Mật Máu Cố Yêu - Chương 24: Nói hết nghi vấn trong lòng trên sân thượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
392


Mật Máu Cố Yêu


Chương 24: Nói hết nghi vấn trong lòng trên sân thượng


Bởi vì tay Tranh Phù bị thương, sớm định ngày phẫu thuật nhưng lại chậm chạp không tiến hành. Đến tháng mười, băng gạc trên tay cô cũng được tháo. Miệng vết thương kết vảy, thường xuyên bị ngứa thật sự rất khó chịu, nhưng cô lại không thể gãi.

Tháng mười ở Thượng Hải vẫn còn rất nóng, nắng cuối thu nghịch gay gắt khiến trong phòng lúc nào cũng phải bật điều hòa. Nhưng miệng vết thương ngứa làm Tranh Phù không ngủ được, nên dứt khoát đứng lên chạy tới tầng cao nhất.

Không thể không nói Triệu Hành Uy đúng là biết hưởng thụ cuộc sống, tầng sáu của biệt thự là một hoa viên, nhìn ra xa còn có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông. Khu vực náo nhiệt xa xa hoàn toàn bất đồng với vẻ u tĩnh ở nơi này, khác nhau như trời và đất vậy. Có thể ở được một nơi u tĩnh trong một khu náo nhiệt như vậy, cũng khó trách tấc đất tấc vàng.

Cô cứ tưởng muộn thế này sẽ không còn ai trên tầng thượng, ai ngờ đã có người chiếm trước, hơn nữa còn là chủ nhân của nơi này. Đứng ở cửa Tranh Phù không biết mình có nên đi vào hay không, dù sao cô cũng chỉ là khách.

Triệu Hành Uy thấy Tranh Phù định rời đi thì vẫy vẫy tay với cô. Tranh Phù nghĩ lại dù sao chủ nhân cũng không thèm để ý, cô làm chi còn phải rời khỏi? Cô nhún nhún vai, thoải mái đi qua, ngồi xuống chiếc ghế dài mát lạnh bên cạnh Triệu Hành Uy.

“Muộn thế này rồi còn không ngủ được sao?”

Mặt Triệu Hành Uy vẫn không chút thay đổi, giờ phút này anh chỉ xuất phát từ quan tâm.

“Dượng đoán xem, không phải dượng rất lợi hại sao.”

Hai tay Tranh Phù chống lên ghế dựa, hai chân lắc lư giữa không trung. Nhìn đám mây tía ở xa xa, hưởng thụ gió đêm đầu thu thổi qua. Lành lạnh, thoải mái hơn gió từ điều hòa.

Triệu Hành Uy nhìn cô một cái lại không trả lời, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy nằm trên ghế dựa, nhắm hai mắt lại hưởng thụ.

Tranh Phù cũng không nói gì, cô phát hiện trừ lúc cố ý đấu võ mồm, cô và dượng xem như không lời nào để nói. Dù sao khoảng cách tuổi tác của hai người cũng khá lớn, một người chuẩn bị trường một người đã là lão tổng của công ty, điểm này đã tạo nên sự khác nhau giữa họ.

Nhìn cảnh đêm nơi xa, Tranh Phù dứt khoát cởi đôi xăng ̣đan ôm đầu gối ngồi trên ghế đá, hoàn toàn không sợ lộ cảnh xuân dưới làn váy ngủ chỉ dài đến đùi, dù sao cô tin tối thế này sẽ chẳng ai nhìn được gì, huống hồ nơi này là khu dân cư cao cấp, cũng không có người.

“Cháu có thể hỏi dượng một chuyện không?”

Yên lặng lâu như thế, Tranh Phù tựa đầu lên đầu gối gấp khúc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang khép mắt. Mái tóc quăn phủ lên đùi lên hai đầu gối, vừa vặn có thể che khuất cảnh xuân hơi lộ ra.

“Cháu có thể hỏi, nhưng dượng có thể lựa chọn không trả lời.”

Gió đêm hơi lạnh thổi đến, khiến anh cảm thấy có một mùi hương nhẹ nhàng quen thuôch thoang thoảng bay vào mũi, điều này làm anh ý thức được mùi hương đó chỉ thuộc về Tranh Phù. Đêm hôm đó dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tuy ý thức của anh không tỉnh táo có thể quên mất, nhưng có một vài thứ sẽ được giữ lại, tỷ như mùi hương thoang thoảng này.

Đêm hôm đó, trừ thần trí hỗn loạn, mùi hương thoang thoảng luôn quanh quẩn quanh cổ anh.

Đặc biệt bây giờ lại là ban đêm, anh sợ mở mắt ra thấy cô, sẽ khiến những kí ức còn sót lại trở nên rõ ràng hơn. Cô không hề phòng bị, căn bản không biết ban đêm một mình ở cùng một người đàn ông là chuyện nguy hiểm đến mức nào.

Nguy hiểm?!

Sao anh lại nghĩ tới từ này, chẳng lẽ trong lòng chính anh cũng cảm thấy ở cùng anh là chuyện nguy hiểm sao?

Ý thức được suy nghĩ của mình, Triệu Hành Uy có chút chán ghét bản thân. Với quan hệ của anh và Hạ Lan Thấm, không có khả thay đổi vị trí vợ danh nghĩa của cô ta, và Tranh Phù là cháu gái của anh!

Cũng vì lí do này, anh mới càng thêm căm hận hành vi của Hạ Lan Thấm!

Lắc đầu, Triệu Hành Uy quy kết tất cả những điều này vì mình nhiều ngày chưa đến chỗ tình nhân. Từ lần phát sinh một đêm không nên có cùng Tranh Phù, anh vẫn bận rộn xử lí chuyện công việc, sau đó đến Tranh Phù bị thương, anh không có thời gian để chạm đến cô tình nhân nào. Xem ra, anh cần phải tìm thời gian phát tiết một chút.

Tranh Phù đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Hành Uy, ngồi thật lâu mới có dũng khí mở miệng.

“Ba mẹ nói cho cháu biết, quan hệ của dượng và cô nhỏ thật sự không thể vãn hồi. Vì sao dượng lại ghét cô đến vậy? Dù cô từng làm sai, nhưng chuyện đó không phải cũng chỉ có mình cô chịu thiệt sao?”

Cô cũng không biết ở đâu ra gan hỏi vấn đề này, nhưng cô không thích có chuyện luôn luôn khiến cô nghi hoặc nhưng không có cách nào để bỏ qua đượ. Huống hồ, nếu quả thật là vì nguyên nhân này, cô không biết cô nhỏ có đáng nhận mười năm cô độc này không.

Câu hỏi của Tranh Phù cuối cùng cũng khiến Triệu Hành Uy mở mắt ra, nhìn khuôn mặt hoàn toàn không biết chuyện gì của Tranh Phù, cô tự cho là chuyện này quả thật không đủ để anh chán ghét Hạ Lan Thấm.

“Đây là chuyện của dượng với cô cháu, cháu vẫn còn nhỏ, không nên hỏi chuyện này.”

Triệu Hành Uy không định nói cho cô biết, dù sao Tranh Phù vẫn chỉ là một đứa trẻ, để cô biết cô ruột mình xấu xa thế nào cũng không tốt cho cô. Dứt khoát để cô  hiểu lầm đi, không cần thiết phải kéo cô vào.

Nhưng hiển nhiên Tranh Phù không cho là như thế, Triệu Hành Uy càng nói thế càng khiến cô muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Cháu không còn là trẻ con nữa rồi, cháu đã trưởng thành, là người trưởng thành.” Tranh Phù dứt khoát đi giày xăng ̣đan vào rồi đứng thẳng trước mặt Triệu Hành Uy nhìn xuống anh.

“Chẳng lẽ cháu không có quyền được biết? Cô nhỏ cúi xuống khóc cầu xin cháu đẻ giùm, sinh cho dượng một đứa bé! Thậm chí không tiếc đối hạ thuốc với cháu, thúc đẩy tất cả những chuyện này phát sinh. Không ai muốn cháu gái của mình cùng chồng mình phát sinh quan hệ, cũng không có ai có thể không coi như việc gì sau chuyện đó. Cháu không trách dượng, cũng không hận cô nhỏ, cháu chỉ muốn biết một chân tướng sự việc.”

Cô biết có oán hận nhiều hơn nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng ít nhất cô có quyền được biết sự thật?

“Ít nhất, ít nhất cháu có thể biết, vì sao cháu lại thành vật hi sinh? Cháu cũng có thể biết vì sao dượng lại ghét cô cháu như vậy, thậm chí chán ghét đến mức khiến cô nhỏ phải ép cháu và dượng lên giường với nhau?”

Câu nói cuối cùng củaTranh Phù gần như hét lên.

Sau khi xảy ra chuyện kia cô không có bất kỳ cảm xúc nào quá khích, chỉ bởi vì cô không ngừng an ủi bản thân mình. Nhưng, không có nghĩa là cô có thể tự chữa khỏi cho bản thân, có thể khiến mình tiếp tục không để tâm tưởng, cho rằng tất cả vẫn là hoàn mĩ như lúc đầu.

Làm phẫu thuật thì sai, kính vỡ thì không thể gắn lại, huống chi là mất đi cái đó.

Cô có thể làm bộ không để tâm tiếp tục đấu võ mồm cùng dượng, cũng có thể làm bộ trong tim không có khúc mắc nói chuyện phiếm cùng cô nhỏ, cũng có thể làm bộ không có việc gì xảy ra tiếp tục tác hợp cho cô và dượng.

Nhưng, ít nhất cô có thể biết căn nguyên của tất cả những chuyện đã xảy ra chứ?

Triệu Hành Uy đứng lên giữ nhẹ lấy hai vai vì kích động mà run lên của Tranh Phù, anh hi vọng cô có thể tỉnh táo lại, nhưng thấy cô cố gắng kiềm chế làm hai mắt ửng đỏ, cuối cùng anh cũng mềm lòng thở dài.

Tiếng thở dài cuối cùng cũng khiến cô không kìm được nước mắt nữa, những giọt nước mắt chảy xuống hai gò má.

Triệu Hành Uy thật sự muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên làm gì. Anh chưa bao giờ an ủi người khác, cuối cùng chỉ có thể từ từ ôm cô vào trong lòng, để cô tựa vào lồng ngực mình nỉ non.

Tiếng khóc của cô khiến anh nhận ra cô đã phải chịu đựng chuyện này từ lâu, bị dượng của mình làm chuyện đó, cô vẫn có thể bình tĩnh chịu được lâu như vậy, thậm chí có thể cười vui xán lạn như trước thì cô phải kiên cường đến mức nào.

Như lời cô nói, gặp loại chuyện này, cuối cùng thua thiệt chính là nhà gái.

“Khóc đi, đừng cố gắng đè nén.”

Anh làm thế cũng coi như từ ái, tuy rằng anh chưa bao giờ biết hai chữ từ ái viết thế nào.

Có lẽ được anh an ủi như cha mình, làm tất cả ngụy trang kiên cường của Tranh Phù đều sụp đổ, cô như nắm được cọng rơm cứu mạng trong nước, cô khóc như muốn cạn cả nước mắt.

Khóc đến mệt, chỉ còn tiếng nức nở, cô mới phát hiện mình đang dựa vào người dượng.

Cô có chút ngượng ngùng vì sao mình lại khóc dữ như thế trước mặt dượng, Tranh Phù đỏ mặt thối lui ra khỏi vòng tay anh. Triệu Hành Uy cũng không ngăn cản cô, tùy ý để cô từ từ lau khô nước mắt bình phục tâm tình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN