Editor: Mứt Chanh
Lúc ấy trong đầu Ngu Vãn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: phải nhanh chóng kéo anh rời đi.
Cô biết con trai nhất thời xúc động, có thể vì một chút việc rất nhỏ đã ra tay đánh nhau, mà đối phương có ba người, anh chỉ có một người. Nếu thật sự đánh nhau vậy anh nhất định sẽ ăn thiệt!
Chờ đi đến cửa sổ mua cơm, Ngu Vãn mới ý thức được mình cứ thế đã nắm lấy cổ tay của con trai, cũng quá liều lĩnh và quá lỗ mãng!
Ngón tay cô vội vàng buông ra, có chút co quắp buông xuống bên hông, hai má ửng hồng nhẹ.
Ba cậu con trai kia thao tác một lát với máy quét thẻ nhưng không nhận được bất cứ phản ứng nào nên dùng một chân đá một cước vào máy móc: “Cái thứ đồ cùi bắp này.”
Mấy người hùng hùng hổ hổ rời đi.
Vóc dáng của Lục Thức rất cao, Ngu Vãn muốn nói chuyện với anh thì không thể không ngẩng mặt.
Cô nắm thẻ cơm của mình trong tay rồi đưa về phía anh: “Anh đi quẹt trước đi ạ.”
Hai người đứng gần kề, mùi hương hoa sơn trà thanh nhã trong veo lững lờ quanh hơi thở càng thêm rõ ràng.
Lục Thức cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên của thiếu nữ, cặp mắt nai con trong veo đen nhánh, hàng mi thật dài khẽ chớp hai lần.
Tầm mắt anh chếch đi rồi rơi xuống bàn tay nhỏ đang nắm chặt thẻ cơm kia.
Trên thẻ được bọc keo silicon với màu hồng phấn, trên đó có vẽ hình một con thỏ con, từng đầu ngón tay nắm chặt thẻ cơm hết sức nhỏ.
Lục Thức nhận lấy thẻ.
Ngu Vãn đi theo phía sau anh: “Cái cửa sổ này có sườn chua ngọt và thịt bò nạm hầm khoai tây ăn rất ngon, cấp 2 em thường xuyên mua hai món này.”
Dì đứng ở cửa sổ cầm cái muỗng hỏi: “Bạn học con muốn cái nào?”
Lục Thức ngẩn ra: “Sườn chua ngọt, thịt bò nạm hầm khoai tây.”
Anh cầm thẻ cơm có hình chú thỏ con quét một cái, tiếng “tích” vang lên, Lục Thức quay đầu rồi trả thẻ cơm cho cô.
“Cảm ơn.”
Ngu Vãn xua tay: “Không có gì ạ.”
Cô cũng tiến về phía trước hai bước và nói với dì múc cơm: “Dì ơi, con cũng muốn sườn chua ngọt và thịt bò nạm hầm khoai tây, cơm chỉ cần một nửa là đủ rồi ạ.”
Lục Thức bưng mâm đồ ăn đi đến một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Ngu Vãn nhanh chóng lấy cơm, cô nhìn quanh một vòng, rất nhiều bạn học đã ăn xong rời đi nhưng cơm chén đũa trên bàn còn chưa được dọn.
Chỗ duy nhất còn trống và sạch sẽ chỉ còn lại chỗ ngồi đối diện Lục Thức.
Cô đành phải đi qua đó, nhẹ nhàng đặt mâm đồ ăn xuống, tiếp theo lại cầm thẻ cơm rời đi.
Lục Thức cúi đầu ăn cơm, cảm giác mềm mại của cổ tay khi nó được nắm lấy bởi cô gái nhỏ vẫn còn đọng lại kèm theo chút mát lạnh.
Không bao lâu, đối diện vang lên tiếng động rất nhỏ, có người ngồi xuống, một ly sữa chua nho nhỏ được đẩy đến trước mặt.
Lục Thức ngẩng đầu lên.
Vừa rồi lúc Ngu Vãn mua sữa chua, thực sự cô đã do dự một lúc, không biết là mua một ly là được hay là mua hai ly.
Cô không có thói quen ăn một mình, từ nhỏ ba mẹ đều dạy cô phải học được cách chia sẻ nhưng cô lại sợ cô mua cho anh, anh không cần tựa như lần trước từ chối chiếc ô che mưa của mình vậy.
Ngẫm nghĩ, Ngu Vãn vẫn cầm hai ly.
Nếu anh không cần, đợi chút nữa cô sẽ mang về phòng học, chờ tới tiết tự học buổi tối thì mình uống là được rồi.
“Cái này là hương vị mới, yến mạch đào vàng, hương vị rất ngon.”
Ngón tay cô chỉ vào ly sữa chua kia, mắt hạnh cong cong ngập nước, “Em mời anh uống.”
Lục Thức không thích uống đồ ngọt, từ nhỏ đã như thế rồi.
Nhưng không thể hiểu được, hôm nay nhìn ly sữa chua đào vàng nho nhỏ trước mắt, anh bỗng nhiên cũng có ý muốn thử một chút.
Ngu Vãn thấy anh không đẩy sữa chua lại thì nghĩ đây là ý tứ tiếp nhận, vì thế bản thân cầm lấy một ly khác, xé mở lớp giấy bọc nhựa mỏng bên ngoài ống hút rồi chọc thẳng vào sữa chua.
Cô hút hai miếng sữa chua, nhớ tới gì đấy mới mở miệng nói: “Đúng rồi, vừa rồi ba cậu bạn kia cấp hai cũng ở trường chúng ta, lúc ấy bọn họ thường xuyên trốn học đánh nhau.”
Ngu Vãn có ấn tượng với bọn họ là bởi vì khi học cấp hai, năm thì mười họa, mấy cậu bạn đau đầu này sẽ bị thầy giám thị xách ra dưới cột cờ làm kiểm điểm
“Nếu sau này anh gặp phải bọn họ, anh đừng nổi lên xung đột với bọn họ, bọn họ đánh nhau rất ác. Trước đó em nghe nói đã đánh một bạn nam trong lớp gãy xương cánh tay.”
Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy nghiêm túc: “Nếu bọn họ tìm anh làm phiền ……”
Nói đến đây, Ngu Vãn cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thể đi tìm thầy giám thị, thầy giám thị của trường chúng ta cũng là quân nhân xuất ngũ, cho dù là cậu bạn hỗn láo nhất trường học cũng không dám láo xược trước mặt thầy giám thị đang dạy dỗ.”
Hai người ngồi dựa vào bàn bên cửa sổ, cửa sổ sát đất rất lớn, ánh nắng giữa trưa tràn vào tạo nên những đốm sáng nhảy nhót trên mặt bàn màu trắng.
Cô gái nhỏ trước mặt có làn da trắng như sứ, mái tóc đen nhánh mềm mại được ánh mặt trời bao trùm lộ ra lông xù xù.
Lúc cô nói chuyện biểu cảm đặc biệt nghiêm túc, cặp mắt đen lúng liếng không chớp mắt cứ nhìn anh.
Là thật sự lo lắng vì anh, đang vì anh nghĩ cách, sợ hãi anh bị ba thằng kia đánh.
Nhưng mà cô không biết đánh gãy xương cũng chẳng là gì, anh đã từng cầm ghế dựa trực tiếp đánh gãy hai chiếc xương sườn của một thằng chê cười anh.
Lục Thức đột nhiên hơi buồn cười, khóe môi nhếch lên thành một độ cung: “Ừ, tôi biết rồi.”
Nụ cười này rất nhạt, có thể nói là thoáng qua nhưng Ngu Vãn vẫn nhìn đến ngây người.
Họ đã gặp nhau tổng cộng hai lần, thiếu niên này đều trưng một khuôn mặt lạnh, đôi mắt đen thâm trầm, không có biểu cảm gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, hóa ra anh cũng có thể cười nha.
Ngu Vãn hơi ngoài ý muốn, có qua có lại, cô cũng mím nhẹ khóe môi cười đáp lại anh.
Nhưng suy cho cùng vẫn là không thân, tính cách của Ngu Vãn lại không phải đặc biệt hoạt bát hướng ngoại, nói xong chuyện này với anh thì không có gì để nói
Cô cầm lấy đôi đũa, cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
Lục Thức nửa chừng ngước mắt lên thì thấy dáng vẻ ăn cơm của cô.
Rất là nhã nhặn thanh tú.
Dáng ngồi ngay ngắn, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng buông xuống, ở mí mắt trắng nõn rơi xuống một bóng mờ.
Lúc nhai nuốt, đôi má trắng như tuyết khẽ rung lên, không phát ra một chút tiếng vang, chính là kiểu cô chủ nhà quyền quý rất quy củ.
Ngu Vãn đến căng tin vào lúc muộn, cô ăn cái gì cũng chậm, ăn xong một bữa cơm thì tầng này gần như không còn ai.
Ngoại trừ chàng trai ngồi ở đối diện mình.
Cô ăn xong thì lấy khăn giấy ra lau miệng, anh cũng vừa vặn buông đũa.
Ngu Vãn kinh ngạc.
Trong ấn tượng, mặc kệ là anh Giang Triệt hay là bạn trong lớp ăn, tốc độ ăn cơm đều nhanh đến mức cô không thể bì kịp.
Họ có thể ăn xong một chén cơm lớn trong vòng năm phút, sau đó họ ôm quả bóng rổ và lao ra ngoài.
Anh Giang Triệt khi còn nhỏ còn luôn chê cười cô, nói cô là lấy đũa đếm từng hạt từng hạt cơm mới ăn.
Vẫn là lần đầu tiên Ngu Vãn gặp được chàng trai có tốc độ ăn cơm chậm tương đương mình.
Hai người đồng thời ăn xong, đương nhiên cũng đi chung thang máy xuống. Từ căn tin đến khu dạy học phải đi ngang qua một cái sân thể dục, coi như là khoảng cách rất dài.
Bọn họ song song đi chung với nhau, dọc theo đường đi cũng không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến Ngu Vãn cũng cảm thấy có chút xíu xấu hổ.
Ba năm cấp hai cô đều học ở trường Minh Đức nên rất quen thuộc với tất cả những nơi ở trường.
Mà Lục Thức là ngày đầu tiên tới ngôi trường này, Ngu Vãn muốn giới thiệu cho anh một chút, sau này anh làm gì cũng sẽ tiện hơn một ít.
Vì thế cô cất tiếng: “Tòa nhà này là tòa nhà phòng thí nghiệm, chúng ta làm thí nghiệm đều đến chỗ đó, lầu 3 là phòng thí nghiệm hóa học, lầu 4 là phòng thí nghiệm vật lý.”
Bọn họ đi tới dưới gốc cây ngô đồng.
Lá cây ngô đồng dày đặc xanh tươi, tầng tầng lớp lớp cản bớt phần lớn ánh nắng, ánh sáng êm dịu đi rất nhiều.
Cây ngô đồng
Lục Thức nhìn ngón tay mềm mại và trắng nõn nà kia, qua vài giây mới nhìn về phía cô đang chỉ rồi ừ một tiếng.
Ý bảo mình biết rồi.
“Bên cạnh tòa nhà phòng thí nghiệm là sân vận động, phía sau sân vận động là thư viện, bên trong có rất nhiều sách, cầm thẻ cơm là có thể đi vào mượn sách để đọc……”
Từ sân thể dục đến khu dạy học là khoảng bảy tám phút đi bộ, cũng đủ để Ngu Vãn nói cho anh biết về tình hình cơ bản của trường một lần.
Trong nháy mắt đã đến lầu 5, Ngu Vãn vẫy bàn tay nhỏ về phía anh, đôi mắt cong lên ý cười nhẹ nhàng: “Em về phòng trước nhé, tạm biệt.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Lục Thức đứng một lát, nhìn bóng lưng kia đi vào phòng học rồi cũng xoay người rời đi.
Giờ nghỉ trưa bắt đầu lúc một giờ.
Ở các lớp khác, bạn học hoặc là nằm sấp trên mặt bàn ngủ trưa hoặc là tự mình đọc sách, dù sao cũng rất yên tĩnh.
Phòng học lớp A10 lại ầm ĩ thật sự.
Tinh thần của mỗi bạn học trong lớp đều phấn chấn, lướt Douyin, chơi Weibo, chụp selfie, còn có cả chơi game đánh tới mức cáu kỉnh rồi trực tiếp mắng chửi.
“Này này bà đổi cho tui chế độc lọc đi, cà da quá gắt, vừa thấy đã đặc biệt giả trên.”
“Đứa con gái như tui quá thảm mà, theo đuổi một nghệ sĩ vô danh nhỏ nào đó cũng có thể công khai hẹn hò???”
“Đờ mờ nó thái quá, đi rừng ngu như vậy, mày con mẹ nó là SF Express đó à?”
“Mẹ kiếp! Mày phụ trợ cái trò bại não gì thế!!”
Trò chơi cuối cùng cũng thua, bạn nam tên Uông Siêu trực tiếp ném điện thoại lên trên bàn, mắng mỏ rồi đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh rít điếu thuốc.
Vóc người cậu ta cao lớn, lúc đi đường cũng nghênh ngang. Lúc cậu ta đi ngang qua một loạt chỗ ngồi hàng cuối thì cánh tay vung lên và làm đổ ly sữa chua đặt trên bàn xuống đất.
Trong lớp học ồn ào nhốn nháo, chút động tĩnh này hoàn toàn không ai chú ý tới, Uông Siêu nhìn thấy nhưng cũng không để ý.
Nhà cậu ta có tiền, lên cấp hai đã hoành hành ngang ngược ở Minh Đức, bạn học khác ở trường học đều sợ cậu ta, trước đó cũng từng đụng đổ ly nước của người khác.
Cốc nước thuỷ tinh rơi vỡ nát dưới đất, cậu bạn kia ngoại trừ tự mình yên lặng đi lấy cây lau nhà cái chổi quét tước sạch sẽ thì cũng không dám nói với cậu ta một chữ nào.
Uông Siêu tiếp tục đĩnh đạc đi ra ngoài, đồng thời lấy điếu thuốc ra, ngón cái ấn bật lửa đã chuẩn bị đốt lên.
Vừa đến cửa phòng học, sau lưng đột nhiên kịch liệt tê rần, một chai nước suối còn chưa mở ra bắn ngược qua nên thật mạnh vào bảng đen ở phía sau lớp học.
Lúc này tiếng động vừa đủ lớn, một tiếng loảng xoảng lập tức hấp dẫn động tác của mười mấy cái đầu đồng loạt quay qua nhìn.
Uông Siêu bị nện trúng vừa đau vừa ngốc.
Một lúc sau, cậu ta mới hoàn hồn, trong lòng lại nổi lên một cơn lửa giận.
Uông Siêu hùng hổ xoay người thì thấy đầu sỏ gây tội đánh mình đang bắt chéo chân, cặp mắt cũng ngước lên nhìn mình.
Dưới cái nắng gay gắt nóng bức giữa hè, giọng chàng trai trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe giống như ngâm trong vụn băng: “Mắt mù à? Không thấy thứ gì bị đụng rớt à?”
Lớp học trở nên yên tĩnh hơn ngay lập tức, không ít bạn học hít sâu một hơi.
Bọn họ lên thẳng từ trung học Minh Đức, sớm đã nghe thấy uy danh hung ác của Uông Siêu từ trước.
Uông Siêu phát hiện tai phải của anh mang máy trợ thính, nghĩ lại, người này là kẻ điếc gặp được ở căn tin lúc trước.
Thật đúng là cái lùm mía nó oan gia ngõ hẹp.
Uông Siêu bước hai ba bước qua đó, Lục Thức cũng đứng dậy từ trên chỗ ngồi.
Tròng mắt Lục Thức đen nhánh, vô cùng bình tĩnh, như là lười nói nhảm nên nói thẳng: “Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh.”
Uông Siêu lần đầu tiên nhìn thấy có người gan to như vậy ở trường học nên tức giận cười cười rồi nói bằng giọng tàn nhẫn: “Được, chúng ta đi lên sân thượng. Đồ chó hoang, hôm nay ông đây không đánh mày răng rụng đầy đất thì tên tao viết ngược lại.”
Hai người ra khỏi phòng học, các bạn học hai mặt nhìn nhau, muốn đi theo vây xem nhưng lại không dám lắm, sợ bị lửa giận của trùm trường lan đến gần.
Uông Siêu có tầm vóc hung hãn, cánh tay vừa thô vừa cường tráng, mà vóc dáng của chàng trai mang máy trợ thính cao thật đấy nhưng trông gầy đi thật nhiều, nghĩ làm sao cũng sẽ bị đè xuống đất chà xát!
Mười lăm phút trôi qua, cũng chưa ai trở về. Trong phòng học duy trì yên tĩnh như trước, có cô bạn nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.
“Cậu bạn kia cũng thiệt là không muốn sống nữa, cũng dám đắc tội Uông Siêu ha.”
“Phỏng chừng là mới tới, không biết chuyện Uông Siêu đánh một thằng gãy xương vào cấp hai.”
“Ông nói xem chúng ta có nên nói một tiếng với giáo viên chủ nhiệm hay không, lúc này mới ngày đầu tiên khai giảng, cậu bạn kia còn mang trợ máy trợ thính, cũng coi như là người tàn tật. Thật sự ầm ĩ ra chuyện gì, có vẻ không ổn lắm đâu.”
“Tôi cũng cảm thấy nên đi tìm giáo viên chủ nhiệm nhưng tôi không dám, lỡ như sau khi Uông Siêu biết được thì đánh tôi làm sao bây giờ.”
Cuối cùng vẫn là lớp trưởng mới được bầu đánh bạo đứng lên.
Lớp trưởng tên là Trần Vũ Phi, đeo kính gọng đen, thuộc kiểu người gầy yếu, thật ra đáy lòng cậu cũng có hơi sợ.
Nhưng nếu cậu là lớp trưởng, dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm với cái lớp này.
Trần Vũ Phi mới vừa đi đến cửa lớp, mới bước ra bên ngoài một bước thì vừa lúc đụng trực tiếp Lục Thức.
Trần Vũ Phi nhanh chóng xem anh có bị thương chỗ nào và muốn được đến phòng y tế gì đó hay không.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ một vài nếp nhăn trên đồng phục học sinh thì trên mặt và trên người không có một chút dấu vết bị thương đổ máu.
A a a? Có chuyện gì vậy?? Lớp trưởng và các bạn trong lớp bắt đầu không nghĩ ra.
Lục Thức ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Không bao lâu, Uông Siêu cũng đã trở lại.
So sánh với Lục Thức bình yên vô sự, cậu ta phải thảm hơn nhiều. Trong lỗ mũi nhét khăn giấy, hiển nhiên là bị đánh xịt máu mũi.
Gương mặt kia cũng sưng như cái đầu heo.
Chưa có ai trong lớp thấy Uông Siêu chật vật như vậy, tất cả đều há hốc mồm, có người không nhịn được xì một tiếng bật cười.
Sau khi cười xong lại nghĩ mà sợ, lo lắng bị Uông Siêu nhìn thấy ghi hận nên lập tức lấy tay che miệng lại tựa như chú gà con co rúm đầu lại
Uông Siêu nghe thấy tiếng cười kia nhưng lúc này cũng không rảnh so đo, bây giờ cả người cậu ta chỗ nào cũng đau, đặc biệt là vùng bụng dưới.
Một cước đó đạp trúng cậu ta.
Lúc trước cậu ta đánh nhau rất tàn nhẫn, nhưng người này, đó là không muốn sống á!
Uông Siêu đi vài bước, cúi người rồi nhặt ly sữa chua dưới đất lên, song bước đến trước chỗ của Lục Thức, điệu bộ còn có mấy phần khách khí.
Tất cả các bạn trong lớp: ???
Má ơi, ngày đầu tiên khai giảng, đây là cốt truyện thần kỳ huyền huyễn gì vậy ta???!!!
Minh Đức rất nghiêm khắc, khai giảng lớp 10 phải lên tiết tự học buổi tối.
Tiết tự học buổi tối kéo dài từ 6 giờ đến 8 giờ 30, trước đó còn có 40 phút giải lao dành cho học sinh mua chút gì để ăn.
Tiết thứ ba vào buổi chiều là tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn giới thiệu một hồi về cuộc đời của Tào Tuyết Cần rồi lại kể mở đầu《 Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ 》, tiếng chuông tan học vang lên.
Gáo viên không dạy quá giờ, rất thông tình đạt lý thả người: “Tôi biết mấy em đều muốn đến căn tin nên không chậm trễ mấy em, tan học đi, trở về nhớ rõ chuẩn bị bài cho phần còn lại của nội dung.”
Các bạn học hoan hô một tiếng, kề vai sát cánh đi về phía căn tin.
Đồng Giai Nghê tới tháng nên bụng còn hơi đau, Ngu Vãn một mình đến căn tin mua bánh bao nhân sữa trứng và thay cô ấy mua hai cái nhân nấm hương.
Trong phòng học vẫn luôn mở điều hòa, điều hòa lạnh lẽo, hơn nữa cửa sổ đều được đóng chặt và cũng kín gió, lâu ngày cũng chán.
Hai người không đi vào và đứng ăn ở chỗ bên ngoài hành lang.
Đồng Giai Nghê tay trái cầm bánh bao, tay phải cũng không nhàn rỗi, ngón tay thuần thục lướt diễn đàn của trường.
Cái miệng nhỏ của Ngu Vãn cắn bánh bao nhân sữa trứng, gác sách ngữ văn ở trước lan can để đọc. Gió đêm chầm chậm, không có thiêu đốt như lúc trưa, thổi lên trên mặt rất ư là thoải mái.
Lúc này cầu thang có rất nhiều người lên xuống, con trai đi ngang qua nơi này ít nhiều đều nhịn không được nhìn vài lần về phía cô, tốc độ đi đường cũng cầm lòng không đậu thả chậm lại một ít.
Dưới ráng chiều, gương mặt của thiếu nữ mềm mại trắng như tuyết, buộc tóc đuôi ngựa cao, sợi tóc rơi trên trán bị gió chiều nhẹ nhàng vén lên, dáng vẻ lại thanh thuần dịu dàng nhất.
Đi qua được một lúc lâu, cậu bạn che trái tim còn đang đập thình thịch.
Cô gái này cũng quá ngoan ngoãn quá đẹp quá trong sáng! Hu hu hu chỉ nhìn một cái là muốn yêu sớm rồi làm sao bây giờ!!
Ngu Vãn không chú ý tới ánh mắt của cậu bạn sau lưng mình, cô cúi đầu chuyên tâm đọc sách ngữ văn.
Lật một trang nữa, nhìn đến đoạn Đại Ngọc Bảo Ngọc mới gặp nhau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười vui vẻ ha ha hi hi của Đồng Giai Nghê.
“Vãn Vãn cậu mau xem!” Đồng Giai Nghê giơ điện thoại đến trước mắt cô, “Uông Siêu vậy mà cũng có ngày bị đánh thảm đến như vậy ha ha ha.”
Ngu Vãn chuyển ánh mắt từ sách vở qua điện thoại của cô ấy.
Trong ảnh chụp, trên mặt của cậu bạn xanh một mảng, gương mặt vốn đã hơi béo hiện tại sưng ghê gớm hơn, quả thật là bộ dạng bị đánh thảm.
Ngu Vãn cũng không đồng tình với cậu ta.
Cô nhớ rõ năm cấp 2 người này ăn nói rất ngang ngược ở trường, chuyên thích tìm bạn nam có thành tích học tập tốt với thể trạng gầy yếu để bắt nạt, bắt bọn họ mỗi ngày đều giúp làm bài tập bài kiểm tra chép bài gì đó.
Vào giữa trưa hôm nay ở căn tin, cậu ta còn như hung thần ác sát khiêu khích gây chuyện với Lục Thức nữa kìa.
“Cậu ấy bị ai đánh thành như vậy dạ?” Ngu Vãn tò mò hỏi.
Hở? Đồng Giai Nghê lần này cũng bị hỏi khó.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy ảnh chụp thì chỉ lo vui vẻ, cũng còn chưa kịp lướt xuống bài đăng đã gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với Ngu Vãn.
“Từ từ, để tớ lục lại một chút.”
Đồng Giai Nghê lại kéo xuống bài đăng và nhanh chóng tìm ra câu trả lời, “A! Tớ thấy rồi, chủ thớt nói người đánh Uông Siêu là bạn nam cùng lớp, hơn nữa trên lỗ tai bên phải của cậu bạn kia hình như còn mang máy trợ thính.”
“A?” Ngu Vãn nghe vậy sửng sốt.
Đồng Giai Nghê tiếp theo cảm thán: “Cấp 2 Uông Siêu ở trường chúng ta ngang tàng cỡ nào, vừa cao vừa cường tráng, sức lực còn mạnh hơn. Cái cậu bạn mang máy trợ thính kia có thể đánh cậu ta thành cái bộ dạng quỷ này phải hung tàn đáng sợ đến cỡ nào, phỏng chừng cũng không dễ chọc đâu.”
Ngu Vãn còn chưa đáp lời, tiếng chuông chuẩn bị cho tiết tự học buổi tối vang lên, cô cầm lấy sách giáo khoa môn ngữ văn đang gác ở trên lan can.
Hai người xoay người chuẩn bị trở lại phòng học, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một chàng trai đứng ở phía sau, mới đi lên từ cầu thang.
Đồng Giai Nghê thấy diện mạo của đối phương thì đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, wow, gương mặt này, đẹp trai quá đi!
Giây tiếp theo, cô ấy để ý đến trên lỗ tai anh mang theo thứ gì đó tựa như là máy trợ thính mình vừa nhắc đến.
Đồng Giai Nghê: “……!?!!”
Có chuyện trùng hợp như vậy hay không, nói xấu người ta kết quả đối phương đã đứng ở phía sau mình??!!
Ngu Vãn cũng rất xấu hổ.
Cô nhớ tới mình lúc giữa trưa sợ anh bị Uông Siêu đánh mà kéo tay anh chạy đi.
Còn lo lắng anh sau này gặp được những bạn nam này sẽ bị bắt nạt, liên miên lải nhải nói một tràng dài.
Anh nhất định sẽ cho rằng cô xen vào việc người khác với tự mình đa tình.
Sau khi tiếng chuông vang lên, hành lang chìm vào trong yên lặng, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên ở hành lang, âm thanh càng ngày càng rõ ràng.
Giáo viên tiếng Anh ôm sách và máy tính đi lên, nhìn thấy mấy người bọn họ thì nhắc nhở: “Sắp vào học rồi, sao các em còn không trở về phòng học?”
Ngu Vãn lấy lại tinh thần, trong lòng còn tràn ngập cảm giác lúng túng, hơi xấu hổ nhìn Lục Thức rồi cúi đầu chạy vài bước về phòng học với Đồng Giai Nghê.
Giáo viên tiếng Anh cũng đi vào, đặt laptop và giáo án sách giáo khoa lên trên bục giảng, bắt đầu điều chỉnh thiết bị máy chiếu rồi gọi bạn học đang ngồi ở cạnh cửa đóng cửa phòng học lại.
Bạn học nam bịch bịch vài bước chạy đến cửa, nhìn thấy một thiếu niên đứng ở ngoài cửa thì nhất thời hơi chần chờ, không biết người này có phải ở lớp mình hay không.
Cậu quay đầu lại nhìn vào lớp mình, thấy chỗ ngồi đã đầy nên cậu mới đưa tay đóng cửa lại.
Lục Thức xoay người rời đi, đôi mắt đen hơi cụp xuống, lông mi phủ một bóng mờ mờ ảo ảo, trên mặt vẫn không chút biểu cảm.
Chỉ là khớp xương dùng chút sức lực nắm chặt chai nước suối, thân chai nhựa vặn vẹo biến hình lộ ra tâm trạng không thoải mái của người đó.
À, biết anh cũng giống mấy bạn nam kia, không học giỏi, đánh nhau hung tàn, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái.