Mắt Quỷ
Chương 9
Lại chuyện gì nữa đây?
“Nãy tôi vừa nhìn thấy ở đống phế liệu có mấy thanh gỗ, hình như để treo gì đấy…… Chi bằng chúng ta lấy về dùng đốt lên chiếu sáng?”
Lời này vừa nói ra, mọi người bỗng bừng tỉnh: “Thật sự có?”
“Thật, khi nãy dùng di động chiếu sáng liền nhìn thấy.”
“Phải, chúng ta có thể dùng gỗ làm củi.” Những người khác phụ họa, Lưu Bân đã đứng dậy: “Để tôi lấy ít củi về.”
Có nam sinh hùa theo: “Tôi có bật lửa này……” Nữ sinh bên cạnh nói thêm vào: “Phải rồi, đem chỗ giấy trắng trong vở nhóm lửa.”
“Cơ mà.. làm vậy có được không…” Một nữ sinh khác nói: “Liệu không khí có đủ không?”
“Không sao đâu, cậu xem, không khí ở đây lưu động a, cảm nhận được gió thổi. Ở đây nhất định có cửa thông gió, sẽ không chết ngạt.”
Nhóm lửa…… Liệu có ổn không?
Cảnh Văn quay đầu nhìn Hạ Thụy Bác, trong bóng tối kỳ thật cũng không nhìn thấy gì, nhưng…… cầm tay Hạ Thụy Bác, có thể có được dũng khí. Đôi môi Cảnh Văn mấp máy, lại không nói gì.
Hạ Thụy Bác hỏi: “Cậu muốn nói gì à?”
“Ừ?”
“Cậu có điều muốn nói phải không?”
Cảnh Văn cảm thấy có chút kinh dị…… Tối như mực thế này, Hạ Thụy Bác vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu?Hay…… Bàn tay cậu thấm đẫm mồ hôi lạnh, có phải chính điều này đã bán đứng cậu không?
“Nhóm lửa…… Đây không phải ý kiến hay.” Cảnh Văn nhỏ giọng nói, âm lượng chỉ đủ cho hai bọn cậu nghe. Những người khác đang hứng khởi nói về việc lấy gỗ về để đốt, cũng chẳng chú ý hai người bọn cậu nói chuyện: “Ở đây trước kia…… Có rất nhiều người chết cháy. Nhóm lửa, liệu có ổn không.”
Hạ Thụy Bác suy nghĩ một chút rồi gạt đi: “Không cần thiết. Nếu đúng như cậu nói, nơi này có 『 thứ đó 』, vậy bọn họ đem chúng ta nhốt ở đây với mục đích gì? Nếu như bọn họ có ác ý thì dù nhóm lửa hay không họ vẫn sẽ ra tay. Nam sinh…… Sử…, Sử Giai đã biến mất không thấy. Còn có nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu và tôi lại là ma, cô ta thực sự muốn gì? Rốt cuộc…… Rốt cuộc nguyên nhân vì sao chúng ta vẫn không thể rõ. Nhưng theo những truyền thuyết người ta thường kể với nhau, ma quỷ không phải là đều sợ ánh sáng, sợ lửa sao? Cho nên tôi cảm thấy có thể nhóm lửa.”
Cảnh Văn kinh ngạc nghe hắn nói, giọng Hạ Thụy Bác vô cùng nhỏ, khi hắn thì thào bên tai, hơi thở ấm nóng cứ vờn vũ trên lỗ tai, làm Cảnh Văn cảm thấy ngứa ngứa, rất muốn lấy tay che tai lại……
Loại cảm giác ngứa ngáy kia còn có thể khuếch tán ra bên ngoài, khiến nửa thân Hạ Thụy Bác có điểm tê dại.
Đám nam sinh đã thảo luận xong, vừa vặn có hai người mang bật lửa, sau đó quyết định ba người nắm tay nhau đi lấy gỗ. Nữ sinh bắt đầu xé vở, lấy phần giấy chưa sử dụng ra để đốt.
Hạ Thụy Bác sờ sờ túi, nói: “Hôm nay tôi không mang bật lửa rồi.”
Cảnh Văn đương nhiên biết vì sao đám nam sinh mang theo bật lửa…… Chẳng qua bản thân cậu chưa bao giờ thử hút thuốc, uống rượu, cùng lắm là nhấp chút bia. Cảnh Văn có thể chất khá nhạy cảm, mới uống một ngụm bia thôi mà toàn thân đã phát hồng, nhìn y như con tôm luộc.
Bởi vì cậu ít nói nên bạn cùng lớp mỗi lần trốn đi hút thuốc hay lén lút đi đâu cũng không muốn kéo cậu tham gia.
“Còn lạnh không?” Hạ Thụy Bác dùng sức cầm tay của cậu: “Yên tâm, sẽ ổn thôi.”
Cảnh Văn từ trong túi lấy điện thoại ra nhìn một chút, đã một giờ sáng rồi.
Ba nam sinh kiếm củi đã trở về, mỗi người ôm cả một đống. Có một nam sinh xem ra rất có kinh nghiệm, nói: “Thanh gỗ quá to, phải chẻ nhỏ hơn nữa mới đốt được.”
Thế là lại có học sinh từ túi sách lấy ra con dao, bắt đầu khó khăn chẻ nhỏ thanh gỗ.
Tiếng bật lửa vang lên loạch xoạch, sau đó ngọn lửa ấm áp sáng ngời toát ra. Bên cạnh, một nữ sinh đem giấy cuộn lại dẫn lửa, sau đó đem từng mẩu gỗ vùi vào.
Tờ giấy bị đốt hết, gỗ cuối cùng cũng bắt lửa. Vài học sinh nhịn không được vỗ tay hoan hô, sau đó vội vã đem những thanh gỗ khác để vào tiếp tục duy trì ngọn lửa.
Ánh lửa mặc dù không tính là sáng quá, không thể so sánh với ánh sáng của đèn điện, nhưng so với ánh sáng từ màn hình di động đã mạnh hơn nhiều.
Cả đám học sinh giờ mới có thể nhìn toàn cảnh dưới này.
Mặt đất mấp mô, tựa hồ như đã được chuẩn bị để trải lại nhựa đường, nhưng làm được một nửa thì dừng, cho nên mới có dáng vẻ này. Bọn họ ngồi không xa chỗ tập kết vật liệu là mấy, một số thanh gỗ vẫn còn bám cát và bùn đất. Bọn họ ngồi dựa vào tường, bức tường kia đen thùi như bị hun khói qua, trần nhà rất cao, đoán chừng phải cách đỉnh đầu họ tầm năm mét.
Cả đám ngồi quây xung quanh, mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu đếm nhân số.
Chín người.
Lúc trước khi gặp hai người Cảnh Văn, nhóm kia cũng chỉ có chín người, trong đó…… một là nữ sinh quỷ và một là Sử Giai.
Cộng thêm Cảnh Văn và Hạ Thụy Bác, thì tổng có mười một người, bây giờ lại vẫn là chín người.
Bởi vì có chút lửa nên mọi người mới thư giãn được chút ít, sau khi nói chuyện xong, mọi người lại im lặng.
Cục diện so với khi nãy khá hơn, nhưng mà……
Vẫn chưa ra ngoài được, hơn nữa…… Không biết ở trong này có thứ gì đó hay không? Chẳng ai dám chắc nó không tồn tại……
Nếu không thể nói nó không tồn tại, vậy cũng có nghĩa đã chấp nhận việc nó tồn tại.
Trận lặng yên này còn đáng sợ hơn.
Lưu Bân thanh thanh cổ họng, hắn làm ra tư thế trưởng nhóm: “Này, chúng ta giới thiệu bản thân qua một chút đi, dù sao cũng đều là bạn học với nhau. Đợi đến khi thi tốt nghiệp cấp 2 xong chúng ta còn thi vào trường cấp 3 nữa, nói không chừng mọi người sẽ còn gặp lại nhau hoặc học chung trường cũng nên. Để tôi giới thiệu trước, tên tôi là Lưu Bân, mười bốn tuổi, mục tiêu là sẽ được vào trường cấp ba Nhất Trung, tương lai sẽ thi đỗ Đại học Y a.”
Tiếp theo đến lượt Hạ Thụy Bác: “Hôm nay tôi mới tới. Tôi họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Thụy Bác. Muốn thi đỗ vào trường Thể Thao, nhưng vào trường Thể Thao cũng phải thi văn hóa, cho nên mẹ tôi bắt phải học thêm ở lớp luyện thi.”
Một nữ sinh nói: “Ha, vậy vận khí cậu không tồi nha, ngày đầu đi học đã gặp ngay chuyện kích thích thế này.”
Hạ Thụy Bác ha ha cười, sờ đầu nói: “Vậy a? Tôi cũng cảm thấy rất kích thich.”
Cả đám cũng biết mọi người đang động viên lẫn nhau. Kích thích ư? Đương nhiên là kích thích. Nhưng trước hết phải sống để ra khỏi đây đã, đúng không?
Vậy là cứ thay nhau nói chuyện, nữ sinh còn có điểm thẹn thùng, nam sinh thanh âm lớn dần. Tất cả mọi người đều đã nói hết…… Cuối cùng còn dư lại Cảnh Văn.
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người cậu, những ánh mắt kia rất phức tạp, hàm nghĩa đều không giống nhau.
Cảnh Văn nói nhỏ: “Tôi tên Trương Cảnh Văn, học Tứ Trung.”
Nói xong cậu liền dừng lại. Nói thêm cái gì bây giờ?
Trước kia ông đã dặn, không nên để người khác biết cậu khác bọn họ, những người đó đều bài xích mấy chuyện này, càng mờ mịt càng sợ, lại càng đáng ghét những người giống như thế.
Cảnh Văn lúc đó còn nhỏ không rõ, sau này lớn rồi mới hiểu lời của ông.
Ở Châu Âu thế kỷ thứ 15, cách đây gần hai trăm năm, rầm rầm chuyện mấy người vô tội bị đổ oan là phủ thủy rồi bị lôi đi thiêu chết, phù thủy trong truyền thuyết đều cưỡi một cây chổi, nuôi mèo đen, sẽ dùng lời nguyền, lấy máu trẻ con làm thuốc……
Nhưng chẳng ai biết…… Không cần thiết cứ phải như thế mới là phù thủy.
Cậu bây giờ…… Là phù thủy? Có mắt âm dương?
Vậy bọn họ sẽ đối xử với cậu như thế nào khi biết chuyện này.
Bỗng nhiên Hạ Thụy Bác cầm lấy tay của cậu, lớn tiếng nói: “Cảnh Văn vẽ rất đẹp, chúng tôi cùng học với nhau ở cung thiếu niên, chẳng qua tôi ở lớp thể thao, cậu ta học ở lớp nghệ thuật.”
Sau khi Hạ Thụy Bác nói xong, tất cả yên lặng một hồi, một nữ sinh nhỏ giọng hỏi: “Trương Cảnh Văn, có phải sau này cậu muốn thi vào trường Mỹ thuật không?”
Cảnh Văn có chút ngại ngùng, sờ sờ góc áo: “Không…… Cha mẹ hy vọng tôi thi vào Sư phạm, cho nên, Mỹ thuật và Âm nhạc tôi đều học qua chút ít, hi vọng tương lai có chỗ hữu dụng.”
“Sư phạm kỳ thật cũng không tồi! ” Một nữ sinh khác hùa vào: “Bố mẹ tôi cũng muốn tôi thi sư phạm, kiểu như cha mẹ khắp thiên hạ đều hy vọng con mình thành bác sĩ, giáo viên, cứ bình bình đạm đạm mà sống qua ngày.”
“Đúng vậy a, mẹ tôi nói y như thế……”
Cảnh Văn có chút bối rối, tựa hồ…… những điều bài xích mà cậu nghĩ cũng không tới……
Có lẽ,… có lẽ cảm xúc sợ hãi đã được bọn họ chôn sâu trong lòng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!