Ví dụ như trước đây bọn trẻ chỉ bập bẹ ê ê a a vươn cánh tay nhỏ bé về phía Ngu Vãn và Lục Thức, hiện tại biết vừa vươn cánh tay vừa gọi bằng giọng non nớt: “Ba ơi, mẹ ơi, ôm một cái.”
Ngu Vãn và Lục Thức bắt đầu có ý thức dạy bọn nhỏ một ít thứ khó hơn một chút liên quan đến cuộc sống.
Mỗi buổi tối cơm nước xong xuôi, hai người sẽ ôm con đến phòng trẻ con.
Trên sàn nhà bày thảm lông mịn, mỗi ngày dì giúp việc cũng sẽ hút bụi quét tước, bên trên rất sạch sẽ, bọn họ đặt trực tiếp hai nhóc con xuống đất rồi mỗi người dạy một bé.
Ngày thường Lục Tiểu Ngộ thích mấy món đồ chơi như ô tô máy bay, vì thế Lục Thức dùng cái này làm đạo cụ dạy học.
“Ngộ Ngộ, đây là ô tô nhỏ.” Anh cầm lấy một cái và nói với con trai.
Ánh mắt Lục Tiểu Ngộ sáng lên, lập tức vươn tay muốn cầm lấy chiếc ô tô trong tay ba.
Lục Thức nâng cánh tay lên một chút, con trai với không tới, anh thả chậm tốc độ nói: “Ngộ Ngộ nói theo ba, ô…tô.”
Lục Tiểu Ngộ phí sức thật lớn cũng chưa lấy được chiếc xe mình muốn, đôi mắt to đen láy chớp chớp nhìn ba.
Lục Thức: “Ngộ Ngộ muốn cái này thì nói cho ba, ô tô.”
“Ô, tô.” Anh gằn từng chữ một.
Lục Tiểu Ngộ há to miệng, cũng đọc ra tiếng ô tô, nhưng còn có hơi mơ hồ không rõ.
“Đúng vậy.” Lục Thức gật đầu, cổ vũ: “Ngộ Ngộ thật thông minh. Đọc theo ba mấy lần nữa.”
“Ô tô.” Anh nói.
Lục Tiểu Ngộ cảm thấy mình được khen, cũng nhếch miệng cười rộ lên, lặp lại bằng giọng con nít: “Ô tô.”
Lúc này phát âm rõ ràng hơn lần trước nhiều, Lục Thức dạy thêm mấy lần, quơ quơ chiếc xe đồ chơi nhỏ trong tay anh và hỏi: “Ngộ Ngộ đây là cái gì?”
Lục Tiểu Ngộ suy nghĩ trả lời: “Ô tô.”
Lục Thức cười sờ đầu con trai rồi giao ô tô nhỏ vào trong tay bé để bé chơi một lát, mình thì đi đến bên Ngu Vãn xem cô và con gái thế nào.
Lục Tiểu Khê không có hứng thú với ô tô này kia, Ngu Vãn bưng một bát trái cây, bên trong có hai quả dâu tây, một quả quả táo, còn có quả lê.
Cô cầm một quả dâu tây cho con gái nếm thử trước.
Lục Tiểu Khê và Ngu Vãn giống nhau thích dâu tây nhất trong tất cả các loại trái cây, con bé dùng hai móng vuốt nhỏ nắm lấy một quả dâu tây to màu đỏ au, nhồm nhoàm mấy miếng đã ăn xong rồi.
Nước dâu tây chảy lên ngón tay, dính lên không phải là không thoải mái mà Lục Tiểu Khê lại là em bé thích sạch sẽ, lập tức vươn hai bàn tay nhỏ của mình ra trước mặt Ngu Vãn, giọng mềm mại nói: “Mẹ.”
Ý là muốn mẹ giúp đỡ lau đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Lục Thức vừa khéo lại đây, cong môi, rút một tờ khăn giấy ướt ra rồi cẩn thận thay con gái lau khô nước dâu trên ngón tay.
Anh ôm con gái vào lòng mình, Lục Tiểu Khê lập tức gọi: “Ba.”
“Khê Khê thật ngoan.” Lục Thức sờ đầu bé rồi cười nhìn về phía Ngu Vãn: “Vãn Vãn dạy đến đâu rồi?”
Ngu Vãn tràn đầy tự tin đáp: “Em đang dạy, Khê Khê nhà mình thông minh như vậy, nhất định có thể học xong ba quả này nhanh chóng.”
Nói xong cô nhìn về phía con gái: “Khê Khê, quả này ăn ngon không?”
Lục Tiểu Khê nghe hiểu được ý ăn ngon hay không, đôi mắt sáng lấp lánh gật đầu, bàn tay mở ra vói qua phía Ngu Vãn.
Ngu Vãn lại cầm quả dâu tây cho con gái, kiên nhẫn dạy bé bằng giọng dịu dàng: “Cái này là dâu tây, nào, Khê Khê đọc theo mẹ, d — dâu.”
Lục Tiểu Khê vừa ăn dâu tây vừa nhìn Ngu Vãn, nhưng mà hai chữ này đối với bé mà nói có hơi khó nên không bằng lòng mở miệng cho lắm.
Ngu Vãn chỉ chỉ dâu tay còn thừa một tí xíu trong tay bé và kiên nhẫn dạy: “Quả bây giờ Khê Khê ăn là dâu tây. Khê Khê con phải há miệng nói nào, cho dù nói sai rồi cũng không sao.”
Lục Tiểu Khê ăn xong quả dâu tây trên tay, cúi đầu nhìn xem cái bát nhỏ trống rỗng dưới đất, ngẩng đầu lại nhìn mẹ, cái miệng nhỏ nhắn cuối cùng cũng mở ra.
Đôi mắt Ngu Vãn tràn đầy chờ mong, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của con gái: “Mẹ ơi, còn muốn!”
Nói xong cánh tay nhỏ bé còn vươn về phía cô, mở lòng bàn tay mềm mại ra.
Ngu Vãn: “……”
Lục Thức không nhịn được cười thành tiếng, đặt con gái lên trên thảm: “Vãn Vãn, em còn chưa chuẩn bị đủ đạo cụ dạy học, anh đi rửa mấy quả dâu tây nữa.”
Ngu Vãn cũng hơi buồn cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy gò má mềm mại múp míp của con gái: “Khê Khê sao con tham ăn như vậy hả.”
Lục Tiểu Khê nghe không hiểu, còn tưởng rằng mẹ đang chơi với mình, cười khúc khích, dùng cả tay và chân bò vào lòng cô, dùng khuôn mặt nhỏ mềm mại sáp vào mặt mẹ.
Ngu Vãn: “……”
A a, tuy rằng không dạy được nhưng lại được con gái rượu đáng yêu cả ngày.
Cả tối ăn mười quả dâu tây, Lục Tiểu Khê ăn tròn trịa cả bụng, cuối cùng học xong nói từ dâu tây này như thế nào.
Lúc Lục Tiểu Ngộ và Lục Tiểu Khê ba tuổi còn ngủ chung với ba mẹ.
Ngu Vãn đã nghe theo lời khuyên của một giáo viên nuôi dạy con cái chuyên nghiệp, định chờ sau khi bọn nhỏ 4 tuổi vào nhà trẻ thì lại chia phòng.
Lục Thức có hơi không tình nguyện, nhưng vợ là lớn nhất ấy, mọi thứ anh nghe theo vợ.
Buổi tối, Lục Tiểu Ngộ và Lục Tiểu Khê lần lượt được ba mẹ tắm rửa thơm ngào ngạt và bế lên giường.
“Mẹ, con muốn nghe chuyện Spider Man, con còn chưa biết anh ấy có bắt được người xấu không.” Lục Tiểu Ngộ nói với vẻ hứng thú hừng hực.
“Không cần.” Lục Tiểu Khê che lỗ tai bằng bàn tay nhỏ bé, lắc đầu: “Em không muốn nghe chuyện Spider Man kia!”
“Muốn muốn.” Lục Tiểu Ngộ kiên trì.
“Em không muốn không muốn không muốn!”
Hai bé tranh cãi.
Lục Tiểu Khê không vui chu môi, nhìn Ngu Vãn với đôi mắt to ngấn nước: “Con nhện dọa người như vậy, rất nhiều chân ớ. Mẹ, con muốn nghe chuyện công chúa.”
Trong nhà có hai đứa nhỏ, còn bằng tuổi nhau, quan trọng nhất là xử lý sự việc công bằng.
Ngu Vãn nhìn về phía con trai trước: “Ngộ Ngộ, ngày hôm qua mẹ kể cho con chuyện Batman, đúng hay không?”
Lục Tiểu Ngộ gật đầu.
“Vậy đêm qua mẹ đãkể chuyện cho con, hôm nay còn kể cho con, có phải không công bằng với Khê Khê hay không?” Cô giảng đạo lý cho con trai.
Lục Thức cũng nói: “Nếu mẹ chỉ kể chuyện cho Khê Khê, không kể cho con, có phải con cũng sẽ cảm thấy không vui hay không.”
Lục Tiểu Ngộ tự biết đuối lý, nói dạ rất khẽ.
Ngu Vãn cười cười: “Hôm nay chúng ta nghe chuyện công chúa với em gái, chờ tối mai lại cùng nhau nghe chuyện Spider Man được không con?”
Lục Tiểu Ngộ suy nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”
Lục Thức đi cầm quyển truyện cổ tích rồi ôm Lục Tiểu Ngộ vào trong ổ chăn của mình.
Lại vén góc chăn bông bên cạnh, đắp kín thay vợ và con gái.
Ngu Vãn lật một trang ra, giọng nói dịu dàng: “Vậy hôm nay mẹ sẽ kể một câu chuyện về công chúa Rau Diếp.”
Nghe vậy, Lục Tiểu Khê ngờ vực ngẩng mặt nhìn mẹ: “Con chỉ biết công chúa Bạch Tuyết, cái gì là công chúa rau diếp ạ?”
“Con biết.” Lục Tiểu Ngộ gấp không chờ nổi giành giật đáp lời: “Đó là rau cải lá xanh thật dài, giữa trưa hôm qua con và Khê Khê còn ăn.”
“Con nói có đúng hay không ba?” Ánh mắt cậu sáng lấp lánh với dáng vẻ cầu được khen ngợi.
“Ngộ Ngộ nói đúng.” Lục Thức cười gật đầu.
Lục Tiểu Khê nhăn cái mũi nhỏ lại: “Nhưng cái rau gọi là rau diếp kia ăn không ngon. Công chúa rau diếp là công chùa ngày nào cũng phải ăn rau diếp ư, oa, cô ấy đáng thương quá.”
Lục Thức và Ngu Vãn đều bị chọc cười.
“Công chúa rau diếp không phải ý tứ này.” Ngu Vãn kể chuyện: “Cách đây rất lâu, ở một đất nước xa xôi phía Tây, nơi đó có một đôi vợ chồng, người vợ muốn có một đứa con nhưng vẫn mãi chưa có thai……”
Giọng cô mềm mại nhẹ nhàng, mà khi ba phần năm câu chuyện được kể, hai bé đều nhắm mắt rơi vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Ngu Vãn khép quyển truyện cổ tích lại, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi tắt đèn cũng chuẩn bị ngủ.
“Ngủ ngon chồng ơi.” Cô cười, nhẹ giọng nói.
Còn chưa kịp nằm xuống, cổ tay đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, giọng nói cố tình hạ thấp của người đàn ông vang lên trong đêm tối: “Thời gian còn sớm, Vãn Vãn, chúng ta đến phòng cho khách bên cạnh được không.”
Ngu Vãn lập tức hiểu anh có ý gì, hơi do dự nói: “Lỡ như Khê Khê và Ngộ Ngộ tỉnh lại thì làm sao bây giờ. Nếu không chờ chủ nhật đi, bọn nhỏ sẽ được ba mẹ đưa đến Thủy Cung chơi.”
“Hôm nay mới thứ ba, cách chủ nhật còn có năm ngày đấy. Mỗi ngày bọn nhỏ ngủ rất ngon giấc, sẽ không tỉnh đâu.”
Mỗi buổi tối một nhà bốn người chen chúc nhau trên một cái giường, vừa mở mắt đã nhìn thấy vợ đẹp và hai bé con đáng yêu, hạnh phúc thì hạnh phúc lắm nhưng sinh hoạt vợ chồng lại thật sự không tiện.
Tính thời gian đi công tác, anh đã nhịn hơn 2 tuần rồi.
“Vãn Vãn, em mới vừa dỗ con xong, hiện tại cũng nên dỗ anh một chút. Đừng khiến anh nhịn gần chết chứ.”
Ngu Vãn nghe anh nói đến mức đỏ mặt, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đi về trước trùm chăn kín cho hai đứa nhỏ.
Phòng cho khách bên cạnh.
Hai chân của Ngu Vãn đều ê ẩm, thật sự kiên trì không được, chân trái trượt từ trên vai anh không chịu kiểm soát.
“Em buồn ngủ, muốn ngủ mà.” Cô cắn môi, nói với giọng đáng thương vô cùng.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Lục Thức khá nóng bỏng, nhuốm một chút mồ hôi mỏng, nắm lấy mắt cá chân cô, đưa nó lên một lần nữa.
Anh cười khẽ, khàn giọng bảo: “Vãn Vãn, anh còn chưa được dỗ đủ đâu.”
Ngu Vãn: “……”
Huhuhu dỗ chồng khó hơn dỗ con nhiều.
Vào tháng 4 năm sau, Lục Tiểu Ngộ và Lục Tiểu Khê đội vương miện sinh nhật, phồng má cùng nhau thổi xong bốn cây nến.
Chia bánh ăn xong, Lục Thức và Ngu Vãn mỗi người cầm một cái túi giấy ra ngoài, cười nói: “Đây, đây là quà sinh nhật của Khê Khê và Ngộ Ngộ.”
“Cảm ơn ba mẹ!”
Lục Tiểu Ngộ được một chiếc xe đua điều khiển từ xa mẫu mới nhất, cực kỳ kích động, mở hộp giấy đóng gói bên ngoài ra và muốn chơi với ba.
Quà của Lục Tiểu Khê là một chiếc váy cùng kiểu với Frozen, cũng lập tức phấn khởi để mẹ thay cho mình ngay bây giờ.
Hai bé đã trải qua một buổi sinh nhật vui vẻ, chờ đến buổi tối, Lục Tiểu Ngộ và Lục Tiểu Khê đã được thông báo từ hôm nay trở đi, bản thân phải chia phòng ngủ với ba mẹ.
Lục Tiểu Ngộ và Lục Tiểu Khê: “!!!!!”
Điều này với hai bé mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang, một vụ lở đất.
Đột nhiên cảm thấy chiếc xe điều khiển từ xa và váy Frozen nhận được hôm nay đều không thơm!
“Không muốn không muốn.” Lục Tiểu Khê lập tức gạt nước mắt hạt châu, huhuhu:” Con không muốn ngủ riêng với ba mẹ.”
Lục Tiểu Ngộ cũng mếu, không tình nguyện nói: “Con cũng không muốn ngủ riêng với ba mẹ.”
Ngu Vãn biết ban đầu con nít trải qua chuyện này đều sẽ có cảm xúc kháng cự, đây là điều rất bình thường.
Khi còn nhỏ cô cũng không muốn ngủ riêng với ba mẹ cho lắm, còn thường xuyên nửa đêm ôm gối và chăn nhỏ của mình đi gõ cửa phòng của ba mẹ đấy.
Cô kiên nhẫn giảng đạo lý cho hai đứa nhỏ: “Khê Khê và Ngộ Ngộ đã 4 tuổi, đều trưởng thành rồi, còn ngủ chung với ba mẹ, sau này nói ra sẽ bị các bạn nhỏ khác chê cười.”
Lục Tiểu Ngộ là con trai nên sĩ diện hơn một ít, nghe vậy trên mặt hiện ra chút do dự, đang xoắn xuýt giữa hai việc ngủ với ba mẹ hay bị bạn bè khác cười nhạo.
Ngu Vãn nói tiếp: “Ngộ Ngộ còn nhớ rõ chiều nay cùng ba mẹ đi xem Batman không, con xem cậu ấy có ngủ chung với ba mẹ không?”
Lục Tiểu Ngộ suy nghĩ, lắc đầu.
Cô lại hỏi: “Mấy hôm trước xem Spider Man, còn có Hulk khổng lồ, trong bọn họ có ai ngủ chung với ba mẹ không?”
Lục Tiểu Ngộ: “……”
Được thôi, thật đúng là không có.
Ánh mắt Ngu Vãn nhìn con trai tràn ngập cổ vũ, tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Những siêu anh hùng đó có thể cứu vớt địa cầu đều rất dũng cảm, làm sao mới có thể trở nên dũng cảm đây? Bước đầu tiên chính là ngủ riêng với ba mẹ.”
Lục Tiểu Ngộ đan tay rối rắm một lúc: “Vậy… Con cũng không ngủ cùng ba mẹ.”
“Ừm, Ngộ Ngộ giỏi quá.” Ngu Vãn cười khích lệ nói.
Nhưng mà chiêu này không dùng được với Lục Tiểu Khê.
Bé ôm cổ mẹ bằng đôi tay nhỏ xinh, nói rất kiên quyết: “Con không sợ bị bạn khác cười, con cũng không thích Spider Man, con chỉ muốn ngủ chung với ba mẹ.”
“Mẹ ơi con muốn ngủ với mẹ!”
Nước mắt đọng trên hàng mi dài của con bé, cái mũi nhỏ cũng ửng đỏ, dáng vẻ rất đáng thương, ai nhìn cũng mềm lòng.
Ngu Vãn có hơi bế tắc, quay đầu, nhìn chồng mình bằng ánh mắt xin giúp đỡ.
Lục Thức đi qua đó ngồi xổm bên cạnh con gái: “Anh hai cũng đã đồng ý ngủ một mình, Khê Khê cũng phải nghe lời.”
Lục Tiểu Khê lắc đầu, tùy hứng đáp: “Con không muốn nghe lời.”
Lục Thức suy tư một lát, nghiêm túc nói với bé: “Lễ Giáng Sinh chỉ có em bé thành thật mới có thể được quà của ông già Noel. Nhà của chúng ta cũng như vậy, chỉ có trẻ con nghe lời mới có thể ngủ cùng ba mẹ.”
“Khê Khê có nghe lời hay không?”
Lục Tiểu Khê nghe được chỉ có trẻ con nghe lời mới có thể ngủ với mẹ thì lập tức gật đầu ngoan ngoãn nói: “Khê Khê nghe lời.”
Lục Thức cười: “Khê Khê nhà mình nghe lời, hôm nay ngủ một mình.”
Ngu Vãn: “……”
Lục Tiểu Khê: Dạ?
Chờ được ôm đến phòng mình, bé Khê Khê nắm góc chăn, vẫn khá mờ mịt, cái đầu nhỏ choáng váng…
Mình rốt cuộc là phải nghe lời hay là không nghe lời đây?