Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 116: Đó Không Phải Là Bạn Trai Của Chị Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Chương 116: Đó Không Phải Là Bạn Trai Của Chị Sao


“Như vậy à, vậy ngày mai chúng ta sẽ tổ chức đám cưới như thế nào?”
Phan Phùng Hiếu cười nói.
Khuôn mặt anh tuấn hết hợp với nụ cười tao nhã dường như có thể mê hoặc hết tất cả mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hải Yến đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Em không muốn gả cho anh sớm như vậy!”
“Em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai!”
Phan Phùng Hiếu bóp ngực cô một cái, sau đó hai người nhanh chóng lăn lộn thành một khối.
Vũ Linh Đan ngây ngốc ngồi ở trong phòng, đến giờ ăn cơm cô mới đi xuống thì nhìn thấy hai người ngồi ôm chặt nhau ở trên ghế sô pha, cô lập tức dời tầm mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Nhưng ngược lại, Phan Phùng Hiếu lập tức buông Vũ Hải Yến ra, lên tiếng chào hỏi Vũ Linh Đan: “Chị Linh Đan”
Chương 116: Đó không phải là bạn trai của chị sao
“Như vậy à, vậy ngày mai chúng ta sẽ tổ chức đám cưới như thế nào?”
Phan Phùng Hiếu cười nói.
Khuôn mặt anh tuấn hết hợp với nụ cười tao nhã dường như có thể mê hoặc hết tất cả mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hải Yến đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Em không muốn gả cho anh sớm như vậy!”
“Em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai!”

Phan Phùng Hiếu bóp ngực có một cái, sau đó hai người nhanh chóng lăn lộn thành một khối.
Vũ Linh Đan ngây ngốc ngồi ở trong phòng, đến giờ ăn cơm cô mới đi xuống thì nhìn thấy hai người ngồi ôm chặt nhau ở trên ghế sô pha, cô lập tức dời tầm mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng ngược lại, Phan Phùng Hiếu lập tức buông Vũ Hải Yến ra, lên tiếng chào hỏi Vũ Linh Đan: “Chị Linh Đan.”
“Cậu đang làm gì với cô ấy vậy?”
Vũ Hải Yến bất mãn kéo tay Phan Phùng Hiếu, sau đó nhíu mày, ngẩng đầu cố tình làm như lỡ miệng mà cười nói: “Chị của em không thích nói chuyện, anh chào hỏi chị ấy như vậy chị ấy cũng sẽ không để ý đến anh đâu.”
Sau đó, Vũ Hải Yến lại nháy mắt với Vũ Linh Đan, ý bảo cô mau chóng rời đi.
Vốn dĩ Vũ Linh Đan không thèm xen vào chuyện của Vũ Hải Yến, nhưng thái độ này của cô ta khiến Vũ Linh Đan cảm thấy rất khó chịu.
Đã định chuẩn bị đi rồi nhưng Vũ Linh Đan bỗng nhiên quay người lại, cười với Phan Phùng Hiếu một cái, kéo dài thêm câu chuyện: “Tôi cũng chưa biết hai người quen biết nhau như thế nào, tôi nghe nói hai người đi xem mắt à?”
“Đúng vậy, nhờ có bác gái làm mối cho, tôi mới có thể biết đến một người xinh đẹp dịu dàng như Hải Yến đây.”
Phan Phùng Hiếu mở miệng khen ngợi, nhân tiện kéo Vũ Hải Yến ôm vào trong ngực, điều này khiến Vũ Hải Yến như mở cờ trong bụng, tức giận lúc nãy với Vũ Linh Đan cũng biến mất.
“Đúng vậy, đây là em gái của tôi, không những xinh đẹp mà trên mọi phương diện đều rất xuất sắc”
Vũ Linh Đan cười một tiếng, rồi ngồi xuống phía đối diện.
Trong nháy mắt, hô hấp của Vũ Hải Yến trở nên gấp gáp, rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì, cô ta không tin Vũ Linh Đan sẽ khen mình.
Vũ Linh Đan thấy vẻ mặt cảnh cáo của Vũ Hải Yến thì không nhịn được mà cười lên.
Cô thật sự không có bất kỳ suy nghĩ muốn nói xấu Vũ Hải Yến, dù sao nếu cô ta kết hôn thì cô ta sẽ không quan tâm đến chuyện của Trương Thiên Thành nữa, điều này khiến cô thoải mái còn không hết.
“Tôi nghe nói cậu Phan đây muốn tiếp quản công ty Thiên Châu à?”
“Chị à, chị không cần khách sáo như vậy đâu, chị cứ gọi em là Phùng Hiếu là được rồi.”
Phan Phùng Hiếu lễ phép nói, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau một cái, bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng anh ta không dám tin chắc nên cũng không dám đi sâu vào đề tài này.
“Chị à, không phải chị đang muốn đến phòng bếp để giúp làm món ăn sao, dì Ngô đang gọi chị đấy.”
Vũ Hải Yến ngồi ở bên cạnh lo lắng nói.
Vũ Linh Đan làm sao không biết cô ta đang muốn mình rời đi, nụ cười trên miệng cũng thầm lớn hơn, cũng đã đến lúc giảm bớt tính kiêu ngạo của cô ta rồi.

Vì vậy cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Em gái à, em nói linh tinh gì vậy? Nhà mình có người giúp việc mà, làm gì còn chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của chị chứ.” “Đúng vậy, Hải Yến, có phải em nghe nhầm rồi không?” Phan Phùng Hiếu cũng hỏi.
Trong nháy mắt, mặt Vũ Hải Yến đỏ bừng lên vì xấu hổ, ấp a ấp úng một lúc mới lắp bắp nói: “Cũng có thể, có lẽ em nghe nhầm rồi.”
“Không sao đâu, đi ăn cơm thôi”
Vũ Linh Đan cười một cách hời hợt, cũng không tiếp tục tát vào mặt cô ta nữa.
Trên bàn ăn, tâm trạng của Vũ Phong Toàn cũng không tệ, một câu một tiếng lại gọi Phùng Hiểu, rất thân thiết.
Phan Phùng Hiểu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cháu nghe nói, chị Linh Đan muốn tự mình giám sát dự án ở bên Thăng Long ạ.

Đây là một công trình rất lớn, không biết chị đang tìm công ty nào cung cấp vật liệu xây dựng vậy?”
Anh ta vừa nói như vậy, Vũ Linh Đan lập tức hiểu ngay, sau đó cô lập tức cười nói: “Cái này vẫn chưa được quyết định, nếu
như cậu Phan Phùng Hiếu đây có hứng thú thì chúng ta có thể tìm một khoảng thời gian nói chuyện riêng với nhau.”
“Vậy thì tốt quá.”
Phan Phùng Hiểu vẫn duy trì nụ cười, ý định thuận theo: “Em vừa mới trở về nước, còn đang lo lắng vì không tìm được dự án nào, có lời này của chị, em cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Đúng rồi, cuối tuần này em với Hải Yến đi biển, nếu chỉ có hứng thủ thì có thể đi cùng với bọn em.”
“Đi biển?”
Vũ Linh Đan đương nhiên là không có thời gian nhưng cố hơi tò mò không biết hai người này đã tiến triển đến mức nào rồi.
“Đúng vậy, Phùng Hiếu hẹn em đi ra ngoài chơi, chị à, hai ngày tới chị bận mà, làm gì có thời gian đi, đúng không chị?”
Trong lời nói của Vũ Hải Yến đầy ẩn ý nhắc nhở rằng đây là buổi hẹn hò của hai người bọn họ, cô đừng đi theo làm kỳ đà cản mũi.
Nguyễn Kim Thanh cũng ở bên cạnh cười cười: “Đúng vậy, Hải Yến nói không sai, chị cũng không có an nhàn thoải mái gì, làm sao có thể đi chơi khắp nơi cùng hai đứa chứ.”
“Chị à…”
Phan Phùng Hiểu vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Vũ Linh.
Đan.
Vũ Linh Đan liếc nhìn hai mẹ con bọn họ ở đối diện, một người vẻ mặt đầy ý cảnh cáo, một người lộ rõ ý muốn tranh giành, lắc đầu một cái: “Cuối tuần này tôi bận rồi, không thể đi được.”
“Cho dù công việc bận rộn đến đâu, chị cũng phải nghỉ ngơi
chứ.”
Phan Phùng Hiểu cho rằng Vũ Linh Đan đang từ chối.

Vũ Linh Đan cười một tiếng: “Tôi phải đi xem triển lãm với bạn tôi rồi, thật sự không có thời gian mà”
“Oa, chị à, vậy là chị mới có bạn trai mới sao?”
Vũ Linh Đan đổi chủ đề.
Nguyễn Kim Thanh cũng nói: “Tuổi tác của Linh Đan cũng không còn nhỏ, cũng không thể luôn luôn chìm đắm vào quá khứ, tốt hơn là nên kết bạn với người mới chứ.”
Trong ý của lời nói đều là quan tâm.
“Con biết.”
Vũ Linh Đan mỉm cười, cũng không để trong lòng, ngược lại Phan Phùng Hiếu lại híp mắt lại, trong lòng đang nghĩ xem Vũ Linh Đan nói thật hay giả, nếu thật sự có hẹn thì là hẹn với
những gì cô vừa nói đều là lời khen dành cho Vũ Hải Yến, Vũ Linh Đan lập tức nói: “Có phải bà lại hiểu lầm cái gì không, tôi không làm cái gì cả.”
“Hừ, tốt nhất là cô đừng làm cái gì cả”
Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng quan sát Vũ Linh Đan, hất mặt lên trời nói: “Cô cũng không tự soi gương lại xem bản thân mình đi, một người phụ nữ đã từng ly hôn một lần mà còn không biết điều”
“Ý của bà là gì?”
Những lời nói công kích như thế này, cô đã nghe quá nhiều rồi, nhưng thái độ và từ ngữ của Nguyễn Kim Thanh làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô lập tức dừng hành động thu dọn đồ đạc lại, đứng thẳng người đối mặt với bà ta: “Có phải Vũ Hải Yển nhà bà không thể kết hôn được bà cũng muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi đúng không?”img.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN