Mạt Thế Chi Cô Thành - Chương 13: Dị năng nghịch thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Mạt Thế Chi Cô Thành


Chương 13: Dị năng nghịch thiên


Ba người Kiều Vũ Thần bị cành cây quấn lấy, ngay cả giãy dụa cũng không làm được.

Rõ ràng lực quấn lại càng ngày càng chặt nếu cứ kéo dài như vậy, ba người tuyệt đối sẽ bị xiết đứt rời xương cốt.

“Đây là thực vật biến dị cấp 2, ở đây sao lại có loại thực vật biến dị cấp 2 này chứ? Cứ như vậy chúng ta liền xong.”

Từ Hoa dù sao cũng đã có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài khá nhiều, từ lực quấn của cành cây lên người đã đoán được cấp bậc của thực vật biến dị.

“Sợ cái gì, không phải vừa rồi cô còn chem đứt được cành của nó sao? cấp 2 thì làm sao lại bị chặt đứt dễ dàng như vậy được?” Kiều Vũ Thần nghi ngờ hỏi.

Từ Hoa cười khổ, “Nếu như tôi đoán không sai, cành cây bị đứt vừa rồi chỉ là cành non của nó, anh nhìn đoạn quấn trên người chúng ta rồi so sánh với đoạn bị chặt đứt kia đi.”

Kiều Vũ Thần nhìn sang, quả nhiên đúng như lời của Từ Hoa, cành cây đang quấn trên người họ cho dù là màu sắc, phẩm chất đều hơn rất nhiều so với đoạn nằm trên mặt đất.

“Vậy thì sao? có biện pháp giải quyết nào không?”

Kiều Vũ Thần hỏi với giọng lo lắng, đây là muốn chơi chết nhau mà. Một mình mình thì thôi, giờ lại còn kéo thêm hai người.

Sắc mặt Từ Hoa trắng bệch, “Không có cách nào, thực vật biến dị sợ lửa, chúng tôi khi ở bên ngoài nếu gặp phải đều tìm Dị năng Giả hệ hỏa hỗ trợ, nếu không có Dị năng Giả thì chỉ có thể dựa vào Võ Giả ngăn cản được trong chốc lát sau, sau đó bỏ chạy.”

“Chị, chúng ta coi như đã từng trải, bất quá, trước khi chết có thể cho em được nhìn thấy anh rể, em thật rất vui vẻ.”

“Sặc”

“Sặc.”

Kiều Vũ Thần cùng Từ Hoa đều phun máu trong im lặng, đã đến lúc nào rồi mà tên nhóc con này còn có thể nói điên.

Từ Hoa nổi giận, mắng: “Tiểu Long, nói nhăng cái gì đó, đã lúc nào rồi, còn cái gì mà từng trải.”

“Á, chị, không phải em thấy chị cũng Thần ca có ý gì đấy sao, chị xem, hai người thật sự rất xứng đôi mà, trai tài gái sắc.”

“Khục khục, việc này…Tiểu Long à, hay chúng ta nên nghĩ cách thoát thân thì hơn ha.” Kiều Vũ Thần chen vào đánh gãy lời của Từ Long, hắn sợ nếu tiếp tục để cho tên này càng nói càng luyên thuyên thì sẽ không kết thúc được nhiệm vụ.

Từ Hoa ngược lại thở dài một hơi, nhìn Kiều Vũ Thần chăm chú, thật ra Từ Long nói không sai, cô đối với Kiều Vũ Thần cũng có cảm tình.Hơn nữa, ngay lúc này điều mà cô cũng đang nghĩ đến thật sự là “Nếu có thể cùng một chỗ với hắn, thật tốt.”

Khi ba người tốn sức nói chuyện thì sức mạnh của cành cây lại được tăng cường.

“Phốc”

“Phốc”

“Phốc”

Ba người đồng thời phun máu, lần này không phải vì ai nói giỡn mà thực sự là bị bức phải phun ra, là bị cành cây xiết quá chặt.

Phun ra một ngụm máu, hai chị em đều ngất đi. Đầu rũ xuống.

Ý thức của Kiều Vũ Thần cũng đang miễn cường chống đỡ, mơ hồ nhìn hai chị em trước mặt.

“Đã chết rồi sao? Cứ như vậy mà xong sao? Cuộc sống hoàn mỹ của mình còn chưa bắt đầu mà, mình vẫn chưa tìm thấy được chị đâu, không biết chị có còn sống hay không.”

Kiều Vũ Thần luân chuyển trăm ngàn suy nghĩ.

“Tích, Hệ thống kiểm tra đo lường nhận thấy tính mạng của {Kí chủ} bị uy hiếp, khởi động hiệp nghị khẩn cấp.”

“Tích, tạm thời mở ra hệ thống chiến lực.”

“Tích, điểm năng lượng chưa đủ, {Kí chủ} có muốn đổi lấy điểm năng lượng?”

Trong lúc mơ màng, Kiều Vũ Thần nghe thấy âm thanh của Hệ thống, hắn cố gắng hé miệng.

“Đồng ý.”

Sau đó liền hôn mê.

Lúc này Hệ thống cũng rất là phiền muộn, nếu Kiều Vũ Thần chết nó sẽ không thể thay đổi được {Kí chủ}, cho nên chỉ có thể mở hệ thống hiệp nghị khẩn cấp.

“Tích, trao đổi điểm năng lượng!”

“Tích, 79 nguồn năng lượng cấp 1, trao đổi được 790 điểm năng lượng. Trao đổi thành công.”

“Tích, tạm thời lựa chọn chiến lực, quét hình hoàn thành, thực vật biến dị cấp 2, Hoa Qùy Lan, phương án đối chiến, dị năng hệ hỏa.”

“Tích, tiêu hao 500 điểm năng lượng, mở ra dị năng hệ hỏa.”

“Tích, {Kí chủ} ở trạng thái hôn mê, Hệ thống tạm thời điều khiển thân thể {Kí chủ}.”

Kiều Vũ Thần đang hôn mê đột nhiên mở bừng hai mắt, ngay lúc đôi mắt mở to lập tức lóe lên hai ngon lửa.

Bên trên đỉnh tầng 6 của tòa nhà có một loại thực vật vừa giống hoa lan lại vừa giống hoa hướng dương đang đón gió lạnh run, con zombie cấp 2 đang truy đuổi Lâm Hạo ở nội thành cũng đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm về phía tiểu khu Tinh Mộng, đồng thời hai chân vô thức quỳ gối trên mặt đất.

Zombie cấp 2 và Hoa Qùy Lan biến dị cũng đã có được một chút ý thức, bởi vậy chúng có thể cảm giác được khí tức cường đại phát ra từ trên người của Kiều Vũ Thần.

Miệng Kiều Vũ Thần máy móc nói ra mấy chữ: “Bạo Viêm Trùng Thiên”

Lời vừa dứt, trên người Kiều Vũ Thần đột nhiên tỏa ra vô số hỏa diểm cực nóng, theo động tác giơ hai tay lên đỉnh đầu của Kiều Vũ Thần, hình thành hình dáng một ngọn núi hỏa diễm nhỏ.

“Hừ…”

Ngọn núi hỏa diễm đột nhiên phóng ra, tạo thành hình thái của chiếc quạt, mang theo sức nóng xuyên qua tầng 6 một cách vô tung vô ảnh, tất nhiên thực vật biến dị cấp 2 gọi là Hoa Qùy Lan kia cũng biến mất không thấy nữa.

Bên bờ sông, Lâm Hạo và đám đàn em nhìn thấy một chum hỏa diễm bắn lên không trung, cho dù khoảng cách rất xa, bọn hắn cũng cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đó, thử nghĩ ngọn lửa đó mà phun trên người bọn họ thì đoán chừng ngay cả xương cũng sẽ không còn.

“Làm sao có thể như vậy? Loại dị năng này, ít nhất cũng phải đạt đến cấp 4 đó, ở đây tại sao lại có Dị năng Giả cấp 4 chứ?” Lâm Hạo không dám tin nói.

“Cấp…cấp…cấp 4” đám đàn em nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Hạo, Hạo ca, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi.”

Nhìn về hướng tiểu khu Tinh Mộng, ánh mắt của Lâm Hạo có chút phiêu hốt bất định. Không quá một phút đồng hồ, ngay lúc đám đàn em đã không còn nhịn được muốn chạy trốn, Lâm Hạo đột nhiên lên tiếng.

“Rời khỏi?” Lâm Hạo cười âm hiểm: “Hừ hừ, Dị năng Giả sử dụng năng lực cường đại như vậy chắc chắn rằng Dị năng Giả này đã gặp phải một thứ biến dị cường đại. Dị năng hao hết, thì Dị năng Giả cũng chỉ như con châu chấu. Đây đúng là cơ hội của chúng ta.”

“A, Hạo ca, anh anh không phải là muốn đi qua chứ?” một tên đàn em nói.

“Nói nhảm, một tên Dị năng Giả đã không còn dị năng thì còn sợ cái méo gì, huống chi, hai chị em con đĩ nhỏ kia có thể cũng ở chỗ đó, lần này chúng ta tới đó sẽ một tên trúng hai con nhạn. Đợi khi chúng ta bắt được tên Dị năng Giả kia trở về, lão đại tự nhiên sẽ có cách đối phó với hắn.”

Đám đàn em dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Hạo.

Lâm Hạo cũng không để ý, hắn là loại người hung ác, cũng là dân cờ bạc. Nếu không cũng không thể lăn lộn đến vị trí như ngày hôm nay. Đối với những loại cơ hội như thế này, hắn nguyện ý cá cược một phen, nếu như có thể thành, hắn sẽ một bước lên trời, cho dù không thành, hắn cũng tin tưởng hắn có thể thoát thân.

Suy nghĩ của Lâm Hạo tất nhiên đám đàn em không thể biết, thật chất trong lòng của Lâm Hạo cũng đã suy nghĩ đến việc, nếu như Dị năng Giả này chưa hao tổn hết năng lượng thì hắn sẽ hi sinh vài tên đàn em để cho mình cơ hội trốn thoát.

Đám đàn em của Lâm Hạo nếu như biết suy nghĩ cả hắn lúc này, khẳng định sẽ một súng bắn chết hắn, sau đó rời khỏi cái thành phố đáng sợ này.

Trên cầu thang tầng 6, Kiều Vũ Thần tỉnh lại sau hôn mê.

“Mịa nó, chuyện gì xảy ra thế này, mình cảm thấy cả người giống như bị đánh hội đồng.”

Hai chị em bên cạnh cũng tỉnh lại, hai người vẫn ổn, chỉ là cơ thể bị Hoa Qùy Lan cấp 2 xiết vô cùng đau đớn. Nhưng vẫn còn một chút sức lực.

“Thần ca, anh không sao chứ?” Từ Long chạy tới hỏi thăm Kiều Vũ Thần.

Lúc này người Kiều Vũ Thần không một mảnh vải, toàn thân xanh tím, may mắn Kiều Vũ Thần không phải là sức mạnh được giác tỉnh và cơ thể coi như là chịu đựng được. Nếu Kiều Vũ Thần là một Dị năng Giả thì lúc này năng lượng của hắn hoàn toàn bị cạn kiệt.

Dị năng Giả bởi vì cơ thể quá yếu và năng lực dị năng bị cạn kiệt mà xuất hiện tình trạng tử vong.

“Vũ Thần, anh thế nào? Có sao không?” Từ Hoa cũng lo lắng nhìn Kiều Vũ Thần.

Cô cũng không chú ý tới xưng hô của cô đối với Kiều Vũ Thần đã thay đổi. Lại càng không chú ý tới lúc này cơ thể Kiều Vũ Thần đang không còn mảnh vải.

“Tôi, tôi không sao, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời.”

Nghe thấy Kiều Vũ Thần nói không có việc gì, hai chị em mới yên lòng, lúc này họ mới chú ý tới trong hành lang rất sáng, sau đó ngẩng đầu mới nhìn thấy là…

“Bầu trời? Đây, đây là chuyện gì đây? Chị, cái thực vật biến dị cấp 2 biến mất rồi, mà phía trên đầu của chúng ta thì khi nào lại có thêm một cái lỗ?”

Từ Long dùng ngón tay chỉ lên mái nhà tầng 6, sững sờ, nhìn biểu lộ trên mặt thật sự rất ngốc.

Từ Hoa cũng há rộng miệng nhìn lên phía trên.

Bọn họ là hôn mê trước, cơ bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, hai người nhìn về phía Kiều Vũ Thần, người đang trần như nhộng.

Trong đầu đồng thời nhảy ra một suy nghĩ:

“Cái này chắc không phải do Thần ca làm đâu?”

“Việc này chắc không phải do Vũ Thần làm đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN