Mật Máu Cố Yêu - Chương 82: Cơm trưa tình yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Mật Máu Cố Yêu


Chương 82: Cơm trưa tình yêu


Kết quả là Tranh Phù không nghĩ ra đi đâu, Triệu Hành Uy ở nhà với cô ba ngày, đã bị cô đuổi về công ty. Dù sao mỗi ngày bị anh ép ăn điểm tâm, hiện tại cô đã dưỡng thành thói quen ăn cơm rất ngon miệng rồi.

Nhàm chán ở nhà cả một buổi sáng, mới phát hiện thật sự rất chán. Cô dứt khoát bảo phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người, lắc lư lắc lư xách cơm trưa tình yêu đi tìm ông xã.

Tranh Phù vừa ra khỏi cửa, quản gia liền lập tức gọi điện thoại nói cho Triệu Hành Uy. Vậy nên lúc Tranh Phù đến Thiên Long, đã có một em gái lễ tân chờ sẵn đưa cô vào thang máy.

“Em gái! Bảo chủ tịch nhà em lăn ra đây cho lão nương~!” Ha ha ha, Tranh Phù ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, cuối cùng cô có thể thỏa mãn thể hiện khí phách rồi.

Em gái lễ tân cực kì hiểu chuyện, lập tức lấy điện thoại gọi đi. Một lát sau, chỉ thấy Triệu Hành Uy vội vàng bước ra từ thang máy. Lúc nhận được điện thoại thì anh đang họp, vốn định chấm dứt nhanh chút tới đón cô, nhưng lại quên mất thời gian. Vừa nghe nói cô đến đây, anh lập tức bỏ lại mấy vị chủ quản chạy xuống dưới.

“Hi hi hi, ông xã thật nghe lời a.” Tranh Phù cười xoa đầu người đàn ông trước mặt, tuy rằng cô cần phải kiễng chân lên.

Triệu Hành Uy dung túng cho hành động của cô, từ lúc trong lúc vô tình biết cô có tìm người phương pháp vớ vẩn như thế, anh đã báo trước cho lễ tân thỏa mãn cô một lần.

“Ở nhà chán quá, nên em chạy đến đây?” Nhìn dáng vẻ không chịu nổi tịch mịch của mình, buổi sáng còn đuổi anh đi khoái trá như vậy, nghĩ đến liền bực mình.

“Em đặc biệt đưa cơm trưa tình yêu cho anh có được không, lòng tốt mà bị coi là lừa đảo.” Chọc chọc lồng ngực của anh, cô sẽ không cho anh vạch trần đâu, “Hừ, nếu em nhàm chán như anh nói, em có thể trở về nhà. Một chút cũng không hiểu dụng tâm săn sóc của em, đại ngu ngốc.”

“Tốt tốt tốt, anh sai rồi, anh là đại ngu ngốc.” Bại dưới tay cô, tranh cãi cùng cô đúng là không có kết quả tốt.

Triệu Hành Uy nhận lấy cái túi trong tay cô, ôm nàng nghênh ngang đi vào thang máy chuyên dụng, hoàn toàn không chú ý tới những người liên can đã bị hình ảnh vừa rồi đánh cho tan tác hóa thành tro bay theo gió. Thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, hóa ra ông chủ lớn của bọn họ thật sự rất cưng chiều thật bà chủ! Nhưng có cần kích thích như thế không, như hoàn toàn thay đổi thành người khác, dù bọn họ có thông minh tới đâu cũng không thể tiêu hóa nổi!

“Vừa rồi anh đang làm cái gì vậy?” Vào trong thang máy, Tranh Phù đem sức nặng toàn thân đều đặt trong lòng anh, thư thái làm động vật nhuyễn thể.

“Họp.” Tuy nhiên, vừa rồi anh đi vội vàng, hình như chưa chấm dứt hội nghị.

“Chúng ta đến phòng họp ăn cơm đi?” Mắt cô sáng quắc, không biết lại suy nghĩ cái gì.

Triệu Hành Uy nhíu mày, chờ cô giải thích, ý tưởng của cô luôn nảy ra đột ngột, khiến anh nhịn không được bắt đầu suy xét, có phải trong đầu cô luôn có rất nhiều ý tưởng khác nhau không.

“Anh không hiểu, Vân Vân nói với em, cô ấy và đồng nghiệp trong công ty đều ăn cơm ở phòng họp, nên em phải thử một chút. Còn nữa, nhóm tinh anh nhà anh cũng cần phải ăn cơm.” Không cần nghĩ cũng biết, anh bỏ lại các chủ quản ở phòng họp. Sớm muộn gì bọn họ cũng bị hong khô, rồi bị cô treo lên đi bán!

“Toàn bộ thế giới của em đều có đạo lý, anh nói không lại em.” Ở trước mặt cô, từ trước tới nay anh toàn đại bại, bại bởi những suy nghĩ kỳ diệu của cô.

Cho nên khi bà chủ xuất hiện ở phòng họp gặp những cán bộ cao cấp, bọn họ biết ngày lành đã đến. Áp suất thấp vừa rồi biến mất, bọn họ có thể vô cùng cao hứng đi ăn cơm. Bọn họ thật sự phải cảm ơn bà chủ vĩ đại vì kịp thời xuất hiện!

Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, Tranh Phù sôi nổi mở tất cả cửa sổ của phòng họp ra, dùng cách nói của cô là giúp không khí lưu thông. Còn Triệu Hành Uy bảo thư ký mang một ly coffee và một cốc sữa vào, nhân tiện cầm thêm hộp kem hương cỏ mà cô yêu nhất.

“Anh nói xem tháng sau em đến công ty nên dùng dáng vẻ của bà chủ lớn như Godzilla, hay là vẫn dùng dáng vẻ tiểu bạch đáng yêu thỏ?” Hai cái tay giật lấy caravat của anh, vừa nói vừa há mồm đợi anh cho ăn.

“Hay dùng dáng vẻ tiểu hồ ly đi.” Đưa cơm vào trong miệng cô, Triệu Hành Uy cũng ăn một miếng.

Tròng mắt quay tròn, giờ phút này trông cô thật sự giống một con hồ ly nhỏ giảo hoạt đáng yêu. Lại bị một miếng cơm với đồ ăn làm cho hai gò má phình ra, đáng yêu đến mức khiến Triệu Hành Uy nhịn không được hôn chụt một cái lên cặp môi thơm.

Có đôi khi anh cảm thấy, không phải anh cưới vợ, mà là có một cô con gái. Tình yêu và cưng chiều ban đầu hoàn dần dần thêm chút tình thương của người cha. Nhưng tiểu nha đầu đáng giận còn không có việc gì thỉnh thoảng gọi anh là ba ba, khiến anh có ác cảm loạn luân.

“Em không phải hồ ly, ông nội của em mới là hồ ly.” Kiên quyết không thừa nhận, cô thích làm tiểu bạch thỏ.

“Ông nội của em là lão hồ li, em là tiểu hồ ly.” Ôm nàng, anh lại hôn chụt lên môi cô một cái, rồi mới đút thức ăn cho cô. Hiện tại điều anh muốn nhất ăn không phải là đồ ăn trước mặt, mà là giai nhân trong lòng.

Tranh Phù chớp mắt bưng lấy sữa từ từ uống cho xuôi cơm, cười tủm tỉm. Tiểu hồ ly thì tiểu hồ ly, cô là chỉ có thể là tiểu hồ ly. Cô phải làm tiểu hồ ly lớn lên giống tiểu bạch thỏ, oa ~

Hai người anh một miếng em một miếng, giải quyết toàn bộ cơm trưa tình yêu, cuối cùng Tranh Phù còn nấc cục một cái. Lúc này cô ôm lấy hộp kem ăn vài miếng, ngậm lấy thìa nhìn chồng mình.

“Lại muốn làm cái gì?” Vừa nhìn thấy bộ dáng khả ái kia của cô, anh liền biết trong đầu cô lại đang tính chuyện mưu ma chước quỷ nào rồi.

“Chúng ta đi Las Vegas chơi đi?” Lấy cái thìa trong miệng ra, đôi mắt Tranh Phù cong cong thành vầng trăng non.

“Vậy em muốn đi lúc nào?” Ôm lấy cô, anh dứt khoát để cô ngồi trên chân mình.

Bình thường cô đều mặc váy, hơn nữa thời tiết không lạnh nên cũng không đi tất chân. Triệu Hành Uy cố ý để thứ đó của mình đặt giữa hai chân cô, để thứ cực nóng đó cách lớp quần lót mỏng manh chạm vào hoa tâm của cô.

“A… Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh mà.” Tranh Phù xoay động thân mình, người đàn ông này không thể ngừng nghĩ đến chuyện này sao.

“Anh chưa ăn no, không bằng em cho anh ăn đi.” Đè lên ngực cô, anh để hơi thở nóng rực phả lên tai cô.

Đôi bàn tay trắng như phấn đập nhẹ lên người anh, tuy nhiên cô không vặn vẹo nữa, mà tùy ý để anh ma sát đụng chạm.

“Hành Uy, có chỗ nào mà không có thế lực của anh không?” Cô thuận miệng hỏi, khép mắt lại đã nghe thấy hơi thở trên người anh, cô rất thích hơi thở cường hãn nam tính chỉ anh mới có.

“Có.” Mặc kệ có phải cô thuận miệng nói hay không, anh cũng chẳng giữ bí mật với cô.

Nằm trong lòng anh, Tranh Phù ồ một tiếng, cô cảm thấy buồn ngủ. Ở nhà đợi một năm sinh bé cưng, nên cô đã quen ăn xong cơm trưa là đi ngủ, thói quen này xem ra phải mau bỏ thôi.

“Trách không được ba luôn nói, anh là một đối thủ đáng sợ.”

Từ lúc Triệu Hành Uy bắt đầu tiếp quản Triệu gia, Hạ gia bắt đầu kiêng kị thủ đoạn cùng thế lực của anh. Lúc trước thúc đẩy hôn sự của anh và Hạ Lan Thấm, cũng là vì muốn dùng cô để an ủi Triệu Hành Uy. Vậy nên, cho dù Hạ Lan Thấm làm những chuyện khiến Hạ gia mất mặt, nhưng Hạ gia cũng không cắt đứt quan hệ.

Khi ông nội đồng ý hôn sự của cô, Tranh Phù hiểu rõ một phần nguyên nhân là vì anh. Tuy nhiên, cô biết nếu như mình thật sự không đồng ý, trong nhà cũng sẽ không ép cô. Nói đến cùng, gia đình như bọn họ, muốn tìm một hoàn toàn vì yêu mà kết hợp là chuyện rất khó. Nhiều nhất là kết hôn sau đó bồi dưỡng tình cảm, giống như ba mẹ cô.

“Tranh Phù, tin tưởng anh, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em.” Vì cô, anh có thể buông tha cho ý đồ thôn tính Hạ gia. Nếu như không phải vì yêu cô, có lẽ anh đã chọn một trong những tình nhân trước đây, cùng nhau đè sập Hạ thị.

“Ừ, em muốn đi ngủ.”

Cô thật sự muốn đi ngủ, tuy rằng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo.

Cô nghe ba mẹ chồng nói, anh đã đem một phần cổ phần Triệu thị chuyển sang tên cô, tuy nhiên cô không hỏi anh. Hình như trước khi cô và anh kết hôn, đây là ý của ông nội cô. Phiền toái như vậy làm gì, văn kiện cơ mật cùng con dấu của anh đều khóa trong tủ bảo hiểm của cô từ lâu, thật không rõ mấy người lớn sao lại ngốc như thế.

“Được rồi, cho phép em ngủ một lát.”

Anh mỉm cười ôm cô, tạm thời để cô ngủ một chút, sau đó cô sẽ thỏa mãn anh.

Quả nhiên, anh có một cô con gái chứ không phải một cô vợ mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN