Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công - Chương 17: Ít nhất cũng phải cho cô ta biết cái gì là không nên động vào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công


Chương 17: Ít nhất cũng phải cho cô ta biết cái gì là không nên động vào


Ở thành phố tấp nập và bộn bề này có vô số loại người, người thích náo nhiệt, người thích nổi loạn cũng có người không thích gò cả

Ở thành phố tấp nập và bộn bề này có vô số loại người, người thích náo nhiệt, người thích nổi loạn cũng có người không thích gò cả. Không phải ai nơi này cũng hào nhoáng như nhau cả, chính vì nơi này có quá nhiều người nên họ đều đã may mắn tìm được nhau. Chỉ chừa lại những người chấp nhận quen với cô đơn, đến thì chào, đi thì tiễn, vậy thôi. Thành phố này đa số là biển nên bầu trời dường như lúc nào cũng chứa nước mắt. Tâm Đan đặc biệt thích màu xanh trong veo trên bầu trời vì thế có rất nhiều khi cô lên tầng thượng chỉ để dùng điện thoại chụp lại phần đẹp đẽ đó. Một người mà ai nhìn vào cũng bảo rằng rất sôi nổi, rất hiếu động như Tâm Đan vậy mà có đôi khi cũng chỉ đơn giản là một tách cà phê nóng và một chiếc điện thoại đời mới để chụp hình là đủ để có cảm giác yên bình.

Tính đến bức hình vừa chụp đã là 108 bức, Tâm Đan bắt đầu ngồi xuống vừa uống cà phê vừa chỉnh sửa màu cho những bức ảnh. Vào mùa hè hiếm khi có một ngày mát trời như thế này nên tâm trạng của Tâm Đan cũng vô cùng tốt, vừa lẩm bẩm bài hát vừa hí hửng chỉnh sửa ảnh vừa chụp được. Có một tấm trong số đó in hình đám mây khá là nghệ thuật làm cho Tâm Đan vô cùng thích thú, tấm này đem lên mạng bán chắc cũng được vài thùng mì cứu nạn chứ chẳng chơi. Sự hưng phấn vô tình là Tâm Đan giơ chân định xếp bằng ngồi lên thành đá thì chân cô va trúng ly cà phê sau đó ly cà phê rơi từ sân thượng rơi thẳng xuống bên dưới sân trường. Tâm Đan hoảng hồn nhìn lại thì thấy chắc chắn là mình tiêu thật rồi, mắt cô rất tinh anh cho dù đang ở khá cao thì cũng đủ để cô nhìn ra phía bên dưới sân trường lại chính là bóng dáng quen thuộc của Thẩm Trung Kiên – Thẩm kỷ luật. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là người bị ly cà phê mới mua vừa uống được ba ngụm của cô đã rơi trúng Ngụy Giang Thiên.

Là Ngụy Giang Thiên!

Ngụy mặt băng!

Tâm Đan sợ tới mức vừa ngó xuống thấy hai người bên dưới nhìn lên trên này thì nhảy dựng lên bỏ chạy. Toi đời, lần này ba thùng mì không có ăn nói không chừng còn mất luôn điện thoại. Trong lúc hoảng hốt đào tẩu, lúc đi xuống cầu thang thì va phải một người. Cả hai người cùng lăn nhào xuống cầu thang, Tâm Đan đau đến mức phải buộc miệng chửi thề. Mẹ kiếp! Cầu thang bộ dẫn lên sân thượng bình thường ít người đi lắm cơ mà, có cần may mắn tới mức trong lúc đào tẩu va phải núi thịt như vậy không?

Sau một hồi suýt xoa đau đớn cả hai người mới nhận ra đối phương là ai.

“Tâm Đan?”

“Dương Nam Phương?”

Đúng là đã nhọ là sẽ nhọ tới cùng, ngày hôm nay số cô định sẵn đã đen thui thì sẽ đen tới cùng, Trong lòng Tâm Đan vẫn còn hoang mang không biết Ngụy Giang Thiên và Thẩm Trung Kiên vừa rồi có nhận ra kẻ thủ tội là cô hay không nữa. Cả hai người, một người cô đã đắc tội một lần rồi, một người cả cái đầu lúc nào cũng suy nghĩ tới đủ mọi hình phạt dành cho học sinh, nói tóm lại hai tên ma đầu này đều không dễ đối phó, không dễ qua mặt.

Cái đen thứ ba là ly cà phê mới mua, chỉ hơi nguội một chút thôi của cô đã…

Haizz, một ngày đẹp trời mà sao lòng mình lại âm u như vậy chứ?

Dương Nam Phương đi mua hai chai nước suối rồi đem tới đưa cô một chai, Tâm Đan nhận nhận lấy mở ra uống ừng ực. Dương Nam Phương vừa buồn cười vừa khó hiểu ngồi xuống bên cạnh cô “Khát lắm hay sao?”

Tâm Đan gật đầu, khát, nãy giờ cô có uống cái gì đâu mà không khát? “Anh đi đâu mà lên đó thế?”

“Tôi tới ký túc xá tìm em, Mộng Hương nói em tới đây nên anh cũng tới.” Dương Nam Phương vừa nói vừa ướm miếng băng keo lên trán, khỗ nổi không có gương nên cứ dán vào chỗ nào mà không phải chỗ bị thương.Tâm Đan quay qua, thấy trán của Dương Nam Phương u lên một cục. Khi nãy không biết vì lý do gì cả hai cùng lăn trên cầu thang xuống mà cô chỉ hơi đau thôi chứ không tới mức bị hủy nhan sắc như Dương Nam Phương, bây giờ mặt anh sưng lên, một lớp da trên trán bị bong tróc rướm máu rõ ràng. Tâm Đan vừa buồn cười vừa cạn lời, giật mảnh băng cá nhân mà Dương Nam Phương vừa mua về rồi xé ra chủ động giúp anh dán lên trán.

Hành động này của cô xuất phát vô cùng tự nhiên, không hề thông qua suy nghĩ, hôm nọ Cục Tiêu bị trầy ở mắt cá chân cũng cô là người giúp cậu ta băng bó,đối với Tâm Đan đây chỉ đơn thuần là giúp người, không có ý nghĩ gì khác. Mà Dương Nam Phương bây giờ thì như là không ngờ tới hành động này của cô, cả người anh cứng đờ rõ ràng, cho tới khi Tâm Đan giúp anh băng bó xong thì mới thấy anh hồi lâu không có động tĩnh gì.

“Dương Nam Phương!”

“Hả?”

“Tôi gọi anh cả buổi, đang nghĩ gì thế?”

“Không, không có nghĩ gì…”

Tâm Đan hỏi. “Tới ký túc xá tìm tôi làm gì?”

“À…” Dương Nam Phương nói. “Hôm trước nghe nói em bị đau họng, cùng lúc thằng bạn cùng phòng trong ký túc cũng bị đau họng, giờ nó hết rồi, còn dư một ít thuốc, thấy cũng hiệu quả nên đem qua cho em.”

“Đồ dư sao?” Tâm Đan giả vờ bĩu môi nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. “Đồ dư gì mà nhiều thế?”

“Nó mua nhiều lắm.”

“À…” Tâm Đan gật đầu. “Cảm ơn. Anh giống như là cái tủ thuốc ấy, lúc nào cần cũng có nhỉ?”

Dương Nam Phương cười khổ. “Chỉ là đi cứu trợ, bây giờ lại thành thương binh. Làm gì mà em chạy nhanh như vậy? Gặp ma hay sao?”

“Đâu có. Thôi, đừng nhắc nữa, anh xem, nãy giờ tôi chụp được vô số ảnh, khi về lựa ra vài tấm đẹp lên mạng bán chắc chắn nhiều tiền.” Vừa nói Tâm Đan vừa giơ điện thoại ra. “Khi nào có cơ hội phải cùng anh chụp một tấm.”

Dương Nam Phương xem mấy tấm hình của cô đưa. “Chụp cùng tôi làm gì?”

“Anh là tình nhân trong mộng của mấy nữ sinh, chụp hình được với anh có lẽ sẽ đem bán đấu giá được đấy.”

“Có khoa trương thế không?”

“Đợi khi nào vết thương trên mặt lành, nhất định phải cùng nhau chụp.”

“Được thôi.”

Còn nửa tháng nữa mới bắt đầu học kỳ hai vậy mà sinh viên khoa y đã tất bật học sống học chết kể từ thời điểm này. Một nữ sinh cũng thuộc dạng con ông cháu cha đã tiết lộ giáo án của học kỳ hai đối riêng với sinh viên khoa y do chính giáo sư mới nhận chức Ngụy Giang Thiên biên soạn, thời lượng học dày đặt, kiến thức nhiều vô số, không có căn bản sẽ khó mà qua khỏi vòng gửi xe năm nhất. Thông tin này vừa truyền đi, ai cũng hoang mang lo lắng. Buổi sáng, cô tranh thủ không phải đi làm liền chạy đến thư viện trường tìm một số ít quyển sách kiến thức chuyên môn y khoa tham khảo, sách thì nhiều vô số, cả ngàn cuốn, cô cũng chỉ cần một tháng là nhớ hết, nhưng cô cũng không bị điên mà đem hết một ngàn cuốn kia nhét vào đầu. Trí nhớ tốt hơn người không phải là chuyện tốt lành gì, nó khiến đầu cô rất nặng, rất mệt mỏi.

Rốt cuộc là cuốn nào mới hợp với người chỉ mới bắt đầu từ căn bản như cô đây? Lựa đi lựa lại Tâm Đan quyết định lụm đại vài cuốn để không lãng phí thêm thời gian nữa, đúng lúc này điện thoại trong túi cô reo, cũng may là biết thư viện không cho phát tiếng động nên Tâm Đan đã chỉnh chế độ rung trước khi vào đây, nếu không chuông mà reo chắc cô sẽ thành sinh vật lạ trong mắt học sinh xung quanh mất. Cô mở máy, là Gia Vi gọi tới.

“Quạ đen, cậu mượn dùm tớ cuốn dạy nấu với.”

Tâm Đan cười, vừa lựa sách vừa nói. “Chà, chị gái, hôm nay còn học cả nữ công gia chánh, định gả đi à?”

“Nhiều lời, bảo mượn thì mượn đi.”

Vậy là Tâm Đan còn phải đi lục tìm sách dạy nấu ăn cho Gia Vi, xem ra thời gian của cô không tiết kiệm được phút nào rồi. Vừa quay sang định đi tới giá sách bên cạnh thì cô giật mình phát hiện Ngụy Giang Thiên đang đứng tựa vào đầu kệ sách, trên tay anh cầm một cuốn gì đó, xem rất chăm chú, tuy có hơi giật mình vì anh đột nhiên xuất hiện nhưng cô cũng phải công nhận cái loại thần thái lúc đọc sách của người đẹp trai cũng yêu nghiệt như thường. Giống như thầy chùa muốn tu, nội tâm thanh tịnh nhưng vẻ bề ngoài vẫn quyến rũ chúng sanh. Tâm Đan nghĩ, sở hữu loại ngoại hình thu hút thế này, ngoài may mắn ra, đối với Ngụy Giang Thiên chắc cũng là một tội nghiệt. Ngụy Giang Thiên một thân áo vest quen thuộc lại vô cùng chỉnh tề, chỉ đứng yên ở đó, không hề biểu hiện một chút biểu cảm gì cũng toát ra một loại phong thái hết sức uy nghiêm, làm cho người đối diện vô hình bị áp bức khó tả.

Tâm Đan không biết mình có nên đi qua chào hỏi hay không, cô sẽ không ngốc tới mức cho rằng Ngụy Giang Thiên không nhận ra cô là nhân viên của tiệm bánh. Nhưng cô công nhận từ trong nội tâm cô đối với anh có một sự cảnh giác khó tả, chỉ là thứ nhất, đối với cương vị giáo sư – sinh viên, sinh viên gặp giáo sư, đương nhiên theo lễ nghĩa phải qua chào hỏi. Thứ hai, xét về cương vị, khách hàng- nhân viên, nhân viên gặp khách hàng quen biết, cũng phải qua chào hỏi. Mặt nào cũng vậy, không tránh khỏi phải bước qua đó. Tâm Đan thở dài bước qua vài bước, cẩn thận quan sát Ngụy Giang Thiên rồi lên tiếng. “Thầy, thầy Ngụy.”

Ngụy Giang Thiên lúc này mới chuyển mắt từ trang sách trong tay nhìn lên gương mặt cô, đôi mắt đen lạnh lùng giờ đây tựa như chưa chút ý cười. “Có chuyện gì?”

“Không có gì, thầy đọc sách à?” Trước giờ cô luôn tự hào mình là người biết ăn nói, khéo léo trong cách giao tiếp và xử lý tình huống, nhưng chả hiểu sao lúc này lại có thể thốt ra một câu không mang một chút chất xám của não như thế này. Đến thư viện không đọc sách thì chẳng lẽ ăn cơm?

Có điều Ngụy Giang Thiên hình như không phiền trước câu hỏi vô nghĩa của cô, anh kiên nhẫn đáp. “Ừ.”

“À… vậy thầy đọc đi, em không làm phiền, em đi tìm sách…” Phải, nhanh chóng rời khỏi đại thần. Đại thân chỉ có thể dùng để thắp nhang, mà thượng đế cũng phải, tuyệt đối không được thất lễ.

Tâm Đan vừa định quay đi, Ngụy Giang Thiên phía sau đột nhiên lên tiếng. “Cuốn đó không phù hợp với người bắt đầu từ căn bản như em.”

Cô quay lại. “Dạ?”

Ngụy Giang Thiên nhìn quyển sách cô đang ôm trong lòng. “Em đọc sẽ không hiểu đâu.”

“Vậy…”

“Đọc cuốn này đi.” Ngụy Giang Thiên giật lấy quyển sách cô đang ôm trước ngực rồi đưa cô quyền mình đọc nãy giờ.

Tâm Đan nhìn anh, đưa tay nhận lấy. “Thầy, sao thầy lại đọc sách dành cho người căn bản?”

Thầy cũng mất căn bản sao?

Ngụy Giang Thiên nhìn cô. “Tôi tìm giúp em.”

Cô ngạc nhiên, nâng phắt tầm mắt nhìn anh, đụng trúng tầm nhìn của anh rồi lại chớp mắt. “À…cảm ơn thầy, em, em đi về tự học.”

Ngụy Giang Thiên gật đầu, Tâm Đan nhanh chóng rời đi. Chỉ có điều đi gấp qua mà quên luôn việc tìm sách nấu ăn cho Gia Vi, về tới ký túc liền ăn mắng oan ức.

Buổi sáng hôm đó Tâm Đan ngồi đọc sách ôn tập trong phòng thì Gia Vi đi vào nói. “Ê Quạ. trên loa trường hét ầm ĩ kìa, cậu còn ngồi đây đọc sách.”

Tâm Đan quay qua. “Có chuyện gì à?”

“Nghe nói hôm nay trường mời về một chuyên gia kinh tế làm một buổi hội thảo gì đó, bảy giờ bắt đầu, cậu mau chuẩn bị đi.”

Mộng Hương đang đắp mặt nạ, ngồi dậy quay qua. “Chuyên gia kinh tế? Mình là sinh viên khoa y, cần gì phải tham dự hội thảo kinh tế?”

“Ai mà biết?” Gia Vi nói. “Cứ tham gia đi, biết đâu sau này ra trường không đủ tài làm bác sĩ thì đi làm doanh nhân.”

Mộng Hương ném cái mặt nạ đang đắp qua. “Phỉ phui cái miệng.”

Sáu giờ rưỡi, ba người nhóm Tâm Đan đã đi đến hội trường mua cơm hợp ăn sáng. Một số sinh viên đàn anh xung phong đi phát tờ rơi nói về tầm quan trọng của kinh tế nước nhà, cô nhận lấy một tờ xem sơ qua, cũng chẳng có kiến thức gì thú vị nên để sang một bên chuyên tâm ăn cơm hộp, lúc này gió thổi qua, tờ giấy để cạnh bay xuống đất, Tâm Đan không muốn xả rác bừa bãi nên cuối xuống nhặt nào ngờ trùng hợp một đôi guốc cao hiện ra trước mặt. Cô nhìn lên, người đang đứng đạp chân lên tờ giấy là Lê Mai Anh.

Cô ta khoanh tay, kênh kiệu nhìn cô. “Thế nào? Cảm giác đồ của mình vuột khỏi tay là như thế nào?”

Tâm Đan ngước đầu. “Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng.”

“Đã chia tay rồi, Tử Thiên là của tao, sao tao lại nhìn thấy mày và anh ấy thân mật nói chuyện?” Lê Mai Anh trừng mắt. “Cũng phải thôi, loại rẻ tiền, bám hoài không tha.”

“Bám hoài không tha, cô ta nói tớ bám hoài không tha kia kìa.” Tâm Đan cười khẩy, hay nói đúng hơn là dở khóc dở cười nhìn qua Mộng Hương với Gia Vi đang ngồi hai bên. Sau một khắt cô đứng lên nhìn thẳng vào mặt Lê Mai Anh, từng chữ một, rõ ràng nói. “Bỏ cái chân của cô ra.”

“Nếu không thì sao?” Lê Mai Anh cố tình gây sự. “Hôm đó ở tiệm bánh, cô bày ra bộ mặt yếu ớt nhu mì giả tạo kia hay lắm mà, sao bây giờ lại trừng mắt nhìn tôi rồi?”

“Hôm đó cô là khách hàng, tôi nhịn, hôm nay cô là người dưng. Tôi khuyên cô bỏ cái chân ra.”

“Chỉ là một tờ rơi, dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi?”

Tâm Đan nhếch môi. “Tờ rơi, cũng là đồ của tôi. Đồ của tôi, cho dù tôi bỏ đi rồi cũng không cho người khác đạp lên.”

Lê Mai Anh trừng mắt nhìn cô. Tâm Đan cũng không vội mà lạnh lùng đấu mắt với cô ta. Được khoảng vài giây thì Dương Tử Thiên đi mua nước suối chạy tới.

“Mai Anh.” Anh ta nhìn cô rồi lại nhìn tình hình trước mắt, hạ giọng nói nhỏ. “Được rồi, đừng gây chuyện nữa.”

“Em gây chuyện sao?” Lê Mai Anh đột nhiên nổi đóa. “Anh với cô ta có cái gì? Tình ý phải không? Hai người lén lút qua lại sau lưng tôi, đừng tưởng là tôi không biết.”

“Không có.” Dương Tử Thiên nhíu mày. “Đừng nói lung tung.”

“Anh dám nạt em?” Cô ta mở to mắt khó tin, rồi quay sang, hung hăng giơ cánh tay lên. “Con tiện nhân này…”

-Bộp- cánh tay của cô ta bị giữ chặt trên không trung không thể nào động đậy, mà tay của cô thì đang nắm lấy cổ tay của Lê Mai Anh. Tâm Đan khẽ cười. “Cái tay này, cô không cần nữa phải không?”

Vừa nói, cô vừa gia tăng sức lực ở tay, chỉ thấy Lê Mai Anh xanh cả mặt, đau đớn lên tiếng. “Buông ra!”

Tâm Đan không buông, ngược lại còn ra sức mạnh hơn. “Bỏ cái chân ra, bỏ ra!”

Hai chữ cuối dường như là nạt lên.

Có một số sinh viên hiếu kỳ vây quanh xem kịch, Gia Vi với Mộng Hương thầy tình hình không ổn liền bước lên, Gia Vi nói. “Tâm Đan, bỏ đi, để thầy Thẩm nhìn thấy là lại bị kỷ luật.”

Mộng Hương. “Phải đó, chỉ là một tờ rơi thôi, bỏ đi, không cần đôi co nhiều.”

Tâm Đan không trả lời, nhìn chằm chằm gương mặt tái xanh của Lê Mai Anh, mà cô ta cũng tràn đầy kinh hãi.

Dương Tử Thiên lên tiếng. “Tâm Đan…”

“Im đi!” Cô lên tiếng rồi buông tay, đẩy Lê Mai Anh ra phía sau, Dương Tử Thiên đỡ lấy cô ta. Cô cuối xuống nhặt tờ rơi dưới đất lên rồi quay đi, Mộng Hương và Gia Vi cũng nhanh chóng theo sau.

Đi được một đoạn, Mộng Hương vỗ ngực. “Làm tớ sợ chết được, khi nãy cậu muốn giết người hay gì thế? Đáng sợ quá.”

“Chỉ có một tờ rơi thôi mà, cần gì phải làm lớn chuyện.” Gia Vi nói.

Tâm Đan chớp mắt. “Một tờ rơi thì không là gì, chỉ là, tớ đây nhẫn nhịn người ta lại nghĩ tớ là mèo Hello Kitty, ít nhất cũng phải cho cô ta biết cái gì là không nên động vào.”

Mộng Hương và Gia Vi nhìn nhau, không nói lời nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN