Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 486: 486: Tại Sao Anh Lại Muốn Hãm Hại Tôi Như Vậy”
Trương Thiên Thành quay đầu lại nhìn cô, thấy Vũ Linh Đan đã hoàn toàn hoảng sợ.
Nếu như loại chuyện này truyền đi, còn
không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Kết quả, Trương Thiên Thành lại cười cười thần bí, an ủi cô: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ viết theo yêu cầu của
tôi”
Nói xong, Trương Thiên Thành nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Một đám ký giả nhanh chóng vọt vào như thủy triều, Vũ Linh Đan hoảng sợ đến mức lập tức chui vào trong chăn.
Đương nhiên Trương Thiên Thành cũng không để cho đám người kia nhìn thấy quá nhiều.
Canh thời gian một lát thì đi vào muốn ngăn cản ký giả: “Thế nào, còn chưa nhìn đủ sao?”
“Tổng giám đốc Thành, xin hỏi người bên trong thật sự là Vũ Linh Đan sao?”
Có ký giả không xác định nên hỏi lại một lần nữa, dù sao bọn họ cũng chưa nhìn thấy được Vũ Linh Đan.
Hai mắt Trương Thiên Thành lóe lên chút ánh sáng nguy hiểm, vẻ uy hiếp phóng qua máy ảnh truyền đến ánh mắt ký giả: “Dưới tình huống này, anh cảm thấy có tiện để phỏng vấn không?”
Theo bản năng, một đám ký giả nhìn về phía Trương Thiên Thành.
Sau khi nhìn thấy những vết cào và mồ hôi xuất ra trên người anh thì cũng biết vừa rồi đã xảy ra một trận chiến không nhó.
Ký giả nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút lúng túng.
Vốn dĩ còn rất nhiều người muốn hỏi nhưng lại bị Trương Thiên Thành quát một câu: “Tôi bảo các người viết như thế nào thì phải viết như thế đấy, hôm nay đến đây chỉ để làm dáng một chút mà thôi, còn có vấn đề gì nữa không?”
Một câu nói đã khiến mọi người hoàn toàn ngậm miệng lại, cũng coi như thức thời.
Dù sao dưới tình huống này, cho dù ai bị quấy rầy cũng đều có chút tức giận.
Lúc Trương Thiên Thành trở về phòng một lần nữa, bốn phía đã yên tĩnh lại.
Anh nhìn Vũ Linh Đan đang trốn sâu vào trong chăn, ngay cả đầu cũng không dám lộ ra thì hơi buồn cười.
“Đều đi hết rồi, đừng khiến bản thân ngộp chết đấy”
Trương Thiên Thành vừa dứt lời đã lập tức kéo chăn ra, thể nhưng Vũ Linh Đan vẫn giữ chặt như cũ.
Cuối cùng Trương Thiên Thành không nhịn được, hơi dùng sức một chút, ôm cả chiếc chắn vào lòng.
Vũ Linh Đan nhanh chóng cuộn một vòng.
Trương Thiên Thành quay mặt cô lại, đang muốn tiếp tục chuyện dang dở vừa rồi thì lại phát hiện gương mặt cô đã đẫm lệ từ lúc nào.
Vũ Linh Đan chất vấn: “Trương Thiên Thành, tại sao anh phải làm vậy chứ? Rốt cuộc tôi đã đắc tội anh chỗ nào, tại sao anh lại muốn hãm hại tôi như vậy?”..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!