Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 4: Là Anh Quá Sắc Đá
“Cái này có thể xem là một cơ chế tự bảo vệ khi một sinh mệnh gặp phải nhiều điều bất hạnh thì sẽ tự khắc sợ hãi những điều bi kịch dù là đến với mình hay đến với người xung quanh.”
Nói thật đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngoại hình trừ hơi gầy thì cũng không chê vào đâu được
Nói thật đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngoại hình trừ hơi gầy thì cũng không chê vào đâu được. Một gương mặt xinh xắn, sở hữu đôi mắt màu xám tro to tròn nổi bật và khuôn mặt tròn thon nhỏ, đó là một vẻ đẹp độc đáo, khó mà nhầm lẫn khi đứng ở một nơi đông người. Mái tóc dài đến cằm phần nào che đi sự gầy gò của gương mặt. Có lẽ khi còn sống, cỗ thân thể này không thích trưng diện cũng có thể cô ấy vốn dĩ không biết trang điểm là gì bởi vì trong tủ và bàn học của cô ấy ngoại trừ mấy bộ quần áo đơn giản và dụng cụ học tập ra thì cũng chẳng có đồ trang điểm chẳng hạn như son hay phấn. Nhưng qua quan sát của Thanh Nhã, tổng thể ngoại hình của cô gái này có một vẻ gì đó trông sang trọng một cách tự nhiên. Cô cũng phải choáng ngợp trước vẻ đẹp trong trẻo, nhẹ nhàng hiếm thấy này, những tấm ảnh trên bàn của Tâm Đan từ khi còn nhỏ cho thấy cô ấy xinh đẹp từ lúc bé. Cô ấy có một khuôn mặt ngọt ngào như búp bê, mái tóc suôn mượt cùng thân hình cao và cân đối gần như là hoàn hảo.
Thành phố Bách Nhật luôn tất bật vào buổi sáng, từ khi mặt trời ló dạng tiếng còi xe đã vang vọng từ hẻm lớn đến hẻm nhỏ làm cho mạch máu trong người đều dâng trào chỉ muốn tất bật như người dân trong thành phố này. Đây là một thành phố không bao giờ ngủ, nó luôn khoác lên mình một bộ cánh ngạo nghễ không chịu khuất phục dù cho như thế nào đi nữa. Chính nét nhộn nhịp tất bật ở đây đã làm cho biết bao nhiêu người khao khát được đặt chân đến đây sinh sống. Nơi này có vô số trò hay để vui chơi, có vô số nhà hàng khách sạn năm sao để tận hưởng. Thành phố Bách Nhật từ lâu đã là một thiên đường du lịch và ẩm thực của đất nước. Thế nhưng điều đầu tiên mà bất kì một hướng dẫn viên du lịch nào cũng không thể quên giới thiệu cho du khách tham quan đó chính là trường đại học quân đội Bách Nhật. Đây là một ngôi trường có bề dày lịch sử cùng với lối kiến trúc không thể nào xem thường bên cạnh đó là một khối lượng đào tạo chuyên ngành đa dạng. Học sinh sau khi ra trường nếu đủ trình độ có thể vào tổ trọng án thành phố để tham gia những vụ án ly kì, những người yếu hơn cũng có thể phục vụ một số công tác hậu phương và nhiều tuyến khác.
Ở nơi này hai tháng, cô vô số lần muốn quay lại thành Cát An để thăm đám nhỏ, nhưng chắc có lấy một cơ hội để bỏ đi. Trong lòng thầm nghĩ nếu như có thể đưa đám nhỏ từ thôn quê tới đây sinh sống thì thật là tốt biết bao. Hai tháng trôi qua, cuộc sống của một con người khác đối với cô tưởng khó nhưng không khó, nói dễ lại không dễ chút nào. Cuối cùng cô cũng dần thích nghi, tuy ban đầu còn chút chập chững nhưng dù gì cũng không để lộ sơ hở làm người khác nghi ngờ.
Tiếng chuông ở trường quân đội S khiến cho không khí giờ thi càng thêm căng thẳng. Môn đầu tiên phải thi trong khoa y đó chính là Sinh học, mà môn này quá phức tạp vượt qua phạm vi chất xám có thể hoạt động của Gia Mộng Hương. Trước tiên cô phải xem xét tình hình trước mắt, hiện giờ phòng thi rất rộng,có ba giám thị, hai nam một nữ. Hơn nữa Gia Mộng Hương biết ở bên ngoài hành lang còn có một bà la sát canh gác, chuyến này của cô e là lành ít dữ nhiều.
Bây giờ là mùa đông, Gia Mộng Hương mặc một cái áo len dày. Trời lạnh làm cho tinh thần cô càng thêm mông lung, cứ nghĩ tới cảnh thi trượt vào đại học, phải theo lời hứa lúc trước với cha mẹ về quê lấy chồng sống một đời tầm thường không tiến thủ là cô rung cả người. Không được, cứ thử nghĩ đi, trời đổ tuyết lớn, một mình cô cúi đầu cày ruộng… không muốn, một chút cũng không muốn!
Nhìn thấy giám thị đã nhìn xuống dãy bàn dưới, Gia Mộng Hương khéo léo lấy dây phone đã được cắm sẵn vào điện thoại ra gắn lên tai nói nhỏ: “Đan Đan!”
“Có Đan Đan!”
“Nguyên tắc bổ sung được thể hiện trong cấu trúc ADN là gì?”
“A liên kết với T, G liên kết với X.”
Gia Mộng Hương nhanh chóng ghi vào giấy làm bài, biểu cảm của cô y như gặp đường sống trong lối chết vậy. Sau đó bên tai lại nghe thấy tiếng kẹo cao su bị người nào đó nhai chóp chép, cô bất mãn: “Đan Đan, cậu có thể ngừng nhai kẹo và tập trung giúp mình không vậy?”
Bên kia Đan Đan ‘phi’ một tiếng, ngay lập tức nhổ kẹo ra.
“Một gen có 480 Ađênin và 3120 liên kết hiđrô. Gen đó có số lượng nuclêôtit là bao nhiêu?”
“Ừm…hình như là 1800…”
“Xin cậu đấy, hãy trả lời chắc chắn xem.”
Đan Đan im lặng một lúc tranh thủ tính lại: “À, đợi một chút tớ tra sách cái. Không phải, là 2400, tớ chắc đấy.”
Gia Mộng Hương ghi vào giấy sau đó cẩn thận đưa mắt liếc sang giám thị, thấy không ai chú ý mới khẽ đọc đề: “Gọi N là tổng số nuclêôtit trong hai mạch của AND, L là chiều dài, M là khối lượng, C là số chu kỳ xoắn. Như vậy sẽ xảy ra những tương quan nào? Cậu đọc chậm thôi để tớ ghi.”
“C=N20=L34C=N20=L34, M=L(2×300)3,4M=L(2×300)3,4 và L×23,4=M300L×23,4=M300.”
Lúc này tiếng chuông cùng lúc reo lên, giám thị chính gõ bàn: “Các em bỏ bút xuống, chú ý theo số thứ tự, truyền bài ra đầu bàn.”
Sau khi rời khỏi phòng thi, Gia Mộng Hương có cảm giác như thế giới mới đang mở ra trước mặt mình. Cô chạy nhanh đến hàng nước trong căn tin trường, vừa thấy người đang ngồi gặm hạt dưa ở phía xa thì chạy tới ôm chầm lấy cô ấy: “Đan Đan yêu dấu, cậu đã cứu mạng tớ rồi đấy.”
Lâm Dung Tâm Đan nhìn qua một cái rồi nói: “Cậu nói cậu đã học bài rồi, trước khi vào phòng thi còn rất tự tin bảo sẽ không dùng tới hạ kế là tớ. Thế nào, sao lại ngay cả mấy câu đơn giản học sinh lớp mười cũng biết mà cậu lại không biết?”
Gia Mộng Hương ngồi xuống ghế, tự nhiên lấy ly nước của Lâm Dung Tâm Đan uống ực ực. Cả tiếng ở phòng thi căng thẳng làm cô sinh ra hiện tượng mất nước trầm trọng luôn, giờ được tiếp nước chẳng khác nào được hồi sinh lần nữa: “Cậu nghĩ ai cũng có trí nhớ trời phú như cậu chắc. Hôm qua tớ chỉ nhìn thấy cậu cầm xuống sách y lên xem sơ qua thôi, ai ngờ tới cậu thuộc từng câu từng chữ như thế này. Tiểu nhân bái phục, bái phục.”
Nhìn Gia Mộng Hương hành lễ, Tâm Đan cười hì hì: “Cậu đó, đừng có ở đây khoa chân múa tay dẻo mép. Ngày mai còn tận hai môn đấy.”
Gia Mộng Hương xung phong xách túi cho Tâm Đan, hai người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường: “Đan Đan à, tớ tin chắc cậu là thượng đế phái xuống phò trợ tớ, lần này tớ mà thi vào đại học tớ sẽ khao cậu chầu lớn luôn.”
Hai tháng nay, Tâm Đan nổ lực hết mức, cố gắng làm quen với mấy con chữ khô khốc trong sách rồi lại chợt nhận ra nó không quá khó hiểu, hơn nữa cô lại mang trong mình một loại khả năng đặc biệt ở kiếp trước đó chính là một trí nhớ siêu tốt, một cuốn sách sau khi đọc qua một lần, cho dù một năm sau hỏi lại bất kì một đoạn nào trong sách cô đều có thể đọc ra rành mạch không sai một chút nào. Đây là một khả năng đặc biệt khiến nhiều người ghen tị với cô, nhưng không ngờ tới sau khi trung sinh vào một thân thể khác cô vẫn còn có thể sở hữu loại khả năng này.
Lúc trước có một đứa em nói với cô rằng nó cảm thấy khó hiểu khi người mù đường lại có trí nhớ tốt như vậy, cô cũng không giải thích nổi. Chỉ là biết bản thân có thể nhớ gia phả tám đời nhà nó nhưng lại không nhớ nổi cái tên đường hay là phương hướng. Nhưng chính nhờ trí nhớ tốt mà đống đề bài trong khoa y đối với cô dễ nhằn hơn nhiều, so với tưởng tượng. Đối với thắc mắc của Mộng Hương, cô chỉ ậm ừ nói. “Chắc là do sau khi bệnh gần chết thì con người sẽ sản sinh một loại hóc môn tăng hoạt động của não bộ đấy.”
Mộng Hương nghe vậy thì nghiêng đầu. “Ủa kì lạ, có loại hóc môn này nữa sao? Sao tớ chưa nghe thầy nhắc tới nhỉ?”
“Có rất nhiều kiến thức không phải chỉ bó hẹp trong đống sách đâu.”- Cô lên giọng hiểu biết. “Ăn thua là trải nghiệm thực tế và chịu khó tìm tòi.”
Mộng Hương đi chậm lại, nhìn bóng lưng Tâm Đan mà khó hiểu vô cùng. Kì lạ, loại khẩu khí và cách nói chuyện này không giống với cô bạn ngốc lúc trước mà cô biết lắm.
Đến khi có kết quả thi đại học Trương Gia Vi và Gia Mộng Hương đều há miệng trợn mắt chỉ bởi cái bảng thành tích của Tâm Đan tăng đột biến. Không chỉ có hai người họ, một số học sinh khác trong trường cũng ngỡ ngàng không kém, Tâm Đan đi tới đâu thì sẽ có ánh mắt tò mò đánh giá cô hướng về phía đó. Điều này cho thấy cỗ thân thể này cũng chính là Lâm Dung Tâm Đan lúc trước là một nữ sinh xinh đẹp nhưng não ngắn, thành tích học tập không có gì nổi bật, tính cách hướng nội nhút nhát nên chỉ có hai người bạn ở cùng phòng trong kí túc xá. Bây giờ đột nhiên thay đổi, phất lên một cái lọt vào top mười đầu bảng, ma cũng kinh ngạc chứ đừng nói người.
“Này, nghe nói đó là Lâm Dung Tâm Đan đấy. Cô ta được vào top mười đầu bảng luôn, lúc trước thành tích đâu có cao thế nhỉ?”
“Nghe nói là bị anh Tử Thiên đá, chắc là điên rồi nên cắm đầu vào học ấy mà.”
“Không phải chứ, nghe nói hôm trước cô ta bệnh suýt chết đấy.”
“Đúng là thất tình sẽ sản sinh ra hai chiều hướng, một là tích cực hai là tiêu cực, nếu như thất tình mà có thể lấy làm động lực vươn lên top mười toàn trường thì ôi xin chúa, con cũng muốn thất tình như vậy.”
Gia Vi đi bên cạnh kéo nhẹ tay áo của cô. “Cậu xem, tự dưng phất lên một cái là ngay lập tức trở thành tiêu điểm.Bởi vậy mới nói trình độ lan tin và tám chuyện của mấy đứa con gái trường mình là vô cùng lợi hại không thể xem thường.”
Tâm Đan dáo dát nhìn xung quanh, không đáp lại lời của Trương Gia Vi nói. “Tớ cũng chả quen bị đem làm tiêu điểm là bao.”
“Vậy cũng chịu, bây giờ cậu chính xác là tiêu điểm trong trường này rồi.” Thành tích tiến bộ vượt bậc của Lâm Dung Tâm Đan không chỉ làm cho học sinh trên dưới trường kinh ngạc mà ngay cả ban giám hiệu cũng phải triệu tập cô vài lần để khen thưởng đi khen thưởng lại.
Trương Gia Vi thấy Tâm Đan đi thẳng thì kéo cô lại. “Này quẹo bên này. Cậu rẽ đi đâu thế?”
“À bên này à, cảm ơn!”- Tâm Đan gãi tai rồi chuyển hướng.
Hôm nay cô muốn đến thư viện trường nghiên cứu một vài kiến thức y học, nhưng ngặt nỗi lại không biết được đường đến thư viện hơn nữa cũng không biết cách tra dữ liệu trên máy tính. Kiếp trước cô chẳng thường động vào máy cái loại máy móc tinh vi như bọn trẻ thời nay nên việc bấm một cái điện thoại đối với cô là vô cùng khó khăn, Đám nhóc ở cô nhi viện thường trêu rằng cô mới hơn hai mươi mà lại mắc bệnh mù công nghệ hệt như một bà lão tám mươi. Vì vậy nếu có Gia Vi đi theo, có thể nhờ cô ấy hướng dẫn cách tra cứu mấy thông tin trên mạng bằng vi tính. May mắn cho cô đó là bản thân của Lâm Dung Tâm Đan và Trương Gia Vi hay Gia Mộng Hương đều là tân sinh viên mới vào trường, nên nếu cô có nói bản thân không biết đường hay bị mù công nghệ thì cũng không ai nghi ngờ, chính vì hiểu biết về đối phương chưa nhiều nên dễ dàng qua mặt hơn.
Khi đứng trước tòa thư viện sang trọng thì cô mới bắt đầu ngỡ ngàng với cái gọi là quy mô của nó, hóa ra trường đại học Bách Nhật hoàn toàn không phải hư danh mà thật sự là một khối kiến trúc được đầu tư tỉ mỉ tinh tế và còn là một môi trường giáo dục mà biết bao nhiêu phụ huynh sẵn sàng chi tiền tỉ cho con mình được vào đây học mặc dù ai cũng biết mức độ kỷ luật của trường vô cùng khắt khe, chỉ nhìn vào bảng nội quy có ba trăm điều cắm và lịch đóng mở cửa đối với sinh viên ở lại ký túc thì nhiều người đã lắc đầu ngao ngán. Nhưng chính vì mức độ khó khăn như thế nên mới cho ra lò được vô số nhân tài có tiếng có đức trong xã hội hiện nay.
Tâm Đan và Trương Gia Vi đứng ngơ ngác nhìn dãy thư viện trước mặt, điệu bộ như nhà quê vừa lên thành phố của hai cô đã được một giáo viên phụ trách đứng ở cổng thư viện chú ý. Vị thầy giáo đó đi tới nói. “Hai em là học sinh mới phải không?”
Cả hai người hoàn hồn nhìn thấy giáo kia, đọc tên trên tấm thẻ giáo viên đeo trước ngực anh ta mới biết anh ta là Thẩm Trung Kiên. Nhìn thì cũng khá điển trai, không có vẻ lớn tuổi là mấy, chắc cũng chỉ mới ba mươi là cùng, ăn mặc thoải mái với bộ đồ thể dục theo phong cách quân nhân với quần xanh rêu và áo thun trắng, trên đầu đội một cái nón lưỡi trai cũng màu xanh rêu. Mới đầu nhìn vào chắc chắn mười người thì hết mười người sẽ nghĩ rằng người này dễ gần, dễ nói chuyện, nhưng Trương Gia Vi và Tâm Đan cũng đã nghe ‘cái máy thu tin’ là Mộng Hương kể về vị thầy giáo này vô số lần. Thẩm Trung Kiên hay còn gọi là ác ma của trường, đảm nhiệm hai vai trò cùng một lúc đó là làm giáo viên rèn luyện thể lực và giữ kỷ luật trong trường. Vậy nên mặt anh ta lúc nào cũng lạnh tanh, học viên nhìn vào đã sợ tới mức đứng im không dám động đậy vì sợ thở mạnh sẽ vi phạm kỷ luật mà bị phạt hít đất vài trăm cái thì toi đời.
Trương Gia Vi và Tâm Đan vội cúi gập người. “Chào thầy Thẩm!”
Thẩm Trung Kiên hài lòng gật đầu rồi lại hỏi. “Hai đứa là sinh viên mới?”
Trương Gia Vi gật đầu. “Vâng ạ!”
Thẩm Trung Kiên lại nói. “Đường vào thư viện rất khó đi, tôi dẫn hai em đi.”
Trương Gia Vi cười tươi cảm kích. “Em cảm ơn thầy!”
Thế là cô và Trương Gia Vi đi theo sau Thẩm Trung Kiên tiến vào cửa lớn của thư viện.
Tòa nhà này rất lớn, nằm độc lập hoàn toàn so với khu thí nghiệm hóa chất bên cạnh. Nơi này có cấu trúc dạng kim tự tháp nhưng được thiết kế hoàn toàn bằng kính, lúc mới bước vào sẽ gợi cho mọi người cảm giác như một núi sách thực sự. Đây là nơi chứa các bộ sách về hầu hết chủ đề, đồng thời bao gồm một trung tâm giáo dục môi trường, các phòng họp, thính phòng và một số văn phòng. Tòa nhà có cấu trúc dạng kim tự tháp bằng kính, gợi cho mọi người cảm giác như một núi sách thực sự. Đây là nơi chứa các bộ sách về hầu hết chủ đề, đồng thời bao gồm một trung tâm giáo dục môi trường, các phòng họp, thính phòng và một số văn phòng cao cấp. Sinh viên đọc sách bên trong khá nhiều, được biết, thư viện này nằm trong dự án quy hoạch tổng thể của trung tâm giáo dục mới của thành phố Bách Nhật. Đây không đơn thuần là một thư viện có quy mô, mà còn là nơi gặp gỡ, giao lưu mọi người dân và chính quyền của thành phố. Sinh viên trong trường Bách Nhật luôn khiến sinh viên trường khác ghen tị vì mức độ được gặp các nguyên thủ quốc gia khá dày đặc.
Thẩm Trung Kiên đi trước dẫn đường, vừa giới thiệu. “Thư viện có tổng cộng năm tầng, Thư viện có khả năng lưu trữ 3,3 triệu cuốn sách và tài liệu số hóa, gồm 1,86 triệu trang tài liệu liên quan Việt Nam và nước ngoài, hai triệu tài liệu trực tuyến và 430.000 cuốn sách. Trong đó tầng hầm được dùng để lưu trữ kho sách lớn, còn tầng trệt được dùng làm kho sách cho trẻ em và người già. Các tầng còn lại phía trên được sử dụng cho các hoạt động như đọc sách, tra cứu trong không gian riêng tư mà không bị quấy rầy.”
Lần đầu tiên bước chân vào thư viện mà hơn nữa còn là thư viện lớn nhưthế này, mấy cuốn sách trong đây nếu đem cho mấy đứa ở cô nhi viện thì chắc chúng sẽ biết đọc chữ rất nhanh, hơn nữa còn không cần đến trường học mà lớn lên cũng không cần đi theo ăn trộm mà có thể làm bác sĩ kỹ sư dễ như trở bàn tay rồi. Tâm Đan nhịn không được kéo tay Gia Vi đi bên cạnh. “Nhiều sách như vậy nếu như mà mình đọc hết, nhớ hết vậy mình sẽ trở thành Albert Einstetơn rồi.”
Thẩm Trung Kiên nghe được thì quay lại nhìn cô, Gia Vi cũng nheo mày khó hiểu. “Albert Einstetơn là ai cơ?”
“Thì là cái ông có râu dài dài được in hình trong sách vật lý ấy. Cái người mà phát minh ra E = mc2”
Thẩm Trung Kiên. “Ý em có phải là… Albert Einstein?”
Tâm Đan vỗ tay cái bốp cao hứng mà quên luôn người đang nói chuyện với mình là ác ma trong trường. “Đúng rồi, chính ông ấy đấy.”Thẩm Trung Kiên. “…”Trương Gia Vi. “Nhưng ông ấy không có râu.””Có mà, ông ấy có râu đấy!”- Tâm Đan cố cãi.TrươngGia Vi. “Nhưng râu ông ấy không dài như cái ni mà cậu vừa diễn tả đâu.””Đượcrồi, tới rồi.”- Thẩm Trung Kiên dừng lại nói. “Cần sách gì thì cứ việc lấy đọc,nhớ là đừng có làm ồn.”Tâm Đan và Gia Vi vâng dạ rồi đi vào bên trong sảnh chính, nói thật là sau đó nửa tiếng Tâm Đan mới biết ý nghĩa của cụm từ ‘không được làm ồn’ có nghĩa là đi nhẹ nói khẽ, ngay cả thở cũng phải khẽ khàng, trong sảnh chính, ngoại chứ tiếng gõ bàn phím, tiếng lật sách ra thì cũng chả có ai nói chuyện với ai. Điều này làm cho bầu không khí yên tĩnh tới mức quỷ dị hẳn đi.Lầnđầu tới đây, Tâm Đan cũng không biết nên đọc sách gì thì phù hợp. Trong khi Trương Gia Vi đã chọn xong sách và ra bàn ngồi đọc thì chỉ cô vẫn chưa chọn xong sách. Nếu là một tháng trước có người nói với cô rằng sẽ có ngày cô đọc sách và thi đại học, cô nhất định sẽ không suy nghĩ mà đấm cho tên đó vài cái rồi gọi cho bệnh viện tâm thần. Đằng này, lão đại Thanh Nhã, mặc dù nói hai chữ’lão đại’ thì hơi bị ngượng miệng nhưng ít ra cũng là đàn chị, dù ít học nhưnglại có trí nhớ siêu phàm cùng với nghĩa khí đầy người cơ mà? Bây giờ lại phải chật vật không phải để kiếm tiền ăn cơm mà là kiếm sách để học?
Độtnhiên nhìn thấy một cuốn sách nằm lẳng lặng trên ngăn thứ ba của kệ sách, đầutiên là bị ấn tượng bởi ảnh bìa có một nét u buồn của nó nên cô đã tò mò giơ tay cầm lấy. Nào ngờ ngay lúc đó cũng có một bàn tay khác đặt lên cuốn sách, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện từ lúc nào mà bên cạnh mình đã có một anh chàng đẹp trai.Cái gì đây? Phim ngôn tình à? Đúng vậy, cái tình huống này rất giống trong mấy bộ phim ngôn tình sặc mùi nước hoa kẹo ngọt bong bóng xà phòng cơ mà? Thế người thanh niên này là soái ca à? Còn cô, cô là nữ chính à? Nếu vậy thì thôngthường, nữ chính trong phim sẽ ngước nhìn nam chính sau đó đỏ mặt bỏ tay rakhỏi quyển sách mà vén vén tóc sau đó nói. “Thật ngại quá.” “Xin lỗi, có lẽ cuốn sách này không có duyên với em, em nhường anh đọc trước vậy.” Giây tiếptheo là màn ‘nhường sách’ của hai người dở hơi với nhau.Cònbây giờ…”Thật xin lỗi, nhưng tôi lấy trước đấy!”Chàng trai kia chắc có lẽ cũng không ngờ giọng điệu ngang ngược này của cô nên ngớ ramột lúc sau đó buông tay ra khỏi quyển sách, lạnh nhạt quay đi. “Xin lỗi!”Tâm Đan liếc nhìn anh ta một cái rồi cũng không bận tâm nhiều, lấy quyển sách ra bàn ngồi đọc. Khu vực bàn đọc sách đã đông nghẹt người ngồi, chỗ bên cạnh Trương Gia Vi cũng bị chiếm nên cô không thể ngồi cạnh bạn thân được, đành phảilủi vào một dãy bàn còn trống duy nhất một chỗ mà ngồi xuống. Đối diện cô là cậu bạn bốn mắt đang chăm chú đọc sách, nhìn tựa sách của anh ta là cô biết ngay anh bạn này thuộc khoa kinh tế. Tâm Đan chọn một quyển sách có bìa khá đẹp, một chú chó rất khả ái, có điều trên mắt của chú chó hình như có đọng một vài giọt nước mắt, khung nền xung quanh còn có tuyết rơi, vừa nhìn vào đã khiến trái tim yêu chó của cô xót xa.”Ai lại nỡ để bé nằm ngoài tuyết thế chứ?”cô thở dài.
Cô bắt đầu đọc những trang đầu tiên, lúc này cậu bạn đeo kính ia đã đọc xong một cuốn sách sau đó bèn đứng lên đi tìm một cuốn khác, chỗ ngồi đã hiếm hoi, cậu ta vừa đứng lên rời đi không lâu thì đã có người vào thế chỗ. Tâm Đan lại chỉ tập trung đọc sách nên không để ý là ai, cô chỉ biết cô sắp khóc rồi. Vừa đọc,thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng thở dài.
Chuyện kể về Hachiko, là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi nó đã được đưa tới tận thành phố Tokyo để sinh sống trong ngôi nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư mất vào năm 1925 vì bị tai biến mạch máu não trong khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.
Kể từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga sau đó ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó năm giờ chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Còn với Hachiko, trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày. Hachiko đã trải qua mười năm chờ đợi ông giáo sư. Ngày ngày cứ đúng năm giờ rưỡi, nó đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư…
Khép lại cuốn sách, Tâm Đan chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn cái ảnh bìa đã khiến cô không đành lòng phút ban đầu kia. Cô rất sợ xem và nhìn thấy những cảnh đau buồn, kể cả xem phim cũng chọn những bộ phim có nội dung hài hước một chút. Bởi vì cuộc đời của cô từ lúc sinh ra cho tới khi trưởng thành đều không mấy vui vẻ, giờ lại phải gánh thêm nỗi buồn của người khác trong lòng chẳng phải sẽ nặng nề đến mức muốn tự tử hay sao? Cái này có thể xem là một cơ chế tự bảo vệ khi một sinh mệnh gặp phải nhiều điều bất hạnh thì sẽ tự khắc sợ hãi những điều bi kịch dù là đến với mình hay đến với người xung quanh. Chính vì như vậy, cô rất ít khi rơi nước mắt. Trên đời này chắc cũng chỉ có duy nhất hai thứ có thể khiến cô vừa nghĩ tới vừa nhìn thấy là đau lòng rơi lệ, một là câu hỏi ‘vì sao mình lại bị ba mẹ bỏ rơi?’ hai là cảnh tượng những chú chó bị bỏ hoang, những chú chó trung thành, những câu chuyện về người bạn bốn chân đáng mến này. Và hôm nay khi xem được quyển sách này, lần nữa khiến cô rơi nước mắt. Cô cứ có cảm giác, mình rất giống Hachiko, đương nhiên, chỉ giống ở hoàn cảnh.
Đang trong lúc cảm động thì có một bàn tay, bàn tay này cũng hơi bị quen quen, hình như cô đã nhìn thấy một tiếng trước rồi. Ngước lên nhìn thấy người thanh niên kia đang nhìn cô chằm chằm, trên tay anh ta cầm một tờ khăn giấy màu trắng, vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ một chút buồn cười phớt qua.
Tâm Đan cầm lấy tờ khăn giấy tự nhiên quệt mặt, cũng may, có người cho đồ free để xài thì ngu gì mà không nhận. Trên đời này thứ cô yêu nhất chỉ có ba thứ, đầu tiên là tiền, thứ hai là chó, thứ ba là đại gia đình cô nhi viện. Đó là thứ mà cô yêu, thứ mà cô thích chính là có người cho cô ăn miễn phí mà không tính tiền, thứ hai là có người cho cô tiền để xài cả đời.
Loay hoay một hồi thứ mà quan trọng với cô hơn cả sinh mạng chính là…tiền.
Con gái, đặc biệt là con gái vào độ tuổi này thường rất sợ khóc, cho dù có cảm động hay đau buồn thì cũng hiếm có ai khóc ở nơi công cộng. Tại vì sao? Vì sợ mascara, phấn nền, kem che khuyết điểm tất cả đều lũ lượt bị cuốn trôi. Giờ nhìn thấy Tâm Đan thoải mái quệt mặt anh mới nhận ra cô gái này hóa ra không có trang điểm, gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt màu xám tro khác biệt, mái tóc ngắn tới vai tùy tiện xõa tự nhiên. Do chưa chính thức nhập học nên không cần phải mặc đồng phục, tủ đồ của ‘Tâm Đan’ lại khá là ‘hường phấn’ chọn đi chọn lại cô cũng chỉ có thể cầm lấy cái áo thun trắng cùng chiếc quần short ngắn, bên ngoài khoác một cái áo khoác sơ mi from dài sọc caro, vừa nhìn vào trông có vẻ tùy tiện, có điều trong sự tùy tiện đó lại có sự thoải mái tự nhiên mà không bị gò bó.
Lau xong nước mắt trên mặt, cô phát hiện ra chàng trai kia nhìn mình chằm chằm thì khó hiểu nghệt mặt ra. “Này, này! Anh nhìn cái gì thế?”
Chàng trai chớp mắt một cái, lại thản nhiên lật sách nói. “Không có gì! Chỉ là hơi thắc mắc, lần đầu thấy có người yếu đuối như vậy.”
“Hơ, anh chưa đọc qua quyển sách này, nếu như anh đọc chắc chắn cũng sẽ khóc thôi.”
“Cũng chỉ là một quyển sách, đọc để cảm nhận thông điệp bên trong mà nó muốn truyền tải chứ không phải là để đa sầu đa cảm.”
Tâm Đan lừ mắt nhìn anh ta một cái. “Thế không phải là do tôi yếu đuối mà là do anh quá mức sắc đá đấy.”
Cô đứng lên cầm quyển sách quay lưng định rời khỏi, đi được vài bước thì quay lại. “À phải rồi, cảm ơn tờ khăn giấy!”
Chàng trai kia hơi nâng mắt nhìn cô, giơ ngón tay trỏ lên miệng ra dấu im lặng. Tâm Đan hiểu ý anh ta muốn nói đây là thư viện, nếu cô tiếp tục dùng cái loại âm lượng này để nói, không chừng sẽ bị quản lý đuổi cổ ra ngoài. Tâm Đan đem sách đi trả rồi chạy qua chỗ Trương Gia Vi, cô nàng đang tra cứu thông tin trên mạng, Tâm Đan đứng sau lưng âm thầm quan sát mà không làm phiền. lúc Trương Gia Vi quay lại thấy cô đứng thù lù sau lưng thì giật mình suýt chút nữa là hét toáng lên, cũng may Tâm Đan kịp thời chặn miệng cô nàng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!