Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 152: Là Chồng Trước Của Cô Ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Chương 152: Là Chồng Trước Của Cô Ấy


“Không, em hãy nghe tôi nói hết đã!” 
Trương Đức Phú không bỏ qua.

“Ầm!” Cửa lại bị phá tung.

Mấy người trong phòng nhìn lại, chỉ thấy Trương Thiên Thành hai tay đút túi, khí thế hung hăng xông vào, hai nhân viên đứng ở cửa không dám thở mạnh, rõ ràng cú đạp đó là của Trương Thiên Thành gây ra.

Vũ Linh Đan lập tức có dự cảm không tốt.

Chỉ cần là nơi mà Trương Thiên Thành xuất hiện thì đều không có chuyện gì tốt, nhưng lúc cô đi, rõ ràng Trương Thiên Thành không hề biết, sao anh lại tìm được được đến đây? !Trương Đức Phú đứng từ dưới đất lên, sắc mặt lạnh đi, bảo vệ Vũ Linh Đan sau lưng mình, lạnh giọng hỏi: “Anh tới đây làm 
gi?” 

“Tôi tới đón người phụ nữ của tôi, có vấn đề gì sao? Còn cậu đấy, muốn cầu hôn, ông già có biết không?” 
Trương Thiên Thành không giận mà uy, mặc dù không nổi 
giận những sát khí vẫn quẩn quanh, không cho bất kỳ ai nghi ngờ.

Trương Đức Phúc hắng giọng, cậu ta biết hôm qua mình bị người nhà dạy bảo, chắc chắn là có liên quan đến Trương Thiên 
Thành.

Có Vũ Linh Đan ở đây, Trương Đức Phú không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm: “Trương Thiên Thành, tôi đã hoàn toàn buông bỏ Tập đoàn Á Đông rồi, anh 
muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi cũng không còn tác dụng gì nữa.

Nhưng còn anh, anh có dám vì Linh Đan mà buông bỏ Tập đoàn Á Đông không?” 
Vũ Linh Đan kinh ngạc ngẩng đầu.

Lúc này cô đã hoàn toàn khiếp SỢ.

Trương Thiên Thành vừa nói, người phụ nữ của anh? 
“Là chồng trước của cô ấy” 
Trương Thiên Thành không hài lòng với câu trả lời của Vũ Linh Đan, mở miệng nói, ánh mắt nhìn Phan Bảo Thái cũng càng sâu xa hơn: “Chắc vị này chính là nhà thiết kế Trái Tim Đại Dương, cậu nhỏ nhà họ Phan phải không?” 
Từ lúc vừa mới tới, Trương Thiên Thành đã nhận ra thân 
phận của Phan Bảo Thái, chẳng qua là trước giờ anh không có thói quen chào hỏi người khác nên không thèm nhìn thôi.

Phan Bảo Thái mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không sợ hãi không kinh ngạc.

Anh ta vừa nhìn đã nhận ra đây là Trương Thiên Thành, đối phương cũng nhận ra thân phận của anh ta, câu hỏi vừa rồi của Phan Báo Thái cũng không phải là để hỏi anh tên gì.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN