Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 472: 472: Chẳng Phải Bây Giờ Em Có Thể Nghĩ Đến Rồi Hay Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Chương 472: 472: Chẳng Phải Bây Giờ Em Có Thể Nghĩ Đến Rồi Hay Sao


“Em biết rồi, vậy anh nói cho em biết là bây giờ em phải làm gì đi” 
Vũ Linh Đan khẽ gật đầu, tỏ ra vô cùng khó xử.

Phan Bảo Thái liếc nhìn qua Vũ Linh Đan vài lần rồi lại tiếp tục ngập ngừng nói với cô: “Thật ra thì anh có một cách, chỉ có điều là không biết em có đồng ý làm theo hay không thôi.

” 
“Anh cứ nói đi.

” 
Vũ Linh Đan nhìn sang Phan Bảo Thái, ánh mắt của cô tỏ ra vô cùng sốt ruột, những ngày tháng này thật sự cô đã phải chịu đựng quá đủ rồi.

“Bỏ đi, chắc chắn em sẽ không đồng ý đầu, tốt nhất nên nghĩ ra một cách khác thì hơn.

” 
Phan Bảo Thái muốn nói ra nhưng lại ngập ngừng dừng lại, lời nói đã sắp được buột miệng nói ra nhưng bỗng nhiên lại khựng trong cổ họng không thốt ra ngoài.

Sau khi bị Vũ Linh Đan giục vài ba lần thì Phan Bảo Thái mới không thể không nói ra: “Chi bằng chúng ta đẩy nhanh quá trình một chút, Linh Đan, lấy anh đi, hoặc là ít nhất chúng ta cũng nên đính hôn trước.

Sau khi công bố ra bên ngoài thì ít nhiều gì Trương Thiên Thành cũng phải chú ý đến thanh danh của anh ta.

” 
Toàn thân của Vũ Linh Đan trở nên cứng đờ.

Cô hoàn toàn không nghĩ được rằng Phan Bảo Thái lại nghĩ xa xôi đến như vậy.

Lúc này, tuy rằng Phan Bảo Thái đang cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng chốc chốc lại còn đưa mắt sang lén nhìn Vũ Linh Đan, điều này càng khiến trong lòng cô trở nên rối bời hơn.

Nếu như cô từ chối anh ta một cách thẳng thừng thì chắc chắn Phan Bảo Thái sẽ rất thất vọng.

Vũ Linh Đan cảm thấy hơi ái ngại, cô không nỡ làm như vậy.

Cuối cùng, Vũ Linh Đan chỉ đành đáp lại rằng: “Phan Bảo Thái, em xin lỗi, chuyện này quá bất ngờ, trước giờ em chưa từng nghĩ đến.

” 
“Chẳng phải bây giờ em có thể nghĩ đến rồi hay sao?” 
Phan Bảo Thái nhoẻn miệng mỉm cười, trong lòng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra Vũ Linh Đan cũng không từ chối anh ta ngay, như vậy cho thấy anh ta vẫn còn hi vọng.

Vũ Linh Đan không biết phải nói sao cho đúng.

Trong lòng cô dường như có một cảm giác bị đè nén, tuy nhiên sau khi suy nghĩ kĩ lại, cô đã đồng ý quay lại với Phan Bảo Thái, vậy thì những chuyện như đính hôn hay kết hôn suy cho cùng cũng chỉ là một trong những giai đoạn phải trải qua mà thôi.

“Anh để em suy nghĩ kĩ đã, hai ngày sau em sẽ cho anh câu trả lời.

Tối nay em sẽ đến ở khách sạn, em sẽ không để xảy ra chuyện tương tự như hôm qua nữa đâu.

” Vũ Linh Đan nói.

Phan Báo Thái gật đầu, thậm chí còn cất giọng hài hước đùa với cô rằng: “Như vậy cũng tốt, dù gì cũng là chuyện lớn của cả đời người, nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ, tuy nhiên anh cũng rất mong sẽ nhận được tin tốt từ em.

” 
Vũ Linh Đan nở nụ cười ngượng ngùng, không đáp lại lời của anh ta.

Đến công ty mới phát hiện rằng tất cả mọi người đang bàn luận về chuyện Trương Thiên Thành mất tích và Trương Đức Phú lên nhậm chức, Vũ Linh Đan giả vờ tỏ ra không nghe thấy rồi mau chóng bước vào trong thang máy.

Thế nhưng khi vào trong thang máy vẫn không thể nào ngăn cản được những giọng nói ấy, một cô gái trẻ đẹp đứng ở bên cạnh Vũ Linh Đan bắt đầu tám chuyện: “Mấy người có nghe nói gì chưa, Trương Thiên Thành bị Trương Đức Phú liên kết với những người khác để hãm hại đó, hôm nay sau khi từ chức thì không biết đã mất tích không thấy tăm hơi đâu hết rồi.

“.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN