Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công - Chương 6: Trừ khi cô xin số tôi, tôi mà lại lấy số cô sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công


Chương 6: Trừ khi cô xin số tôi, tôi mà lại lấy số cô sao?


“Đàn ông con trai nói chuyện bớt chua lại có được không?”

“Đàn ông con trai nói chuyện bớt chua lại có được không?”

Chính vì ông chủ xem Tâm Đan như là ‘công thần khai quốc’ cho nên đặc biệt ưu ái cho cô có quyền lựa chọn nghỉ bất kì một ngày nào trong tuần, cô chọn ngày thứ tư, đơn giản là vì cô khá thích con số này. Thế là lãnh lương xong, cô có ngay một ngày nghỉ ở nhà hồi sức, nào ngờ chính con số bốn mà cô thích kia lại phản bội cô, vừa đặt lưng nằm xuống thì loa trường đã thông báo. “Tân sinh viên năm nhất và sinh viên năm ba tập hợp dưới sân trường trong năm phút nữa.”

Tâm Đan kêu trời than đất, cùng với Gia Vi và Mộng Hương thay y phục thể dục. Cả ba đều mặc đồng phục đơn giản, quần kaki xanh rêu và áo thun ngắn tay màu trắng, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai cùng màu với quần nhanh chóng chạy xuống sân tập hợp.

Mộng Hương quay qua nói với Gia Vi. “Trời nắng gắt thế này, tập hợp làm gì không biết? Chắc chắn sau đợt này da chúng ta sẽ thành than đen cho mà coi.”

Gia Vi gật đầu. “Kem chống nắng dù có chỉ số SPF cao tới mức nào thì cũng không ăn nhầm với cái nắng oi ả này đâu, thời tiết ở thành Bách Nhật lạ thật đấy, mới hôm qua trời còn lạnh cóng cả người vậy mà hôm nay đã thành lò nung người tự nhiên rồi.”

Hai cô tôi một câu cô một câu than thở đủ đường, lại để ý tới Tâm Đan đứng ở giữa đang… ngủ.

“Nè!”

Tâm Đan giật mình ôm tai quay sang. “Hét lớn thế làm gì? Gọi hồn à?”

Mộng Hương nhăn mũi. “Con sâu ngủ này, đứng giữa trời nắng mà cũng ngủ được hả? Phục cậu luôn, cậu không sợ đen hay sao?”

“Đen sao?” Tâm Đan ngơ ngác. “Đen thì có gì phải sợ chứ?”

Mộng Hương. “Thiệt hết nói nổi, không biết cậu có phải con gái hay không nữa.”

Tâm Đan cười mỉm, ánh mắt lộ vẻ tà tà khoát vai Mộng Hương. “Tớ không phải con gái, vậy…cậu thích không?”

Mộng Hương đập tay vào cái mũ lưỡi trai của cô một cái làm mũ sụp xuống che hết mắt, nghiến răng. “Thích con mắt cậu.”

“Tập hợp!” Một giọng nói lớn vang lên, Tâm Đan nhìn về phía bên kia, người đứng đầu hàng coi bộ hơi bị quen. Cô theo mọi người đứng thành bốn hàng ngang, do lùn nhất hàng nên bị các đồng đội thay phiên nhau đẩy lên đứng đầu hàng, à mà không phải đầu hàng mà là đứng thứ hai, sau cậu thanh niên cao cao quen quen kia. Không hiểu sao cô có cảm giác anh đang nhìn mình chằm chằm, có điều vì lùn hơn nên không thể ngước lên quan sát biểu cảm trên mặt anh, như vậy quá lộ liễu, phải xem như không nghe không nhìn không quen không thấy.

Nhưng mà khi nãy cô có nhìn được ba sau khắc trên trực trái của anh. Tâm Đan biết, trường quân đội chia làm bốn cấp sao, sinh viên năm nhất như cô là một sao, nói vậylà người thanh niên bên cạnh này là sinh viên năm ba. Khóa thể lực của trường không phân chia lớp mà được giáo viên chọn theo nhóm trên tổng số trường vì vậy năm nhất và năm ba hay năm tư đều có thể học chung với nhau ở môn này, dĩ nhiên nếu có kiểm tra hoặc là thi cử gì thì vẫn sẽ thi theo khối bình thường.

Thầy phụ trách thể lực ở trường này là Thẩm Trung Kiên, một người cực kì kỷ luật, là ác ma trong mắt mấy sinh viên trong trường. Cho dù là người được mấy sinh viên xung quanh gọi là chị chị đại Ngụy Tử Anh hay là vô số sinh viên cá biệt khác có ngỗ nghịch cở nào thì đứng trước mặt người thầy đầy đanh thép này cũng không khỏi tỏ ra dè dặt sợ hãi. Mà Ngụy Tử Anh lại vừa hay chuyển lớp, vào học cùng một tổ với Tâm Đan, theo như quan sát thì thể lực của cô gái kiêu ngạo này cũng không khá hơn là bao, thường xuyên bị Thẩm Trung Kiên dùng một số đòn đơn giản để cho đo đất. Nói thẳng ra Ngụy Tử Anh cũng khá xinh đẹp, là kiểu đẹp ngọt ngào nên được các nam sinh trong trường đặc biệt để ý, khi cô ấy bị cho đo đất liên tục thì đám nam sinh khi cũng không khỏi ôm tim đau lòng không thôi. Lịch học và rèn luyện ở trường quân đội phải nói là khắc nghiệt, đừng nói gì đến môn khác, chỉ riêng phần thể lực thôi cũng đủ khiến con người ta điêu đứng.

Thẩm Trung Kiên nhìn xung quanh rồi hô nghỉ, sau đó nói. “Ở đây ngoại trừ là sinh viên năm ba đã biết mặt tôi, tôi nghĩ tân sinh viên năm nhất vẫn còn khá là mơ hồ. Tôi là Thẩm Trung Kiên, giáo viên phụ trách môn thể lực. Ở trường khác, thể lực đều bị xem trọng, nhưng ở đại học Bách Nhật đây là một môn quyết định kết quả xét duyệt tốt nghiệp của các em. Vì vậy, các em tuyệt đối không được lơ là đối với môn này, rõ chưa?”

Giọng của Thẩm Trung Kiên vừa nghe là biết thầy dạy thể dục, hô một cái muốn thủng màng nhĩ người ta, Tâm Đan đứng đầu hàng gần nhất dĩ nhiên là bị ảnh hưởng không nhẹ. Cả bọn bị làm cho giật mình mà hô vang. “Dạ rõ!”

Thẩm Trung Kiên. “Đội trưởng phụ trách nhóm các em là Dương Nam Phương, sinh viên năm ba ngành ngoại thương, kể từ hôm nay, ngoài tôi ra thì cậu ta là người lãnh đạo các em. Dương Nam Phương, em giới thiệu sơ qua về môn thể lực của trường đi.”

“Dạ!”

Tâm Đan nhíu mày, hơi nghiêng đầu một chút. Đội trưởng cao quý, anh có thể nào đừng có hô lớn thế không?

Dương Nam Phương. ” Khóa học rèn luyện thể lực chính là nơi đào tạo ra những quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp có khả năng chiến đấu cao trong môi trường vô cùng khắc nghiệt như đột kích tiêu diệt các mục tiêu có giá trị cao, trực tiếp chiến đấu, trinh sát đặc nhiệm, chống khủng bố và bảo vệ bên trong cơ quan ngoại giao ở nước ngoài. Do đó, các sinh viên buộc phải tham gia khóa huấn luyện với những yêu cầu rất khắt khe, ngoài khả năng của những người lính bộ binh thông thường, dù là nam hay nữ cũng không ngoại lệ.”

Tâm Đan bĩu môi, nghe có vẻ căng đây.

Thẩm Trung Kiên. “Được rồi, bước đầu tìm hiểu đã đủ, bây giờ chúng ta sẽ làm một bài test nhỏ kiểm tra năng lực của từng người. Các em nhìn thấy cái hồ bơi đăng kia không? Bơi nghiêng và bơi ếch 450 mét trong thời gian tối đa 12 phút 30 giây.”

Thầy vừa dứt lời, trò đã nhốn nháo cả lên, nhất là các bạn nữ, mặt mày xanh mét lo lắng.

Cả đoàn di chuyển tới bên bể bơi, Tâm Đan tranh thủ quơ quơ tay vài cái dưới nước rồi đưa lên ngửi, là nước suối tự nhiên, siêu sạch, không chứa chlorine* ở khoảng 30 độ. Bể bơi rộng gần 82.000m2 trông như con thuyền khổng lồ đang bay lơ lửng giữa bầu trời. Chỗ sâu nhất là 35m và chứa được 250 triệu lít nước. Quá sâu, quá kinh khủng.

(*) là một chất hoá học có tác dụng oxy hoá và sát khuẩn rất mạnh, thường được dùng với mục đích tẩy trắng và khử trùng.

Theo thứ tự Thẩm Trung Kiên đọc tên trong danh sách, Gia Vi sẽ đấu với Mộng Hương đầu tiên. Cả hai người chân run lập cập leo xuống nước, có thể thấy rõ họ đều choáng váng khi chân không tài nào chạm vào được đáy hồ dù đang ở chỗ cạn nhất của hồ. Cách kiểm tra sức lực này vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại có thể nhìn rõ được thể lực của từng người, cuối cùng thì Tâm Đan mới biết vì sao báo đài thường hay dùng từ ‘khắc nghiệt’ để tả về đại học Bách Nhật.

Kết thúc cuộc đua, Gia Vi thắng Mộng Hương, chỉ xê xích vài mm. Cả hai người được hỗ trợ viên đứng sẵn ở đầu bên kia phụ trách bấm giờ kéo lên bờ, vừa lên bờ liền nằm rạp không đứng lên nổi.

“Cặp thứ hai, Lâm Dung Tâm Đan, Ngụy Tử Anh.”

Cả hai bước lên khởi động tay chân, cô nhìn tôi tôi nhìn cô, Tâm Đan có thể nhìn thấy sự run rẫy của Ngụy Tử Anh, được thôi, cô muốn xem xem ‘chị đại’ của trường có bản lĩnh gì nào. Từ nhỏ Tâm Đan đều rất hứng thú với các môn thể thao dưới nước, mạo hiểm cỡ nào cô cũng chơi qua cả rồi, cho nên nói về bơi lội cô tuyệt đối tự tin. Sau khi hiệu lệnh thổi còi bật ra, cả hai người đồng loạt lao xuống hồ, Tâm Đan không có thời gian quan sát đối thủ nữa mà chỉ biết dồn toàn lực vào cơ thể, bơi ếch và bơi nghiêng đối với cô không khó, nhưng bơi với cự ly hơn bốn trăm mét như thế này thì đối với cô chỉ là lần đầu. Dù vậy cô vẫn bỏ Ngụy Tử Anh đang quơ tay chân loạn xạ một khoảng khá xa phía sau. Kết quả cô thắng, mười phút hai giây, một thành tích đã hơn hẳn toàn bộ nữ sinh khác trong trường, làm cho Thẩm Trung Kiên cũng phải đưa mắt đánh gia cô. Lúc được các hỗ trợ viên kéo lên bờ, cả người cô vẫn chưa quen được với áp luật mà nặng trịch, muốn đứng lên cũng không được nên cũng chỉ đành ngồi đấm bóp chân mình.

Không lâu sau, Ngụy Tử Anh cũng được hỗ trợ viên kéo lên, cả hai người đều ngồi bệch ở đó một lúc để thở hơi lên.

“Cũng khá thật đấy, cô có gắn động cơ hay sao?” Ngụy Tử Anh thở hồng hộc.

Tâm Đan cả người ướt sũng phất tay. “Đừng nói nữa, ăn may thôi.”

Ngụy Tử Anh hừ một tiếng. “Bơi giỏi thì có gì hay chứ?”

Tâm Đan lừ mắt nhìn cô ta, trời cái cô gái này? Kiêu ngạo đến thế là cùng.

Tối hôm đó cả người cô đau mỏi, cả ba người phải tiến hành đấm lưng chuyền, Gia Vi đấm cho cô còn cô đấm lưng cho Mộng Hương, cứ như thế ngủ lúc nào không hay.

Chính vì có trí nhớ siêu siêu tốt cho nên những môn học đối với cô khá là ‘dễ’ xin nhấn mạnh, chữ ‘dễ’ bị bỏ trong ngoặc kép. Tại sao lại như vậy? Đó là vì cô có thể thuộc tất cả kiến thức trong sách giáo khoa nhưng không tài nào hiểu được ý nghĩa của nó là gì, có thể đọc lào lào nhưng lại chẳng biết mình đang đọc cái quỷ gì. Tâm Đan cảm thấy cô thật sự không thuộc thành phần tri thức rồi. Tâm Đan xoay xoay cây viết trong tay ngồi trong thư viện học tủ, người mấy chục năm chỉ biết cầm dao như cô lại có thể trong vài tháng xoay bút cực kì điêu luyện, cứ hễ cầm bút là cô sẽ không tự chủ được mà xoay vòng, riết rồi trình độ cũng đã ngang tầm ảo thuật gia, đủ làm hoa mắt người nhìn.

Một tay chống cằm, một tay xoay bút, hai mắt nhìn sách, có điều thần thái như là sắp ngủ tới nơi.

Bỗng đột nhiên gầm một cái, hai quyển sách dày từ đâu nện lên bàn làm Tâm Đan tỉnh cả ngủ quay lại thì thấy Ngụy Tử Anh và mấy người bạn của mình đứng phía sau lưng khoanh tay kênh kiệu nhìn cô. Tâm Đan chớp mắt, bộ dáng như mèo con nhu nhược không biết chuyện gì đang xảy ra. “Bạn Tử Anh…có chuyện gì sao?”

Bỗng một cô nữ sinh đứng bên cạnh quát. “Gọi là chị đại, Tử Anh cái gì mà Tử Anh? Tên của chị đại đâu phải ai muốn gọi cũng được. Nói cho cô biết, chỗ này là của bọn tôi, mau tránh ra.”

“Của các bạn sao?” Tâm Đan vẫn duy trì phong thái dịu dàng nhu nhược. “Nhưng…mình ngồi trước.”

Ngụy Tử Anh cười khẩy một tiếng. “Nhiều lời thật đấy, bây giờ tôi muốn ngồi ở đây, cô còn không mau cút đi.”

“Vậy là mình nhường bạn sao?” Tâm Đan lại hỏi.

“Nhường?” Ngụy Tử Anh khinh bỉ đáp. “Tôi cần đồ cô nhường sao? Tránh ra.”

“Vậy không nhường thì là gì?”

“Cô, cô giỡn mặt đó hả?” Ngụy Tử Anh mất kiên nhẫn. “Kéo nó ra, chướng mắt thật.”

“Làm gì đó?” Dương Nam Phương đi tới, để sách lên bàn, lạnh lùng nhìn đám người Ngụy Tử Anh. “Trong thư viện không được làm ồn, các người muốn bị kỷ luật hết phải không?”

“Làm gì có.” Ngụy Tử Anh tỉnh bơ đáp. “Đi thôi!”

Sau khi đám nữ sinh hung hăng rời đi, Tâm Đan ngáp một cái rồi lại tiếp tục việc đọc sách và quay viết của mình. Dương Nam Phương thấy cô xem anh là không khí thì ngồi xuống đối diện. “Nè, để họ ăn hiếp như vậy sao? Tại sao không phản kháng?”

Tâm Đan không đáp, cũng không nhìn anh. Dương Nam Phương giơ tay qua, gõ cộc cộc xuống bàn hai cái. “Tôi đang hỏi cô đấy.”

Lúc này Tâm Đan mới ngẩng đầu. “Hỏi tôi? Tôi đâu phải tên nè.”

“Xắt xéo thật đấy.” Dương Nam Phương cười một tiếng. “Được rồi bạn học Tâm Đan, được chưa? Cô cũng thật kì lạ, trước mặt tôi thì như con báo nhe nanh nhọn, trước mắt đám nữ sinh kia thì như mèo con chờ được yêu, khó hiểu thật.”

“Tôi nhớ được đường rồi đó.”

Có lẽ Dương Nam Phương không ngờ tự nhiên cô nói một câu lạc quẻ như vậy nên anh bị đứng hình.

Tâm Đan thấy thế thì nói tiếp. “Nhớ được đường đi từ ký túc nữ tới thư viện.”

Dương Nam Phương nghe xong, nói. “Cô cũng buồn cười thật đấy, mù đường thì cứ tra Google Map là ra, cần gì phải nhọc công nhớ làm gì?”

“Google Map?” cô tròn xoe mắt. “Là cái gì?”

“Không phải chứ, cô còn không biết cái này à? Cô trên rừng xuống hay sao thế?”

Tâm Đan nhìn Dương Nam Phương chằm chằm. “Đàn ông con trai nói chuyện bớt chua lại có được không?”

Dương Nam Phương hắng giọng vài cái, rõ ràng là đang nhịn cười, giơ tay ra. “Điện thoại.”

Tâm Đan lấy điện thoại trong túi đưa qua, nhưng giữa chừng lại giật lại cảnh giác nói. “Nè, đừng có giả vờ rồi lưu số tôi vào máy anh nhé.”

Dương Nam Phương nghe xong, vừa tức vừa buồn cười. “Trừ khi cô xin số tôi, tôi mà lại lấy số cô sao? Lấy về làm gì? Đóng hòm à? Vọng tưởng.”

Tâm Đan hừ một tiếng rồi đem điện thoại đưa qua, Dương Nam Phương cầm lấy bấm bấm gì đó năm mười phút sau lại đưa lại cho cô nói. “Tôi đã thiết lập vị trí rồi đấy, từ tay cứ ra đường là có bản đồ di động trong tay.”

“Bản đồ hả?” Tâm Đan nheo mày. “Google Map gì đó là bản đồ sao? Anh không phải là không biết người mù đường thì cũng mù luôn bản đồ à?”

“Vậy sao?” Dương Nam Phương ngờ ngàng.

Tâm Đan thở hắt ra một cái rồi nhìn giờ trên điện thoại sau đó đứng lên vội vã. “Thôi chết muộn rồi, không nói chuyện với người dở hơi nữa.”

Tâm Đan rời đi rất nhanh, để lại Dương Nam Phương mở to mắt trừng trừng nhìn theo, khi bóng cô khuất sau cánh cửa thư viện anh mới nghiến răng. “Này cái cô kia, nói ai dở hơi hả? Sao mình toàn làm ơn mà mắc oán thế nhỉ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN