Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công - Chương 28: Đàn guitar cũng có thể bi thương như vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công


Chương 28: Đàn guitar cũng có thể bi thương như vậy


Chạy ra khỏi ký túc, Tâm Đan kéo đại một nữ sinh lại hỏi. “Xin hỏi cậu có thấy thầy Ngụy đâu không?”

Nữ sinh kia vừa nhìn thấy cô, rõ ràng là bị ảnh hưởng của chuyện lộ ảnh nóng kia, cô ta kinh tởm nhìn cô rồi xua xua. “Không biết không biết, đi chỗ khác đi.”

Tâm Đan nghiến răng, không thèm đôi co với kẻ không não mà tiếp tục đi tìm.

Nhưng đi một lúc cô mới nhớ, mình bị mù đường.

Trời thì đã sập tối, một mình cô lang thang đủ chỗ, hỏi đường thì không ai chỉ.

Cô hoang mang nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, khi nãy đáng lý ra cô phải gọi Gia Vi đi cùng…

Điện thoại, phải rồi điện thoại…

Tâm Đan lấy điện thoại trong túi ra, nhưng mở mãi mà nguồn vẫn không lên.Sao lại hết pin đúng lúc này chứ?

“Hãy ở đây, mẹ đi mua kẹo bông cho con ăn.”

“Xin lỗi con, không cần sợ, mẹ ở đây…”

“Nhớ kỹ câu này, không sinh được con trai, tao đem con nhỏ kia đi chôn sống.”

“Tôi không cần nó. Cô thương nó chứ gì? Được rồi, tôi ném nó vào bồn cầu, xem nó sống thế nào?”

Tâm Đan nhắm chặt mắt, bịt chặt hai tai của mình. “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

“Anh, sao anh có thể trơ trẽn như vậy chứ?”

“Tôi trơ trẽn, vậy không nhìn lại bản thân tồi tàn của cô đi? Mấy con điếm bên ngoài có thể sinh con trai, còn cô, ba năm cô chỉ sinh được một đứa con gái.”

« Làm ơn…làm ơn đừng nói nữa… » Cô ngồi xuống một góc tường, trời tối, lòng hoang mang, từng mảng ký ức xa lạ cứ ùa về. Bên tai không ngừng vang lên những câu nói quen thuộc cứ như thể câu chuyện kinh khủng kia lại xảy ra một lần nữa. Nước mắt cô rơi không có lý do, chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói rõ rệt. Giờ phút này cô chỉ muốn vô thức bật ra một câu nói. “Mẹ ơi, tiểu Nhã bị lạc đường rồi…”

Nhưng mẹ là ai? Mẹ đâu rồi?

Tâm Đan nhắm chặt mắt, cô tự trấn tĩnh bản thân mình. Dù gì trời cũng tối rồi vì vậy xung quanh vắng anh, sinh viên đều đã về phòng ký túc, cô đã ở trong trường này một tháng rồi nên chưa tới mức không có chút ấn tượng nào. Tâm Đan nhìn xung quanh, nếu đã không có ai chỉ đường cho cô, vậy thì cô càng không được rồi.

Tâm Đan tự nhủ, lạc đường thôi mà, cô không được hoảng loạn.

Cô bắt đầu chầm chậm đi, hy vọng sẽ tìm được đường mà mình nhớ. Cứ đi mãi như vậy, ánh đèn hắt hiu hai bên đường cũng chỉ đủ soi một chút còn lại phụ thuộc vào ánh trăng, hình như hôm nay là rằm 15 vì vậy trăng tròn và sáng hơn bình thường.

Có tiếng động làm Tâm Đan chú ý… cô loáng thoáng nghe được, hình như là tiếng nhạc. Âm thanh văng vẳng xuất hiện trong đêm đen vắng lặng đầu tiên là khiến cho cô có một chút sợ, nhưng vẫn lựa chọn đi theo hướng có tiếng động hy vọng có thể nhìn thấy người giúp mình quay lại ký túc. Càng tới gần, tiếng đàn guitar càng rõ ràng hơn, cô nhìn thấy một bóng lưng không tới mức quen thuộc nhưng cũng không xa lạ chút nào.

Ngụy Giang Thiên ngồi xoay lưng về phía cô, trên tay anh là chiếc đàn guitar tiếng nhạc phát ta theo một nhịp điều nào đó, vô cùng du dương, sau lắng, giàu cảm xúc dù bài hát rất hay thông qua cách đàn của anh nhưng không hiểu sao Tâm Đan vẫn cảm thấy trong giai điệu này lại có một chút u ám, bi thương.

Cô chưa nghe qua khúc nhạc này bao giờ…

“Cảm thấy thế nào?” Không biết qua bao lâu, tiếng đàn dứt khoát dừng lại cùng theo đó là câu hỏi của anh. Anh không quay lại, cứ như thể câu hỏi này là hỏi một người khác chứ không phải cô. Nhưng xung quanh đây cũng chẳng còn ai khác, Tâm Đan bước lên một vài bước.

“Thầy Ngụy.” Cô nói. “Khúc nhạc này rất hay.”

“Hay sao?” Ngụy Giang Thiên hỏi lại một lần nữa nhưng câu hỏi lần này lại không giống như đang hỏi cô mà là hỏi chính mình, một lúc anh khẽ cười. “Có chuyện gì?”

Tâm Đan chớp mắt. “Em định đi tìm thầy, nhưng quên mất bản thân mù đường nên đi lạc lúc nào không hay nhưng thật may cuối cùng cũng tìm thấy thầy.”

“Tìm tôi làm gì?” Ngụy Giang Thiên vẫn không quay lại mà hỏi.

“Em muốn…”

“Ra trước mặt tôi nói chuyện.”

Tâm Đan đi từ phía sau lên trước mặt anh, sao cô lại thấy hình như thầy Ngụy không vui thì phải. Hay là thầy ấy đang bực mình vì bị cô quấy rầy trong lúc đang luyện đàn?

“Em muốn xin thầy địa chỉ trang web mà thầy tìm được những bức ảnh gốc kia.”

Ngụy Giang Thiên lần này nâng mắt nhìn cô, thoắt một cái nhìn đã hiểu rõ ý của cô. “Em muốn thông qua số người truy cập và download trên trang web đó mà tìm ra người hãm hại em sao?”

“Thầy đúng là siêu thật đấy, thầy có thể đọc luôn suy nghĩ của em.”

Ngụy Giang Thiên không lập tức trả lời cô, ngẫm nghĩ gì đó rồi nói. “Chuyện này rất phức tạp, trang web đó trung bình một ngày có 3.472.596 ngàn lượt truy cập, nếu em muốn tự mình sàng lọc thì hoàn toàn là một chuyện bất khả thi.”

“Thầy là cái máy tính hay sao mà có thể nhớ rõ ràng thế chứ?” Nhớ rõ từng con số một, đúng là cũng ngang tầm cô, không lẽ thầy Ngụy cũng như cô, đồng bệnh tương lân, bẩm sinh đều có loại trí nhớ siêu tốt khác người kia?

“Em đừng quên tôi là pháp y, công việc này cần để ý từng chút một.”

Tâm Đan gật đầu, ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của anh. “Đúng là em không thể nào sàng lọc hết mớ người truy cập này, thật không ngờ, trung bình một ngày có nhiều người vào web đen ngắm ảnh như vậy.À phải rồi, thầy có quen ai làm kỹ thuật IT không? Nếu có biện pháp kỹ thuật chắc chắn sẽ nhanh hơn.”

Ngụy Giang Thiên nhìn cô một lúc, lướt qua một tia thâm thúy nơi đáy mắt.

Loại ánh mắt như vậy đặt trên người cô làm Tâm Đan có chút không tự nhiên. “Không, không được sao?”

“Không phải không được.” Ngụy Giang Thiên cong khóe môi. “Chỉ là tôi đang nghĩ, từ lúc quen em tới giờ, hình như tôi đã vận dụng mối quan hệ cá nhân hơi nhiều rồi.”

Chuyện của Cục Tiêu, anh dùng quan hệ của mình với hai vợ chồng kia. Ở bệnh viện, anh dùng quan hệ của mình với bác sĩ để Cục Tiêu có môi trường nghỉ dưỡng tốt nhất. bản phân tích ảnh kia, anh dùng mối quan hệ của mình với kỹ thuật viên, bây giờ cô lại bảo anh liên hệ với nhân viên IT.

“Nếu thầy cảm thấy không tiện thì…”

“Chuyện này không cần tới nhân viên IT, tôi làm cũng được.” Ngụy Giang Thiên ngắt lời cô. “Nhưng mức thù lao cũng không thua gì nhân viên IT đâu.”

Nghe tới đây, Tâm Đan rất muốn hỏi: Thầy à, bản thân thầy đi BMW, có tiền nhiều như thế vẫn tranh thủ kiếm thêm sao?

Ngụy Giang Thiên giơ bàn tay ra. “Đưa điện thoại của em đây.”

“Điện thoại em hết pin rồi.” Tâm Đan vừa nói vừa chìa điện thoại ra như thể để chứng mình này, điện thoại tôi hết pin là thật nhé.

Ngụy Giang Thiên nhìn cô một cái rồi hỏi. “Có nhớ số không?”

“Số của ai ạ?”

“Không lẽ là số tôi?” Ngụy Giang Thiên hỏi lại. “Tôi thật không biết em dùng cách gì để lọt vào top mười toàn trường.”

Ý là gì? Là em ngốc thế này thì sao có thể đứng trong top đầu bảng có phải không?

“Số em sao? Em nhớ…”

“Đọc ra.” Ngụy Giang Thiên móc điện thoại ra, nói hai chữ tựa như là ra lệnh.

“0128767777.”

Ngụy Giang Thiên bấm vào điện thoại. “Được rồi, để tôi đưa em về ký túc.”

“À khoan đã, khi nãy thầy nói trả công gì đó… phải bao nhiêu tiền vậy?”

Anh đứng lên, khẽ cười một tiếng. “Vừa rồi đã trả công rồi.”

“Hả? Vừa rồi?” Vừa rồi là sao? Ví tiền vẫn nằm yên ở ký túc mà, cô có móc ra bao giờ đâu mà trả công?

“Đi thôi.”

“À…” Tâm Đan cảm thấy khi nói chuyện với thầy Ngụy hình như cô vẫn chưa theo kịp mạch tư duy của thầy ấy cho lắm, nên thường xuyên dẫn tới tình trạng thầy nói gà trò nói vịt thật trớ trêu.

Cô đi theo sau nên nhìn rất kỹ bóng lưng của anh. Lần trước ở bệnh viện cô đã nhìn thấy bóng lưng này rồi, cô vẫn luôn cảm thấy dáng người cao ráo kia tuy rằng luôn tạo cảm giác kiên định như một ngọn núi không thể không khiến người khác tin tưởng nhưng lại luôn mang theo một chút cô độc lẻ loi. Nhất là giờ phút này, trong đêm tối, dưới ánh đèn trắng hiu hắt trong trường cùng ánh sáng của trăng rầm càng làm cho sự đơn độc trên đôi vai ấy hiển thị rõ ràng hơn.

Cô độc sao? Phải rồi, thầy Ngụy là một đỉnh núi vững chãi, nhưng núi quá cao, mà càng lên cao thì đương nhiên không khí càng lạnh, cũng không thể trách tính khí thầy ấy lạnh lùng như vậy.

Tâm Đan lại tự hỏi, lạnh lùng sao? Đây là những từ mà Gia Vi và Mộng Hương và vô số sinh viên học chung thường dùng để miêu tả thầy Ngụy. Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, hết lần này đến lần khác giúp cô, còn giúp một người không quen biết là Cục Tiêu thì sao có thể là người lạnh lùng được? Đúng là lần gặp đầu tiên thầy Ngụy luôn mang lại cho cô cảm giác anh là một người kiệm lời và khó gần thật, nhưng qua những lần tiếp xúc gần đây, tư duy này của Tâm Đan đã thay đổi hoàn toàn.

Nói thầy Ngụy là người nghiêm túc, nghiêm khắc cô đồng ý. Nhưng cô thấy người này không tới mức lạnh lùng vô tình.

Nhất là vừa rồi khi đàn khúc nhạc kia, cô cảm nhận được rõ ràng sự trống trải trong bóng lưng cao lớn của anh.

Mãi suy nghĩ vẫn vơ, cô quên luôn cả nhìn đường. Khi Ngụy Giang Thiên phía trước ngừng lại, cô vẫn đi tiếp kết quả là trán cô húc vào ngực anh một cái rõ mạnh. Theo phản xạ Tâm Đan bật người một cái nhưng lại dùng quá sức lên bật ngửa ra sau luôn, Ngụy Giang Thiên nhanh tay kéo cô lại nếu không thì người mất mặt nhất hôm nay sẽ là cô rồi.

Vừa bị hãm hại lộ ảnh nóng, vừa lạc đường, vừa bị té ngã…

Quá mất mặt.

Ngụy Giang Thiên buông cô ra. “Sao đi đứng mà không nhìn đường như vậy?”

Tâm Đan lui ra sau một vài bước. “Em, em đang suy nghĩ…”

“Nghĩ cái gì?”

“Khúc nhạc khi nãy thầy đàn…” Tâm Đan nói. “Em chưa từng nghe thấy khúc nhạc này ở đâu cả, hơn nữa…em thấy chỉ có tiếng của đàn tranh phát ra mới bi thương nhưng lần này là lần đầu em thấy đàn guitar cũng có thể bi thương như vậy.”

“Bất cứ nhạc cụ nào đều có nét bi thương, tùy thuộc vào người đàn nó.”

“Vậy thầy đang…” Tâm Đan theo trớn định hỏi nhưng rốt cuộc vẫn kịp thời thu lại vào cổ họng. cô biết mình không nên nhiều chuyện, chỉ là cái tính nói chuyện ba phần chừa lại bảy phần này của anh làm cô không kèm được lại muốn hỏi nhiều hơn nữa. “Sao thầy lại ra chỗ đó đánh đàn thế?”

Ban đêm ban hôm không ở phòng lại đi ra đó ngồi đàn, không thấy quỷ dị quá sao?

“Vì chỗ đó yên tĩnh, tôi thường tôi đó, nhưng không ngờ em cũng dám tới.”

“Sao vậy?”

“Em không biết sao? Cách một bức tường, bên kia là nghĩa trang liệt sĩ. Chính vì vậy một số sinh viên rất ngại tới đó.”

“À…” Tâm Đan gật đầu, chả trách nơi đó vắng vẻ với âm u như vậy.

Sau khi về lại ký túc, cô leo thẳng lên giường ngủ một giấc bù đắp cho mấy ngày lo lắng thiếu ngủ vừa qua. Không biết qua bao lâu, điện thoại reo lên, là tin nhắn của thầy Ngụy. Chuông tin nhắn của cô đặc biệt to, và cái điện thoại này quái lạ ở chỗ là nếu không đọc tin thì chuông sẽ không ngừng reo. Tâm Đan trong cơn buồn ngủ cứ bướng bỉnh lăn qua lăn lại không muốn mở mắt, cuối cùng cũng bị tiếng hét của Mộng Hương làm cho tỉnh lại.

“Lâm Dung Tâm Đan cậu mau tắt cái tiếng đáng chết kia đi nếu không tớ sẽ lấy nước lạnh dội cậu đi đấy.”

Cô buộc phải mở mắt, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Nhìn vào màn hình điện thoại, nội dung tin nhắn cô phấn chấn tỉnh cả ngủ.

Sáng hôm đó lúc tám giờ, khoa kinh tế vinh dự mời được Nguyễn Trọng Hy đến thảo luận cùng sinh viên. Có thể nói trường quân đội Bách Nhật lần này có được thể diện quá lớn, liên tục mời được vị tổng tài tinh anh trên thương trường về giao lưu với sinh viên.

“Công ty cũng đã tăng số lượng các cửa hàng của Vạn Đức trực tiếp điều hành như là một phần chiến lược phòng thủ việc kiểm soát nhiều hơn là quá trình phân phối. Các con số năm 2003 cho thấy rằng hệ điều hành của Vạn Đức chiếm 61,3 % doanh thu so với 32,5% vào năm 1999 thấp hơn nhiều…”

– Rầm –

Cửa phòng học bật ra một cách bạo lực, toàn bộ sinh viên bên trong đều bị hù làm cho giật mình nhìn ra cửa. Tâm Đan đi ở giữa, Mộng Hương và Gia Vi hỗ trợ hai bên hiên ngang đi vào.

“Lâm Dung Tâm Đan?” Nguyễn Trọng Hy cũng khó hiểu, không biết vì sao cô lại xuất hiện ở đây.

Tâm Đan không nói gì, nhìn anh một cái rồi quay sang nhìn một lượt mấy sinh viên đang trợn mắt há họng vì kinh ngạc bên dưới, cuối cùng cô nhìn trúng Lê Mai Anh, Tâm Đan bước nhanh tới trước mặt cô ta ném tung xấp ảnh trong tay vào gương mặt đầy son phấn kia. Lê Mai Anh thảng thốt hét lên. “Cô điên à?”

“Bỉ ổi!”

Lê Mai Anh đứng lên trừng mắt. “Lâm Dung Tâm Đan, cô muốn gây sự phải không?”

“Vô liêm sỉ.” Tâm Đan lại thốt ra một câu chửi.

“Cô…”

“Hạ lưu, hèn hạ, tiện nhân.” Hai chữ cuối cùng phát ra vô cùng lớn, Tâm Đan giơ tay tát một cái vào mặt Lê Mai Anh trước bao nhiêu con mắt xung quanh. Cái tát này là toàn bộ sự căm phẫn của cô vì vậy lực không hề nhẹ, đủ để làm mặt cô ta sưng lên hai tuần cũng không hết.

Dương Tử Thiên đứng lên đỡ lấy Lê Mai Anh. “Lâm Dung Tâm Đan, cô làm trò gì vậy? Đem một xấp ảnh gớm ghiết của cô tới đây rồi đánh người à?”

“Đi anh hỏi cô ta đấy.” Cô lớn tiếng nạt lại, tay chỉ vào mặt Lê Mai Anh. “Xem cô gái nhỏ của anh làm cái trò dơ bẩn gì hãm hại tôi, những bức ảnh này là do cô ghép có phải không?”

Lê Mai Anh xanh mặt. “Cô nói gì chứ? Ai ghép ảnh? Tôi không biết cô đang nói gì…”

Dương Tử Thiên. “Lâm Dung Tâm Đan, cô đừng có mà vu không người khác như vậy, Mai Anh tuyệt đối không làm ra chuyện này cũng không có lý do để hãm hại cô.”

Ngụy Tử Anh cũng có mặt trong tiết học này, bạn thân của cô ta lại là Lê Mai Anh nên không nằm ngoài dự đoán của cô, cô ta cũng đứng lên bênh vực Lê Mai Anh. “Lâm Dung Tâm Đan, vừa vừa phải phải thôi, không bằng không chứng cô nói gì chẳng được?”

Ngụy Tử Anh khá có tiếng nói trong trường, vì vậy sau khi cô ấy lên tiếng, mấy sinh viên xung quanh cũng hùa theo chỉ trích Tâm Đan.

Nguyễn Trọng Hy âm thầm trừng mắt cảnh cáo Ngụy Tử Anh, cô ta bĩu môi một cái.

Tâm Đan nhận về vô số lời chỉ trích, đứng giữa cơn bão cô không một chút hoảng loạn nào. Thản nhiên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói. “Được, muốn có bằng chứng chứ gì? Các người chống mắt mà xem bằng chứng ở đây.”

Tâm Đan quay người đi lên bục giảng nói với Nguyễn Trọng Hy. “Cho tôi mượn máy tính.”

“Chỉ cần USB đừng có virut là được.” Nguyễn Trọng Hy tránh sang một bên.

Tâm Đan gắn USB vào máy tính, trên màn hình lớn liền xuất hiện hai tấm ảnh vô cùng nóng bỏng làm Nguyễn Trọng Hy chau mày còn các sinh viên thì bàn tán, cô nói. “Trên đây, một là tấm ảnh đã qua cắt ghép, về phần kỹ thuật cắt ghép chi tiết trong photoshop cũng đã có chuyên gia vào cuộc phân tích rồi, tôi sẽ trình bày với hiệu trường bảng phân tích này sau. Một tấm, là ảnh gốc, về phần người trong ảnh tôi cũng đã tìm ra thông tin. Cô gái là một người mẫu ảnh không tiếng tăm mấy nhưng lại được các bạn trẻ chú ý tới bởi gần đây có tin đồn cô ấy đi tới ở một địa điểm bán dâm trá hình trên tỉnh lộ 7, người đàn ông cũng đã tìm ra thông tin, là Việt kiều mới về nước, ba mươi hai tuổi không vợ con. Cả hai người này qua lại với nhau một thời gian, gần đây thì lộ ra tấm ảnh này.”

“Tôi nhận ra cô ta, đó chẳng phải là người mẫu họ Hà kia sao?”

“Thật không ngờ cô ta lại dơ như vậy.”

“Có cả bảng phân tích kỹ thuật cắt ghép, chắc là không lừa chúng ta đâu.”

Lê Mai Anh bắt đầu đứng hình, hai chân như bị chôn tại chỗ đứng nhìn cô.

Tâm Đan nói tiếp. “Thứ hai, tấm ảnh gốc này được tìm thấy ở một trang web đen, dùng một số thủ thuật là có thể tra ra địa chỉ IP của người đã truy cập trang web này, tuy một ngày có hơn ba triệu lượt truy cập nhưng vẫn có thể sàng lọc bằng các phương pháp loại trừ, bởi kẻ muốn hãm hại tôi chắc chắn là có thù với tôi, đã vậy thì phải là người quen, địa điểm phát tán tin đồn lại là ở trong trường Bách Nhật này vì vậy rất nhanh đã loại trừ và sàng lọc ra một địa chỉ IP duy nhất nằm trong phạm vi trường Bách Nhật. Đó là máy laptop số tám thuộc quản lý của thư viện, tôi đã đến thư viện hỏi qua người quản lý, tra cứu danh sách mượn máy tính truy cập mạng thì lần ra được Lê Mai Anh là người gần đây nhất đã mượn máy.”

Mọi người lại xôn xao bàn tán.

Ngụy Tử Anh. “Hừ, ở thư viện một ngày có bao nhiêu người mượn máy, sao cô dám nói là Mai Anh làm chứ?”

“Dĩ nhiên, tôi đã khoanh vùng thời gian lại rồi mới xác nhận.” Tâm Đan đáp lại một cách sắc thép. “Thời gian Lê Mai Anh mượn máy truy cập mạng là bốn giờ chiều ngày 2/7, thời gian lượt sử google ghi lại có người truy cập trang web đen kia cũng trùng khớp như vậy. Cô không định tiếp tục nói là có một người khác dùng máy tính số tám truy cập trang web tải ảnh gốc về, cắt ghép chỉnh sửa trong khi Lê Mai Anh vẫn còn ngồi ở đó chứ?”

“Cô…” Ngụy Tử Anh.

Xung quanh có biết bao nhiêu lời xì xầm, nhưng lần này dư luận đã nghiêng hẳn về bên cô. Nguyễn Trọng Hy đứng một bên cũng nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng cùng kinh ngạc, cứ như thể hắn không ngờ tới loại tác phong này của cô vậy. Còn Tâm Đan thì nhìn chằm chằm vào mặt Lê Mai Anh, cô không quan tâm có bao nhiêu người tin cô, điều cô quan tâm bây giờ là cô cực kì tức giận chỉ muốn xét nát cái gương mặt kia của con Lê Mai Anh ra mà thôi.

Nghĩ là làm, Tâm Đan rút USB ra bỏ vào túi rồi đi thẳng xuống bên dưới túm lấy tóc của Lê Mai Anh lôi nhanh ra khỏi phòng học. Dương Tử Thiên và Ngụy Tử Anh nhanh chóng đuổi theo sau, Nguyễn Trọng Hy cũng muốn xem kịch vui nên bỏ lớp đi theo bọn họ, sau đó tất cả các sinh viên khác cũng túa ra như ong vỡ tổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN