Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 93: Không biết lần này em muốn dùng súp gà xin xá miễn tội gì đây?
“Bằng các biện pháp đấu tranh thương thuyết, bố trí lực lượng tấn công. Sau một giờ, đội hai đã giải tán thành công đám đông biểu tình và triển khai các chiến thuật tác chiến, thành thạo sử dụng vũ khí và các thiết bị quân sự, hoàn toàn trấn áp nhóm khủng bố, giải cứu con tin an toàn.” Thẩm Trung Kiên nói với giọng điệu tràn ngập hài lòng và vui vẻ, có lẽ thầy Thẩm đã được dịp nở mặt nở mày với kỹ năng tác diện của sinh viên do chính mình đào tạo nên rồi. “Thầy Ngụy là người chỉ huy chống khủng bố đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Đánh giá đúng tình hình, hạ quyết tâm chính xác và giao nhiệm vụ cùng tổ chức hiệp đồng chặt chẽ, phát huy tinh thần mưu trí, quyết đoán cao của thực tập dã chiến.”
Hiếm khi mới thấy thầy Thẩm cười hứng chí như vậy, các sinh viên cũng như được nhìn thấy hoa nở giữa mùa đông giá rét. Sau khi được tuyên dương nở mặt nở mày, ai cũng vỗ tay vui vẻ.
Buổi diễu bình diễn ra trên khắp các tuyến đường chính của thành phố. Dòng người ùa ra vô cùng náo nhiệt tràn ngập hai bên đường. Hơn 13.000 binh sĩ, 159 hệ thống vũ khí và 75 máy bay tham gia diễu binh lần này. Trên bầu trời của quảng trường lớn hiện giờ đã tràn ngập ánh sáng từ phi cơ, tạo thành một hình ngôi sao vào vàng. Một số người còn dùng cả kính viễn vọng và cả ống nhòm để quan sát. Hàng nghìn binh sĩ và hàng chục phương tiện bọc thép cùng các hệ thống phòng không và thậm chí là máy bay không người lái đã xuất hiện một cách cực kì hoành tráng. Những chiếc máy bay không người lái được đặt cẩn thận trên xe tải trong đoàn diễu binh chứ không thực hiện các màn trình diễn bay khiến cho Tâm Đan có chút tiếc nuối, giá như có thể tận mắt chứng kiến nói không chừng cô sẽ chụp được một vài tấm hình độc đáo thì sao?
Lý do khiến buổi lễ diễu binh này hấp dẫn và có nhiều người thích thú đứng xem như vậy là vì ở đó người ta không chỉ được chiêm ngưỡng sự oai hùng của một lực lượng quân sự từng làm nên vô số kỳ tích. Mà còn được tận mắt thấy được dàn vũ khí thiện chiến của đất nước. Nhiều vũ khí mới của cũng xuất hiện trình làng trong những dịp như thế này vì vậy chắc chắn là trong số những người dân hiếu kỳ kia chắc chắn không thể thiếu được cánh phóng viên liên tục chớp lấy thời cơ bắt được những góc chụp đẹp nhất.
Trong lòng cô cảm thán không thôi, đột nhiên lại có một loại cảm giác rất tự hào dâng lên trong tim. Nhìn kỹ lại mới biết hóa ra đó là hào khí dân tộc. Thấy Gia Vi và Liên Chiếu kéo nhau ra một góc chụp hình, Mộng Hương lại càng không có thời gian quan tâm cô. Dương Nam Phương không biết đi đâu mất tiêu, thoáng chốc muốn tìm một người đi cùng cũng thật là khó khăn. Nhớ tới Ngụy Giang Thiên, cô quay qua quay lại tìm kiếm, nhưng rõ ràng khi nãy anh vẫn còn đứng cạnh cô, vậy mà bây giờ lại không thấy ở đâu.
Tâm Đan chen qua dòng người đông đúc cố gắng đưa mắt tìm anh.
Ngụy Giang Thiên! anh ở đâu rồi?
“Cậu Ngụy, chuyến hàng vừa rồi của chúng ta trong lúc vận chuyển phát sinh một số vấn đề.Thuyền đột nhiên bị hỏng một lỗ làm cho nước tràn vào không ít. Rất may là không ảnh hưởng tới đồ vật chỉ là phải tạm thời dừng lại tại một ngôi lần nhỏ để sửa chữa.”
“Thuyền trưởng lần này là ai?”
“Một người Đức, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Giết đi.”
“Dạ?”
“Tôi bảo cậu giết thuyền trưởng và tất cả thuyền viên trên tàu cho tôi. Hai tiếng nữa tôi sẽ cho điều một đội ngũ khác tới giải quyết vấn đề.”
“Dạ, cậu Ngụy.”
Điện thoại lập tức ngắt kết nối.
Lúc Ngụy Giang Thiên quay trở lại, đoàn diễu hành đã đi qua rất rất lâu. Trên đường cũng thưa thớt hơn nhiều thế nhưng lại không thấy Tâm Đan đứng ở vị trí cũ. Vốn dĩ anh chỉ định đi nghe điện thoại một chút, dòng người và tiếng trống khi nãy lại khá ồn nên cũng không thông báo với cô một tiếng, không ngờ quay lại thì đã lạc mất dấu cô. Anh nhíu mày lấy điện thoại bấm một dãy số mà bản thân đã quen thuộc, tín hiệu kết nối vang lên hai hồi chuông cuối cùng cũng có người nghe máy, Ngụy Giang Thiên thở phào nhẹ nhõm. “Em đang ở đâu?”
Phía bên Tâm Đan rất ồn ào, những âm thanh tạp nham xen kẽ vào điện thoại làm giọng của cô có phần yếu ớt. “Em không biết nữa.”
Tiếng khóc!
Ngụy Giang Thiên sốt ruột. “Em tìm một cái biển hiệu rồi nhìn địa chỉ trên đó.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khịt mũi nhỏ của cô. “Số mười ba đường Lai Vu.”
“Đợi anh.”
Trong lòng anh hiện giờ vừa tức giận vừa lo lắng, cô gái này đã bị mù đường lại còn ham đi đến khi lạc đường lại chỉ biết ngồi khóc lu loa trong góc.
Đến khi anh tới nơi, quả thật là nhìn thấy cảnh tượng y hệt vừa rồi bản thân đã nghĩ.
“Anh chỉ hận không thể thu nhỏ em lại rồi bỏ vào túi đem đi.”
Tâm Đan ngước lên, nhìn theo đôi chân thon dài rồi nhìn tới gương mặt chưa hàm ý tức giận kia của Ngụy Giang Thiên, cô giơ tay quẹt mũi, ủy khuất nói. “Em đi tìm anh mà.”
Anh ngồi xuống trước mặt, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô. Nếu cẩn thận quan sát thậm chí sẽ phát hiện bàn tay đó còn hơi run khi chạm phải giọt nước ấm nóng. Sẽ không ai có thể đủ phong phú để liên kết một người đàn ông vừa rồi vẫn còn đang tính toán việc ác tày trời thế mà bây giờ lại xót xa chỉ vì một vài giọt nước mắt của một cô gái.
“Anh chỉ đi nghe điện thoại thôi.”
Tâm Đan mếu máo nhìn anh, muốn nói gì rồi lại thôi.
Ngụy Giang Thiên buồn cười nhìn bộ dáng này của cô. “Sao thế?”
“Giang Thiên…” Cô nâng đôi mắt còn đọng nước của mình, bất ngờ nhướng người ôm lấy cổ anh. “Khi nãy em bị móc túi, lấy mất ví tiền rồi… cũng may là điện thoại chưa bị mất, nếu không có thể sẽ lạc luôn cả anh rồi.”
Anh vỗ nhẹ lưng cô. “Cho dù không có điện thoại, anh vẫn có thể tìm được em.”
“Bằng cách nào?”
“Cách của anh.” Anh nói. “Thiên cơ bất khả lộ.”
Tâm Đan khục khịt mũi.
Đáng lý ra cũng không nên khóc mất mặt như vậy.
Bản thân là một tay ăn trộm có tay nghề mà hôm nay lại bị qua mặt bởi một vài tên nhóc móc túi nghiệp dư, mất mặt quá nên bật khóc luôn.
Đương nhiên, vẫn đau lòng hơn là mấy trăm ngàn trong ví tiền.
Khóe môi Ngụy Giang Thiên cong lên một nụ cười yêu chiều. Anh đưa tay vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai, dịu dàng nói. “Khi nãy gọi anh là gì?”
Cô từ trong ngực anh, hơi ngẩng đầu chớp mắt nhớ lại khi nãy mình gọi anh là cái gì?
“Giang Thiên!” Cô lập lại, bộ dáng vẫn như đó là chuyện hết sức bình thường. “Sao thế? Em gọi tên anh không được sao?”
“Không phải, anh rất thích nghe.” Nụ cười trên môi anh ngày càng rộng, ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng. Con quạ này xem ra là đang thực sự vừa sợ vừa đau lòng vì tiền bị mất nếu không sẽ không ngoan ngoãn như thế này mà để anh ôm giữa đường phố.
Đáng lý ra là muốn xem diễu binh cũng chỉ để chiêm ngưỡng nhan sắc của các anh quân nhân. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chẳng có ai có phong thái vượt qua Ngụy Giang Thiên. Lúc này Tâm Đan mới thấu hiểu cảm giác đã từng nhìn thấy biển lớn thì sẽ không quen với sông nhỏ.
Ai bảo bên cạnh cô lại có người cái gì cũng xuất sắc như người đàn ông này.
Vì vậy cô bắt đầu xoa dịu sự hụt hẫng trong lòng bằng cách cùng Ngụy Giang Thiên tàn bộ khắp phố, sau đó là ghé vào một cửa hàng kem.
“Anh trả tiền!”
“Tại sao?” Ngụy Giang Thiên giả vờ khó hiểu. “Tiền của anh không dễ lấy đâu.”
“Đi mà đi mà, trả dùm đi.” Tâm Đan kéo cánh tay của anh lay qua lay lại, mặc kệ ánh mắt của nhân viên bán kem có bao nhiêu phần quỷ dị.
Trái tim anh cũng như tan ra trước giọng nói nũng nịu của cô, cuối cùng vẫn xin giơ tay đầu hàng lấy ví tiền ra đưa cho cô ý bảo muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Tâm Đan không hề khách sáo mà mở ra xem, sau đó oa lên một tiếng, hai mắt sáng lên như đèn pha xe hơi nhìn anh.
Ngụy Giang Thiên đúng là không còn từ nào để nói, cuối cùng mới thở dài, đứng phía sau giơ tay vò tóc cô. “Không biết tại sao anh lại nhìn trúng một cô gái không có khí chất như em. Thấy tiền là sáng mắt.”
Tâm Đan nhận lấy cây kem từ nhân viên phục vụ sau đó đưa ví tiền lại cho anh. “Này, mê tiền cũng là một loại khí chất đấy. Chỉ là nó không được thoát tục mà thôi.”
“Cái gì em cũng nói được như thế à?”
Tâm Đan giơ lên một nụ cười ngu ngốc. “Em học anh đấy.”
Mùa xuân chỉ vừa đi qua, biết bao nhiêu là sự kiện ập tới. Thực tập dã chiến xong lại phải vùi đầu vào ôn bài, lúc ở cạnh anh cả hai ngoài hôn nhau ra cũng chỉ chúi đầu vào máy tính. Ngụy Giang Thiên soạn đề cương còn cô lại giải đề cương. Sau khi ‘lãnh lương’ tháng đầu tiên, Tâm Đan liền vác tiền ra cửa hàng mua một cái laptop về để thuận tiện cho việc soạn bài. Công việc chăm sóc chó con này cũng không quá vất vả, theo lịch trình thì hai ngày sẽ tắm cho HiKa và Hồ Lô một lần. Ăn uống ngày hai buổi, thức ăn không quá khó làm, đa số Ngụy Giang Thiên đều chỉ định cho chúng ăn loại thức ăn dành riêng cho cún con. Nhưng Tâm Đan lại cho rằng mớ đấy toàn là hóa chất công nghiệp, tôt hơn là tự tay nướng một miếng thịt có khi còn dinh dưỡng hơn.
Thế là hai buổi của HiKa và Hồ Lô đều là do cô phụ trách nấu ăn.
Còn có cả Ngụy Giang Thiên, thức ăn cô làm hình như anh cũng vừa miệng anh. Dù gì thì không có bị ngộ độc, mà nếu có ngộ độc đi chăng nữa thì cô nghĩ để làm cho cô vui chắc chắn anh cũng sẽ không nói ra mà chạy đi tìm thuốc uống rồi.
Nhưng Tâm Đan vẫn vì dạ dày anh không tốt mà lưu ý hết mức về việc ăn uống hằng ngày, cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm những bí quyết nấu ăn rồi làm theo.
Bẵng đi một thời gian, tay nghề bếp núc của cô cũng tiến bộ không nhỏ.
Hôm nay, lúc nhìn thấy kết quả thi thử trên mạng trái tim Tâm Đan đau nhói lên. Chẳng nhưng không vượt lên được Gia Vi mà còn bị thụt lùi tám điểm, đến cả Mộng Hương còn xếp hạng cao hơn cô hai bậc…
Tâm Đan ngồi ôm đầu ở phòng khách cả buổi, nhưng có nhìn thế nào thì số điểm trên màn hình cũng không nhảy lên được bậc nào. Vì vậy cuối cùng cô hạ quyết tâm vào nhà bếp làm một món thật ngon xoa dịu cơn giận của thầy Ngụy.
Đến khi Ngụy Giang Thiên về tới nhà, việc đầu tiên là anh đi vào nhà bếp. Quả nhiên, không ngoài dự đoán trên bàn đã bày ra món ăn thơm ngon đợi sẵn. Tâm Đan nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng xỏ dép chạy ra, nhìn thấy Ngụy Giang Thiên vẫn đứng nhìn mấy món ngon trên bàn thì đi tới cười tươi rói. “Về rồi à, hôm nay em làm món ngon đấy.”
Ngụy Giang Thiên nhìn cô một cái sau đó đi tới bồn nước rửa tay.
Tâm Đan âm thầm khóc than trong lòng, thôi toi đời cô rồi. Đúng là đang giận, đang giận thật rồi.
“Hôm nay em có vẻ như rất vui nhỉ?”
Hả? Ý gì đây?
Có phải là đang nói cô thành tích tụt hạng nhưng vẫn vui vẻ, nói cô dửng dưng với điểm số không?
Hay thậm chí là đang nói cô không quan tâm chuyện học hành?
Ôi không! Chúa ơi, con chỉ muốn xoa dịu cơn giận của anh ấy thôi mà, sẽ không nghiêm trọng vậy chứ?
Ngụy Giang Thiên lau khô tay rồi quay lại, thấy Tâm Đan vẫn đứng yên ở cửa thì có đôi chút buồn cười. “Hôm nay ăn món gì?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông làm cô giật mình, phải mất năm giây đợi anh ngồi vào bàn ăn mới kịp thời bước lên. “Hôm nay em làm súp gà, em nghiên cứu kỹ rồi, đây là một món ăn cực kì bổ dưỡng và dễ tiêu hóa, rất tốt cho sức khỏe.”
Anh mỉm cười. “Sự tích của món súp gà giò đã được ghi trên tường đền thờ Osiris ở Memphis. Câu chuyện kể rằng có một nô lệ bắt trộm một con gà giò từ căn hầm vua Pharaon rồi giấu vào một bình nước sôi. Trong khi đang ngấu nghiến ăn chiếc đùi gà thơm ngon thì anh đã bị bắt quả tang. Ngay sau đó, kẻ nô lệ ấy đã bị dẫn đến cung điện chờ lãnh hình phạt. Bất chợt, nhà vua nhìn vào bình đựng nước và ngửi thấy mùi thơm bốc ra, ông ấy dùng thử một ít nước và nếm thử miếng thịt gà giò và thật không ngờ, hương vị của món ăn đã thuyết phục được vị vua. Vua lập tức ra lệnh xóa tội cho tên nô lệ và phong hắn làm bếp trưởng của triều đình.”
Tâm Đan. “…”
Ăn có bát súp gà thôi mà cũng có truyền thuyết về nó hay sao?
“Không biết lần này em muốn dùng súp gà xin xá miễn tội gì đây?”
Quả nhiên là thầy Ngụy, chuyện nói tới Memphis gì gì đó rồi mà vẫn bị anh kéo ngược lại với trường Bách Nhật một cách dễ dàng.
Tâm Đan cúi đầu, tự mình thú nhận. “Em tụt hạng trong kì thi thử rồi…”
Ngụy Giang Thiên không trả lời, chỉ im lặng không vui.
“Anh đừng có nhìn em như vậy.” Tâm Đan bức bách.
“Nhìn em như vậy thì sao? Điểm có tăng lên được không?”
“Đã biết thế còn nhìn làm gì?”
“Em…”
Tâm Đan làm rùa rụt cổ, cúi đầu xuống đất nghịch nghịch ngón chân của mình.
Ngụy Giang Thiên không biết nên nói gì mới phải, mắng thì không mắng được lại không thể không làm ra bộ dáng nghiêm khắc.
Cuối cùng anh chỉ biết im lặng dùng món súp mà cô làm.
Nói chung là mùi vị cũng không tệ.
Tâm Đan thấy sóng yên biển lặng, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho tới khi sau bữa ăn tối, vốn dĩ cô đã lên giường trùm kín chăn ngủ rồi thì lại bị Ngụy Giang Thiên gõ cửa phòng, anh không nói nhiều chỉ ra lệnh cô lập tức tới phòng sách. Tâm Đan uể oải vác đôi mắt còn buồn ngủ của mình xuống giường.
Ngụy Giang Thiên ngồi phía sau cái bàn kính lớn, dán mắt chăm chú vào màn hình máy tính. Một bên khủy tay anh chống lên bàn còn tay còn lại chậm rãi di chuyển con chuột máy tính. Anh đã thay bộ đồ ở nhà khá thoải mái với đồ thun, chiếc áo màu xám cổ tròn đơn giản làm anh giảm bớt đi vẻ lạnh lùng cứng nhắc thường ngày.
Một người đàn ông, thái độ của họ đối với công việc như thế nào tỷ lệ thuận với sự quyến rũ của họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!