Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 107: Vũ Hải Yến Xem Mắt Thành Công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Chương 107: Vũ Hải Yến Xem Mắt Thành Công


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cũng không tệ lắm” Đáy mắt của Vũ Hải Yến nổi lên một ngôi sao nhỏ. 
“Gì mà cũng không tệ lắm, con nói cụ thể với mẹ xem nhân phẩm của đối phương thế nào, hình dáng ra sao, còn tính cách nữa, vả lại cậu ta có nói khi nào sẽ kế thừa Châu Thiên không?” 
“Mẹ, sao mẹ có thể tầm thường như thế, hiện tại chúng con đang bàn chuyện tình cảm chứ không phải bàn những thứ này” Vũ Hải Yến giậm chân một cái, có chút oán trách và cũng có chút hờn giận. 
Lời này vừa nói ra khiến Nguyễn Kim Thanh sững sờ, bàn chuyện tình cảm mà không xem điều kiện thì sao mà bàn được, nhưng sau đó bà ta nhìn thấy dáng vẻ Vũ Hải Yến mất hồn mất 
vía và đang rạo rực vì tình yêu thì lập tức hiểu được. 
Yêu đương với dạng con ông cháu cha như Phan Phùng Hiếu thì quả thật chỉ cần chú trọng tình cảm là được. 
“Nhìn lại con đi, không phải trước đó còn không muốn đi đủ kiểu, hiện tại lại hồn vía lên mây cứ như mất hồn ấy.

Nếu truyền ra ngoài con không sợ làm trò cười cho người khác à!” 
Nguyễn Kim Thanh sờ sóng mũi cao của Vũ Hải Yến, cho dù là trách móc nhưng đáy mắt bà ta cũng đầy tình yêu thương. 
Vũ Hải Yến đặt mông ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn còn nhớ khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau, cảm thấy sợi hết hồn hết vía. 
Đây là điều trước kia cô ta chưa từng cảm nhận được, cô ta cảm thấy yêu đương thật là tốt. 

“Con sẽ không cho người khác có cơ hội chê cười con đâu, vả lại Phan Phùng Hiếu rất hài lòng với con, anh ấy còn hẹn cuối tuần này đi biển chơi đấy” Vũ Hải Yến vẫn rất có tự tin với bản thân. 
“Vậy con đồng ý chưa?” Nguyễn Kim Thanh hỏi. 
“Đương nhiên là có rồi!” 
Hai người tách ra không bao lâu thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu lái xe Volvo tới dừng bên cạnh Vũ Hải Yến rồi cười nói: “Tôi nghĩ với một cô gái xinh đẹp giống cô Vũ đây thì tôi phải tự mình đưa về nhà mới yên tâm” 
Một câu nói làm làng Vũ Hải Yến mở cờ trong bụng, thật là không có cách nào từ chối nổi. 
Sau khi lên xe thì mặt Vũ Hải Yến đầy thẹn thùng nhưng cô ta vẫn không nhịn được nói: “Anh có thể trực tiếp gọi tôi là Hải Yến.

Người thân thiết với tôi đều gọi tôi như vậy” 
“Thật sự tôi có thể gọi như thế chứ?” 
Phan Phùng Hiếu có chút kích động. 
Trước lúc xem mắt thì anh ta vẫn còn có chút chống đối, anh ta không cho rằng trong nước còn bao nhiêu cô gái phù hợp với gu của mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Hải Yến thì anh ta thừa nhận mình đã rung động thật rồi. 
Trước khi xuống xe, Phan Phùng Hiếu vẫn chưa mở khóa, lúc đó Vũ Hải Yến còn đang ngạc nhiên thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu nói: “Hải Yến, tôi có thể theo đuổi cô không? Từ lần đầu tiên tôi gặp cô là tôi đã thích cô rồi” 
“Phan…!Phùng Hiếu, tôi nghĩ chuyện hôn nhân vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.” 
Vũ Hải Yến rụt rè. 
Ai ngờ, bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu Igiữ tay cô ta lại nhìn cô ta một cách đầu thâm tình rồi đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó thận trọng nói: “Xin cô đừng nghi ngờ thành ý của tôi vì tôi rất nghiêm túc, tôi thật sự hi vọng chúng ta có thể 
bên cạnh nhau” 
“Đương nhiên, cô cũng có thể trở về suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời tôi” 
Vũ Hải Yến phấn khởi, không nhịn được chen miệng vào. 
Đầu tiên Vũ Phong Toàn sững sờ, sau đó nhìn thấy đáy mắt của Nguyễn Kim Thanh rất vui vẻ thì ông ta cũng hiểu được nên lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò thâm sâu: “Nếu hai bên đã có ý vậy thì hãy nắm bắt cho tốt, con cũng không còn nhỏ mà trưởng thành rồi, con không thể tùy tiện..” 
Vũ Linh Đan đang yên lặng nghe, chuyện chiến công to lớn của Phan Phùng Hiếu cô cũng nghe qua không ít nhưng có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là về mặt lý thuyết, anh ta vẫn kém người tài kinh doanh của Vũ Phong Toàn một khoảng. 
Thấy cả nhà rất vui vẻ phấn khởi, hiển nhiên bọn họ rất hài lòng chuyện hai người này qua lại. 
Nhưng trong cả quá trình Vũ Linh Đan đều không mở miệng.

Cơm nước xong xuôi, Vũ Phong Toàn muốn giữ Vũ Linh Đan ngủ lại thì bị cô từ chối, cô chỉ muốn lập tức về nhà mình. 
Từ khi nhận Coco về nuôi thì Vũ Linh Đan càng muốn về nhà hơn.

Một người một chó đùa giỡn trong phòng một lúc thì Vũ Linh Đan mới rửa tay nấu cơm. 
“Xem ra sau này cũng chỉ có mình chị chăm sóc cho em rồi, hi vọng thức ăn chị nấu em sẽ thích ăn.” Vũ Linh Đan bỏ thức ăn cho chó sang cái bàn khác rồi sờ đầu con chó dịu dàng nói. 
Trong nhà có một con chó cũng có thêm tiếng động, cô 
cũng cảm thấy sôi nổi hơn nhiều. 
Công Nữ Hoàng San gọi điện thoại tới hỏi khi nào thì cô có thể đi làm. 
Vũ Linh Đan nghĩ đến đêm nay không có việc gì, tất nhiên muốn càng nhanh càng tốt nên quyết định đêm hôm nay. 
Công Nữ Hoàng San hưng phấn nói trong điện thoại: “Cậu yên tâm, đêm nay mình nhất định sẽ đến cổ vũ cho cậu.” 
“Không phải cậu đang ở thành phố Hà Giang sao?” 
“Cậu yên tâm đi vì mình đang chạy về đây, mình nhất định có thể xem cậu biểu diễn mà.” 
Bảy giờ tối. 
Vũ Linh Đan xuất hiện ở quán bar Hải Âu, người phụ trách giới thiệu đơn giản mấy câu thì cô đang chuẩn bị trang điểm sau hậu trường. 
Để phòng ngừa bị người khác nhận ra nên cô đã cố ý mua một chiếc mặt nạ màu tím, bên trên nó phủ một lớp kim tuyến, dưới ánh đèn sẽ phản chiếu ra ánh sáng chói lóa. 

“Số chín, đến lượt cô lên sân khấu rồi.” 
Người phụ trách vọt ra hậu trường kêu một tiếng, Vũ Linh Đan đứng dậy từ trước gương trang điểm, bởi vì mang mặt nạ cho nên Vũ Linh Đan trang điểm hơi mỏng, cô mặc chiếc váy 
dài khêu gợi hở rốn phần trên bước lên sân khấu. 
Dưới âm nhạc định tại nhức óc thì quán bar càng ồn ào, ánh đèn năm màu xoay trên đầu làm Vũ Linh Đan lập tức bối rối. 
Cô không có nhiều kinh nghiệm trên sân khấu, lần này xuất hiện ở đây chỉ vì kiếm tiền mà thôi. 
“Bắt đầu đi, sao thế, còn chưa chịu nhảy à?” 
Dưới đài đã có người lớn tiếng phàn nàn. 
Bên tại của Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng quản lý không kiên nhẫn nói: “Số chín, cô ngây ra đó làm gì, không nhảy thì mau xuống đây cho tôi.” 
Vũ Linh Đan nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi để ép mình tỉnh táo lại, sau đó giảm nhỏ tiếng nói bên tai lại rồi dần dần tiến vào trạng thái. 
Trong phòng bao giữa lầu hai có một đám đàn ông đang uống rượu chơi đánh bài, chợt trên sân khấu bỗng nhiên yên tĩnh lại làm hấp dẫn không ít ánh mắt. 
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN