang ngồi phía trước. Dùng giọng Pháp giả của Thầy Giáo, ông ta đã chỉ đạo Silas đến thẳng Opus Dei. Một cú gọi nặc danh đơn giản là đủ để cảnh sát xoá Silas khỏi bức tranh.

Một đầu dây đã được thắt lại.

Đầu dây kia còn buông thì khó thắt hơn. Rémy.

Teabing đã đấu tranh với quyết định này khá căng thẳng, nhưng cuối cùng, chính Rémy đã tỏ ra là một bất lợi. Mọi cuộc tìm kiếm Chén Thánh đều đòi hỏi sự hiến tế. Giải pháp sạch sẽ nhất đã bày ra ngay trước mắt Teabing từ quầy rượu trên chiếc limousine: một cái lọ, một chút rượu cô-nhắc và một hộp lạc.

Bột dưới đáy hộp quá đủ để gây nên cú dị ứng chết người cho Rémy. Khi Rémy đỗ chiếc limousine trên đường Horse Guards Parade, Teabing đã trèo ra khỏi đằng sau xe, vào qua cửa bên ghế hành khách và ngồi vào phía trước cạnh Rémy. Vài phút sau, Teabing ra khỏi xe và trèo lại vào khoang sau, xoá sạch dấu vết và cuối cùng, xuất hiện để hoàn thành nốt giai đoạn chót trong sứ mạng của mình.

Tu viện Westminster chỉ cách đó một đoạn đường đi bộ và mặc dù nạng, nẹp chân và súng lục của Teabing đã làm máy dò kim loại kêu reng reng, mấy tay cớm thuê vẫn không biết nên xử trí ra sao. Yêu cầu ông ta tháo nẹp, bỏ nạng ra và bò qua ư?

Lục soát cơ thể biến dạng của ông ta. Teabing trình ra với đám bảo vệ bối rối một giải pháp dễ dàng hơn nhiều – một tấm các chạm nổi xác nhận ông ta là Hiệp sĩ của Vương quốc.

Mấy thằng cha tội nghiệp gần như vấp giúi giụi vào nhau cuống quít mời ông ta vào.

Giờ đây, khi thấy Langdon và Neveu đang hoang mang, Teabing cố nén nỗi thôi thúc muốn cho biết làm thế nào mà ông ta đã xuất sắc kéo được Opus Dei tham gia vào âm mưu của mình, mà vụ này chẳng bao lâu nữa sẽ dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ Giáo hội. Điều đó còn phải đợi đã vì bây giờ còn có việc để làm.

“Mes amis”, Teabing tuyên bố bằng một thứ tiếng Pháp hoàn hảo, “vous ne trouvez pas le Saint-Graal, c est le Saint-Graal qui vous trouve”(1). Ông ta mỉm cười. “Chúng ta cùng đi chung đường, không thể rõ ràng hơn được nữa. Chén Thánh đã tìm thấy chúng ta”.

Im lặng.

Lúc này, lão ta thì thầm nói với họ: “Hãy lắng nghe. Các bạn có nghe thấy không? Chén Thánh đang nói với chúng ta xuyên qua nhiều thế kỷ. Nó đang năn nỉ xin được cứu thoát khỏi sự rồ dại của Tu viện Sion. Tôi khẩn cầu cả hai người hãy nhận ra cơ hội này. Không thể có ba người có khả năng hơn được tụ hợp vào lúc này để phá vỡ mật mã cuối cùng và mở cái hộp mật mã”. Teabing dừng lại, mắt sáng lên. “Chúng ta cần phải nguyện thề cùng nhau. Một lời thề trung thành với nhau. Sự trung thành của một hìệp sĩ để khám phá và công bố sự thật”.

Sophie nhìn sâu vào mắt Teabing và nói bằng một giọng đanh thép: “Tôi sẽ không bao giờ thề với kẻ đã giết ông tôi. Ngoại trừ một lời thề sẽ đưa ông vào tù”.

Trái tim của Teabing trở nên nghiêm nghị, rồi kiên quyết:

“Tôi lấy làm tiếc là cô lại cảm nhận theo cách ấy”.

Lão ta quay sang cha súng vào Langdon: “Còn anh, Robert? Anh sẽ ủng hộ hay chống lại tôi?”.

Chú thích:

(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Các bạn ơi, không phải các bạn tìm thấy Chén Thánh mà chính Chén Thánh tìm thấy các bạn.

Cơ thể g;ám mục Manuel Aringarora đã chịu đựng nhiều kiểu đau đớn, nhưng cái nóng thiêu đốt của vết đạn trong lồng ngực thật lạ đối với ông ta. Sâu và nghiêm trọng. Không phải là vết thương ở phần da thịt… mà gần với tâm hồn.

Aringarosa mở mắt ra, cố nhìn, nhưng mưa giàn giụa trên mặt đã làm nhòa mắt ông ta. Mình đang ở đâu thế này? Ông ta cảm thấy những cánh tay lực lưỡng đang bế mình, mang cái thân hình mềm oặt của ông ta như một con búp bê bằng vải. Nhấc cánh tay rã rời lên, Aringarosa rụi mắt và thấy người đàn ông đang ôm mình chính là Silas. Gã bạch tạng khổng lồ đang hì hụi chạy theo một vỉa hè mù mịt sương, la lớn để tìm bệnh viện, giọng hắn rên rỉ đau khổ đến não lòng. Đôi mắt đỏ trân trân dõi về phía trước, nước mắt tuôn trào trên bộ mặt trắng trợt lấm tấm máu.

“Con trai”, Aringarosa thì thầm, “con bị thương đấy”.

Silas liếc nhìn xương, mặt rúm lại vì đau khổ: “Con xin lỗi Cha”. Hắn quá đau đớn để thốt lên lời.

“Không đâu, Silas”, Aringarosa đáp, “chính ta mới phải xin lỗi. Đây là lỗi tại ta”. Thầy Giáo đã hứa với ta là sẽ không có giết chóc và ta đã bảo con tuân lệnh lão ta hoàn toàn. “Ta đã quá háo hức. Quá sợ hãi. Ta và con đều bị lừa rồi”. Thầy Giáo sẽ không bao giờ đưa cho chúng ta Chén Thánh cả.

Được ẵm trong vòng tay của người mà nhiều năm trước đây ông đã cưu mang, giám mục Aringarosa cảm thấy mình như quay trở ngược lại thời gian. Quay về Tây Ban Nha. Về những khởi đầu khiêm nhường của mình, xây dựng một nhà thờ Ki tô giáo nhỏ ở Oviedo cùng Silas. Và rồi đến New York – nơi ông đã sáng danh Chúa với Trung tâm Opus Dei cao ngất trên đại lộ Lexington.

Năm tháng trước đây, Aringarosa đã nhận được những tin choáng váng. Công việc cả đời của ông đang gặp nguy hiểm. Ông nhớ lại cuộc gặp gỡ bên trong lâu đài Gandolfo với những chi tiết sinh động, cuộc gặp gỡ đã thay đổi cuộc đời ông. Cái tin đã khởi phát toàn bộ đại hoạ này.

Aringarosa đã bước vào Thư viện Thiên văn học của Gandolfo, đầu ngẩng cao, tràn đầy hi vọng được hàng loạt cánh tay chào đón ca ngợi, tất cả đều háo hức muốn vỗ vai khen ngợi ông ta về việc đại diện tuyệt vời cho Ki tô giáo tại Mỹ.

Nhưng chỉ ba người có mặt.

Thư ký của Toà thánh Vatican. Béo phệ. Nghiêm nghị.

Hai Hồng Y giáo chủ cao cấp người Ý. Ra vẻ đạo đức hơn người. Tự mãn.

“Thư ký ư?”, Aringarosa nói, cảm thấy bối rối.

Con người béo tròn phụ trách các vấn đề pháp lý của Tòa thánh bắt tay Aringarosa và chỉ cái ghế đối diện với ông ta: “Xin cứ thoải mái tự nhiên”.

Aringarosa ngồi xuống, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Tôi vốn không khéo nói chuyện phiếm, thưa Đức Giám mục”, vị thư ký nói. “Bởi vậy, hãy cho phép tôi nói thẳng về lý do cuộc viếng thăm của ngài hôm nay”.

“Xin mời. Hãy nói một cách cởi mở”, Aringarosa liếc qua hai Đức Hồng Y, dường như họ đang đánh giá ông với sự đoán định tự cho là đúng.

“Như ngài đã biết”, vị thư ký nói, “Đức Giáo hoàng và những người khác ở Roma gần đây rất lo lắng những hậu quả chính trị do những thực hành gây tranh cãi của Opus Dei”.

Aringarosa lập tức nổi giận. Ông đã nhiều lần cảm thấy thế đối với vị giáo chủ mới, hóa ra Ngài lại rất nhiệt thành ủng hộ sự thay đổi theo khuynh hướng tự do trong Giáo hội khiến Aringarosa hết sức kinh ngạc.

“Tôi muốn đảm bảo với ngài”, vị thư ký vội nói thêm, “rằng Đức Giáo hoàng không tìm cách thay đổi gì trong cách ngài điều hành giáo phận của ngài”.

Tôi hy vọng là thế. “Vậy tại sao tôi lại ở đây?”.

Ông béo thở dài: “Thưa Đức Giám mục, tôi không biết làm thế nào để diễn đạt điều này một cách tế nhị, vậy tôi xin nói thẳng. Hai ngày trước đây, Hội đồng thư ký đã bỏ phiếu nhất trí rút sự chấp thuận của Toà thánh Vatican đối với Opus Dei”.

Aringarosa chắc chắn rằng mình nghe nhầm: “Tôi xin ngài hãy nhắc lại?”.

“Nói thẳng ra, sáu tháng nữa kể từ ngày hôm nay, Opus Dei sẽ không còn được xem là một giáo phận của Vatican nữa. Ngài sẽ thuộc một giáo hội của riêng mình. Toà Thánh sẽ tách rời khỏi ngài. Đức Giáo hoàng đã đồng ý và chúng tôi đã soạn thảo giấy tờ hợp pháp”.

“Nhưng… điều đó là không thể”.

“Trái lại, điều đó hoàn toàn có thể. Và cần thiết. Đức Giáo hoàng trở nên lo lắng với chính sách tuyển mộ thô bạo và thông lệ hành xác của các ngài”. Ông ta dừng lại. “Những chính sách của ngài đối với phụ nữ cũng thế. Nói một cách rất thẳng thắn, Opus Dei đã trở thành một thứ gây bất lợi và phiền hà”.

Giám mục Aringarosa sững sờ: “Phiền hà ư?”.

“Chắc chắn ngài không thể ngạc nhiên là sự thể đi đến mức này”.

“Opus Dei là một tổ chức duy nhất của Thiên Chúa giáo có số lượng thành viên tăng trưởng! Chúng tôi hiện có hơn 1100 giáo sĩ!”.

“Đúng. Một vấn đề rắc rối cho tất cả chúng ta”.

Aringarosa đứng bật dậy: “Hãy hỏi Đức Giáo hoàng liệu Opus Dei có phải là một sự phiền hà hay không vào năm 1982 khi chúng tôi giúp đỡ Ngân hàng Vatican!”.

“Toà thánh Vatican sẽ luôn biết ơn về điều đó”, vị chánh thư ký nói, giọng xoa dịu. “Tuy nhiên có nhiều người vẫn tin rằng sự hào phóng về tài chính của ngài năm 1982 là lý do duy nhất khiến ngài được ban chức giám mục”.

“Không đúng!”. Sự ám chỉ đó xúc phạm Aringarosa sâu sắc.

“Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng chủ trương hành động với thiện ý. Chúng tôi đang thu xếp hoàn trả lại những khoản đã nhận. Nó sẽ được chi trả làm năm lần”.

“Ngài đang mua chuộc tôi đấy à?”. Aringarosa hỏi. “Trả tiền cho tôi để tôi lặng lẽ ra đi? Khi mà Opus Dei là tiếng nói duy nhất còn lại của lý trí!”.

Một trong số Hồng Y ngước nhìn: “Tôi xin lỗi, ngài vừa nói lý trí?”.

Aringarosa ngả người qua mặt bàn, giọng sắc nhọn như một mũi tên: “Ngài có thật sự tự hỏi tại sao các tín đồ Thiên Chúa giáo bỏ nhà thờ không? Hãy nhìn xung quanh ngài, thưa Đức Hồng Y. Người ta đã đánh mất niềm kính trọng. Sự nghiêm ngặt của tín ngưỡng không còn nữa. Học thuyết trở thành một thứ hỗn độn. Sự kiêng khem, xưng tội, lễ thánh thể, lễ rửa tội, lễ chầu – hãy chọn đi – chọn bất kỳ sự kết hợp nào ngài ưng và bỏ qua những gì còn lại. Giáo hội đang đề ra cái kiểu dẫn dắt tâm linh gì vậy?”.

“Những luật lệ ở thế kỉ III”, vị Hồng Y thứ hai nói, “không thể ứng dụng cho những môn đệ hiện đại của Thiên Chúa.

Những luật lệ đó không có hiệu quả trong xã hội ngày nay”.

“Ồ, dường như chúng lại đang có hiệu quả tại Opus Dei!”.

“Giám mục Aringarosa”, vị chánh thư ký nói, giọng dứt khoát, “vì sự kính trọng mối quan hệ giữa tổ chức của ngài với Đức Cựu Giáo hoàng, Đức Đương kim Giáo hoàng sẽ cho Opus Dei sáu tháng để tự nguyện tách ra khỏi Vatican. Tôi đề nghị ngài hãy liệt kê những ý kiến khác biệt của ngài với Tòa Thánh và tự thiết lập tổ chức Cơ đốc giáo cho chính mình”.

“Tôi từ chối!”, Aringarosa tuyên bố. “Và đích thân tôi sẽ nói điều đó với Giáo hoàng!”.

“Tôi e rằng, Đức Giáo hoàng không cần gặp ngài nữa”.

Aringarosa đứng dậy: “Ngài sẽ không dám huỷ bỏ một giáo phận được thiết lập bởi Đức Giáo hoàng tiền nhiệm!”.

“Tôi rất tiếc”, vị chánh thư ký nhìn không nao núng, “Chúa Trời ban cho và Chúa Trời cũng lấy đi”.

Aringarosa lảo đảo rời khỏi cuộc gặp gỡ đó trong tâm trạng hoang mang và hoảng sợ. Trở lại New York, suốt bao ngày, ông cứ thao láo nhìn ra đường chân trời, vỡ mộng, lòng nặng trĩu nỗi buồn cho tương lai của Thiên Chúa giáo.

Chính vài tuần sau đó, Aringarosa nhận được cú điện thoại đã làm thay đổi tất cả. Người gọi đến nghe như giọng Pháp và xưng danh là Thầy Giáo – một tước hiệu phổ biến trong Giáo đoàn. Ông ta nói ông ta biết là Vatican dự định rút bỏ sự ủng hộ đối với Opus Dei.

Làm thế nào mà ông ta có thề biết được điều đó? Aringarosa tự hỏi. Ông đã hy vọng là chỉ một dúm người trung gian quyền lực của Vatican biết về chủ trương sắp huỷ bỏ Opus Dei. Rõ ràng tin đã lọt ra ngoài. Nói đến việc ngăn chặn lời đồn đại thì không có bất kỳ bức tường nào trên thế giới dễ thẩm thấu như những bức tường quanh thành phố Vatican.

“Tôi có tai mắt ở khắp nơi, thưa Giám mục”, Thầy Giáo thì thầm. “Và với những tai mắt này tôi đã thu thập được một số thông tin. Với sự giúp đỡ của ngài, tôi có thể khám phá ra nơi ẩn giấu một thánh thể linh thiêng, mà điều đó sẽ mang đến cho ngài quyền lực rất lớn… đủ để bắt Vatican phải cúi đầu trước ngài. Một quyền lực đủ để cứu lấy Niềm tin”. Ông ta dừng lại.

“Không chỉ cho Opus Dei mà còn cho tất cả chúng ta”.

Chúa trời lấy đi… và Chúa trời lại ban cho. Aringarosa cảm thấy bừng lên một tia hy vọng huy hoàng. “Hãy nói cho tôi biết kế hoạch của ông”.

***

Giám mục Aringarosa đã bất tỉnh khi những cánh cửa của bệnh viện St. Mary kẹt mở. Silas chệnh choạng lao vào, gần như mê sảng vì kiệt sức. Khuỵu gối xuống nền gạch, hắn gào lên cầu cứu. Mọi người trong khu tiếp tân há hốc miệng kinh ngạc trước cảnh gã bạch tạng gần như trần truồng bế một giáo sĩ đầy máu.

Người bác sĩ đã giúp Silas đưa vị Giám mục đang mê sảng vào phòng cấp cứu trông có vẻ bi quan khi xem mạch Aringarosa: “Ông ấy mất quá nhiều máu. Tôi không hy vọng lắm”.

Mắt Aringarosa chớp chớp, và ông tỉnh lại một lúc, cái nhìn đăm đăm hướng về Silas: “Con ta…”.

Tâm hồn Silas nổi sấm sét hối hận và cuồng giận: “Cha ơi, dù có phải mất cả cuộc đời, con cũng sẽ tìm ra kẻ đã lừa gạt chúng ta và con sẽ giết hắn”.

Aringarosa lắc đầu, vẻ buồn bã khi người ta chuẩn bị đẩy xe đưa ông đi: “Silas… nếu con chưa học được gì từ cha, thì giờ xin con…hãy học lấy điều này”. Ông cầm tay Silas và xiết chặt. “Tha thứ là món quà lớn nhất của Chúa”.

” Nhưng Cha ơi…”.

Aringarosa nhắm mắt lại: “Silas, con hãy cầu nguyện đi”.

————————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN