Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 93: Trương Thiên Thành Xuất Hiện
Vũ Hải Yến trơ trọi lẻ loi lại bị cô lập một lần nữa, cơ bản vũ hội vừa rồi không có ai mời cô ta khiêu vũ, vì vậy cô ta không thể không trốn vào phòng vệ sinh để tránh rước thềm xấu hổ.
Vừa ra tới cửa đã thấy có không ít người vây quanh Vũ Linh Đan nịnh nọt lấy lòng, nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ chuyên đi quyến rũ đàn ông sao, hay vì đã ly hôn rồi, nên mới càng thêm không nể nang gì ai.
”
Có lẽ là bởi vì âm thanh hơi lớn, nên có không ít người bên kia đang rục rịch ngoảnh sang nhìn Vũ Hải Yến, người phụ nữ này luống cuống không thôi, nhưng vẫn bị người ta chỉ trích thẳng mặt: “Cô hai nhà họ Vũ, nói thế cũng hơi ghê gớm quá nhỉ?
“Đúng thế, dù nói thế nào thì Linh Đan cũng là chị gái của cô đó.
”
Mặc kệ có mục đích gì khác hay không, vẫn có không ít người đứng ra sẵn sàng bênh vực Vũ Linh Đan, điều này khiến Vũ Linh Đan không ngờ nổi, mà Vũ Hải Yến đứng bên cạnh thì mặt đỏ bừng lên từ lâu rồi, cô ta híp mắt liếc ngang liếc dọc ra chiều oán giận.
“Tôi thấy đúng là Giám đốc Trương nói không sai tí nào, không giống ai đó, vì bản thân không chiếm được thứ mình muốn nên cũng chỉ có thể ghen ghét cho bõ thèm.
”
“Chứ còn gì nữa, nếu không lúc trước sao Tổng giám đốc Trương không chọn Vũ Hải Yến đi, bây giờ Giám đốc Trương cũng thế, còn lâu mới chọn cô ta.
”
Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Hải Yến nghe được những câu đại ý thế này.
Cũng bởi vì nỗi nhục mà Trương Đức Phú mang lại, suốt cả ngày từ sáng đến tối cô ta đều không dám ra ngoài, thật vất vả mới quên được chuyện này, bây giờ lại bị người ta nhắc lại.
Trong thoáng chốc Vũ Hải Yến bị kích thích, không khống chế nổi cảm xúc của mình nên đã quát to một tiếng: “Câm mồm hết cho tôi!”
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, Vũ Hải Yến xách váy chạy dài vài bước, vọt tới trước mặt Vũ Linh Đan.
Từ đầu đến cuối Vũ Linh Đan vẫn thong dong đứng xem, cử như mình là người ngoài cuộc, nhưng Vũ Hải Yến vẫn dốc hết tất cả lửa giận lên người cô, cầm cái ly rót đầy Champagne
bên cạnh rồi hắt thẳng lên người người đối diện.
Có người hét lên một tiếng, nhưng mọi chuyện cũng không xảy ra như những gì đã đoán trước.
Không biết Trương Thiên Thành xuất hiện từ bao giờ, kịp thời bắt lấy cổ tay Vũ Hải Yến rồi thấp giọng gần một câu cực kỳ đáng sợ: “Cút đi cho tôi!”
Vũ Hải Yến cực kỳ sợ hãi, vừa rồi cô ta còn dám diễu võ giương oai trước mặt mọi người, nhưng thấy Trương Thiên Thành thì cúp đuôi ngoan ngoãn phải biết, Vũ Hải Yến có loại xúc động muốn khóc cũng không khóc nổi, cô ta lại bị Trương Thiên Thành làm bẽ mặt lần nữa trước mặt mọi người.
“Tổng giám đốc Trương!”
Ánh mắt Vũ Hải Yến ướt át, ra vẻ tội nghiệp đáng thương.
Nghiễm nhiên cô ta đang sắm vai mình mới là người bị hại.
Trương Thiên Thành lặng lẽ nhìn cô ta chăm chú, ngay sau đó lại tỏ thái độ cực kỳ căm ghét: “Làm sao, cố định nói là Vũ Linh Đan lại chọc cô à?”
“Là.
.
”
Vũ Hải Yến đang định cãi lại, thì bên cạnh đã có người chen
ngang vào.
“Nói bậy, chúng tôi đứng ngay bên cạnh Vũ Linh Đan đây,
cơ bản là Vũ Linh Đan chẳng hề nói một câu nào, tự người phụ nữ này lao đến như bà điên cắn người ta.
”
“Đúng thế, chúng tôi đều có thể làm chứng, vừa rồi chúng tôi đều đứng ở đây cả mà”
Chẳng mấy chốc đã lại có thêm người góp tiếng.
Trong phút chốc, Vũ Hải Yến đã trở thành mục tiêu cho mọi người ném đá, mà Vũ Linh Đan bên cạnh cũng thành công bị người ta đẩy lên đỉnh cao của mở rắc rối này.
Lúc mọi người ở đây đang muốn trị tội Vũ Hải Yến, thì Vũ Linh Đan lại muốn lặng lẽ chuồn đi, cô biết Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ xuất hiện, mà anh xuất hiện thì không phải chuyện gì tốt cả.
“Muốn đi khỏi đến mức này à?”
Bỗng nhiên Trương Thiên Thành nói một câu.
Từ đầu đến cuối Trương Thiên Thành không hề nhìn Vũ Linh Đan, nhưng bất cứ động tác nào của cô thì anh đều phát hiện ra đầu tiên, lúc Vũ Linh Đan vừa mới đứng dậy, anh bèn nói
ngay.
Thình lình đám đông nghe tiếng anh, không hiểu ý anh là gì, cho đến sau khi nhìn thấy rõ Vũ Linh Đan, mọi người ai nấy nhìn nhau tỏ vẻ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không có ai để mắt đến diễn viên hệ Vũ Hải Yến, mọi người biết điều vội nắm cơ hội chuồn khỏi đây.
Chẳng mấy mà phòng nghỉ vừa rồi còn nhộn nhịp lắm tiếng nói cười, bây giờ đã yên tĩnh trở lại.
Vũ Hải Yến còn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sau khi chịu một phen nhục nhã vừa rồi, Vũ Hải Yến bắt đầu thấy chật vật không chịu nổi, trong lòng cô ta ăn miếng nhục cực lớn, nhưng trước mặt Trương Thiên Thành thì cô ta vẫn không thể bỏ đi được.
Nhất là trong trường hợp có Vũ Linh Đan ở đây.
“Tổng giám đốc Trương, hai hôm nay bố em còn đang nhắc đến anh, hy vọng anh có thời gian rảnh, có thể đến nhà em ăn
bữa cơm”
Vũ Hải Yến cẩn thận nhắc nhở một câu.
Trong lòng cô ta, nỗi sợ hãi trước uy nghiêm của Trương Thiên Thành đã đạt đến giá trị cao nhất từ lâu rồi.
“Ăn cơm? Vì sao chứ?”
Trương Thiên Thành lạnh lùng hỏi vặn lại, bác bỏ lời mời của Vũ Hải Yến không hề nể nang gì: “Có phải các người thấy tôi cực kỳ rảnh rỗi, tất cả mọi người trên thế giới này mời tôi ăn cơm thì tôi nên đồng ý hết sao?
“Không phải vậy, không phải đâu ạ.
”
Vũ Hải Yến vội vàng lắc đầu phủ nhận, cô ta lại bắt đầu bài ca nước mắt của mình.
Cô ta không thể hiểu nổi, vì sao Trương Thiên Thành cứ luôn hung dữ với mình như vậy.
“Tổng giám đốc Trương, em.
”
“Cô trở về nói với Tổng giám đốc Vũ, tôi không có nghĩa vụ phải ăn cơm với ông ta, lần sau không cần mời tôi làm gì?
Bỗng nhiên Trương Thiên Thành lên giọng nói to một câu, đủ cho tất cả mọi người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Lần này không chỉ là mối nhục của riêng Vũ Hải Yến nữa, mà đã trở thành mối nhục nhã của tất cả nhà họ Vũ.
Cố tình hết lần này đến lần khác Vũ Linh Đan không dây dựa vào, cô ngồi bên cạnh nâng ly Champagne nhấp một ngụm, không thèm đếm xỉa đến câu chuyện làm bẽ mặt nhau này.
Có người biết chuyện lại thấy khó hiểu, nếu Trương Thiên Thành thật sự có ý định cưới lại vợ cũ của mình là Vũ Linh Đan, vậy anh đối xử với bố vợ như vậy, không khỏi vô tình và thiếu nữ mặt nhau quá.
Bởi vậy có thể thấy được, chắc hẳn Trương Thiên Thành
không có ý định quay lại với Vũ Linh Đan.
Có người vui nhưng cũng có người buồn.
Không lâu sau đó, Trương Thiên Thành lại cao giọng nói thêm một câu: “Có vài người, đừng tưởng mình khoác được tấm mặt nạ xinh đẹp bên ngoài thì hay ho, thực chất bên trong bẩn thỉu cực kỳ, cũng may là tấm mặt nạ này còn che lại được, cho nên lũ giòi bọ nhúc nhích bên trong vẫn chưa đến mức chạy ra!”
Mọi người ngạc nhiên sững ra.
Đến cả Vũ Linh Đan cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thiên Thành.
Thật ra, câu này cũng không quá khó để hiểu.
Chỉ cần có chút năng lực phân tích thì ai cũng có thể đoán ra, người mang mặt nạ xinh đẹp mà Trương Thiên Thành vừa
nói chính là Vũ Hải Yến.
Chỉ là Vũ Linh Đan không ngờ rằng, Trương Thiên Thành lại có thể ác miệng xấu bụng đến mức độ này, trước sự chứng kiến của đông đảo người thế này mà anh lại công khai gièm pha Vũ Hải Yến từ trên xuống dưới một lần.
Chỉ sợ từ nay về sau, Vũ Hải Yến không còn cơ hội được góp mặt trong các buổi tiệc lớn thế này nữa.
Không thể không nói, đòn này của Trương Thiên Thành đúng là ác độc thật.
Dù là Vũ Hải Yến vẫn luôn kiên trì đến tận bây giờ, nhận từng đòn tấn công tinh thần của anh, nhưng sau khi nghe Trương Thiên Thành nói câu tổn thương người khác như vậy, tất cả lý trí và sự chống đỗ của cô ta đều sụp đổ hết.
Nước mắt rơi tí tách làm nhòe đi lớp trang điểm, Vũ Hải Yến cảm giác mình thật sự có thể chết cho rồi, cả đời này không cần xuất hiện trước mặt người khác nữa.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!