Mạt Thế Chi Cô Thành
Chương 4: Cảnh đêm mờ ảo
Kiều Vũ Thần để vào không gian hệ thống các loại đồ ăn và các loại công cụ. Mang theo bên mình thêm chút vật tư, trong lòng liền có chút thoải mái. Cod cảm giác an toàn.
Tùy tiện ăn một chút, Kiều Vũ Thần bắt đầu nghỉ ngơi, hắn phải có đủ tinh thần, dù sao cũng không biết lần sau hệ thống sẽ cho ra loại nhiệm vụ gì, huống hồ còn một nhiệm vụ chính tuyến chưa hoàn thành. Đấy chính là có thể nhận được một lọ thuốc thức tỉnh.
Nghĩ đến mình có khả năng có được dị năng, Kiều Vũ Thần cảm thấy nằm mơ cũng không vui như vậy.
Sắc trời dần tối, ban đêm buông xuống, phảng phất nghe thấy tiếng kèn âm u, zombie không biết ẩn núp nơi nào cũng đều bắt đầu du đãng ra ngoài.
Bên trong thành phố, trong rừng cây, trong núi. Ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng thú rống, cũng thỉnh thoảng nghe được một vài thanh âm của sinh vật không rõ.
Bên trên cao tốc, một loạt các xe đang chạy rất nhanh, chính giữa là một chiếc Predator hạng nặng rất khí phách, cửa sổ xe mở ra, ngồi bên ghế phụ là một người đàn ông, trên miệng ngậm một điếu xì gà, khẽ thở nhẹ thành từng vòng khói thuốc bay ra ngoài.
Gương mặt người đàn ông kiên nghị có một vết sẹo chem. Xéo kéo dài từ trán đến cằm, miệng vết thương vừa mới kết vảy, nhìn có vẻ rất khủng bố. Ánh mắt của hắn như chim ưng, hết sức sắc bén, mái tóc hơi xoăn, tay kia đang cầm một cây hồ điệp đao (dao bướm), hình dáng đao mờ ảo, lờ mờ có thể thấy được chuôi đao có chút hao mòn.
Tiếng máy liên lạc trong xe vang lên.
“Hạo ca, Hạo ca. Ban đêm số lượng zombie liền tăng lên…hiện tại, chúng ta không phải là nên tìm nơi qua đêm trước?”
Lâm Hạo thích ý nhả một vòng khói, nói ra: “Không cần, có zombie liền trực tiếp vượt qua, mau chóng đuổi theo, bằng không một khi đến Du Dương thành thì sẽ khó đuổi được.”
“Đã nhận, đã nhận.”
Tiếng máy liên lạc liền im bặt.
Lâm Hạo nhìn về phía trước: “Du Dương sao, con đĩ nhỏ này lá gan cũng thật là lớ. Đợi ông đây bắt được sẽ chơi cho mày phế.”
Người đàn ông này là Lâm Hạo, là người sống sót ở thành phố Kim An – một thành phố nhỏ ở phía đông thành Du Dương. Thành phố Kim An mặc dù nhỏ, nhưng số lượng người sống sót rất lớn, bởi vì hầu hết những người sống sót ở Du Dương đều chạy qua.
Lâm Hạo cũng là lãnh đạo của một căn cứ không quá nhỏ. Mục tiêu là Tiểu Long và chị gái của hắn.
Thành phố Du Dương về đêm vừa thật yên tĩnh cũng thật náo nhiệt. Tất nhiên, sự náo nhiệt là dành cho zombie.
Siêu thị mà Kiều Vũ Thần đã ghé vào ban ngày, không biết vì sao cửa thủy tinh đã bị vỡ, một đám zombie lui lui, tới tới siêu thị.
Kiều Vũ Thần đang ngủ, đột nhiên hệ thống ban bố một cái nhiệm vụ.
“Tích, tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến.”
“Yêu cầu {Kí chủ} giết được 30 zombie trước 6:00 sáng ngày mai. Ban thưởng: một lọ thuốc sức mạnh, một lọ thuốc thể lực, một cánh cửa hợp kim.”
“Nhiệm vụ không hoàn thanh, {Kí chủ} sẽ bị gạt bỏ.”
Nhiệm vụ bất ngờ đã đánh thức ktv. Mặc dù hắn trốn trong nhà kho nhưng vẫn không ngủ quá sâu. Đây là trạng thái của tất cả mọi người sau khi tận thế. Nếu như không có lòng cảnh giác, chết như thế nào cũng không biết.
Kiều Vũ Thần ngồi dậy, sững sờ nhìn nhiệm vụ mà hệ thống ban bố.
“Chuyện méo gì thế này, tại sao mày lại đưa ra cái nhiệm vụ cường độ cao như vậy? He he, hệ thống à, mày muốn chơi tao đến chết à?” Kiều Vũ Thần hơi khó hiểu, nhưng vẫn chỉ có thể chấp nhận, nhiệm vụ của hệ thống là bắt buộc.
Trên thực tế, điều mà Kiều Vũ Thần không biết là hệ thống trải qua việc kiểm tra đo lường đã dung nhập vào huyết thống, nếu đã chọn lựa Kiều Vũ Thần, trừ khi Kiều Vũ Thần chết đi, nếu không hệ thống không thể nào thay đổi được {Kí chủ}.
Và một khi Kiều Vũ Thần hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống sẽ bị ràng buộc vĩnh viễn với Kiều Vũ Thần. Nếu Kiều Vũ Thần chết thì hệ thống sẽ hoàn toàn biến mất.
Thực tế thì 30 zombie cũng không quá nhiều. trong tay Kiều Vũ Thần còn có một khẩu súng lục, nhưng Kiều Vũ Thần lại không biết chơi súng, điều này thật là hơi xấu hổ.
“Nhức trứng thật, hệ thống, anh trai nhớ kỹ mày rồi, anh mày không tin một nhân vật trâu bò như anh lại có thể bị bóp nghẹn bởi một cái nhiệm vụ thúi như vây.”
Nói xong, ý thức Kiều Vũ Thần khẽ động, trên tay xuất hiện khẩu súng lục và 100 viên đạn. Súng ngắn đi kèm với bộ giảm thanh cho nên âm thanh cũng không quá lớn.
Mặc dù anh đây chưa bao giờ chơi súng, nhưng không phải có câu chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy mà. Kiều Vũ Thần dựa vào trí nhớ, ít nhất cũng học được cách nạp đạn, cách lên đạn và cách mở khóa súng.
Hiểu biết cơ bản, sau đó tất nhiên là thực hành bắn sung, chắc chắn không thể tập ở trong nhà kho, ai biết liệu đạn có có bay lạc hay không, nếu nó thực sự như trong phim, bắn ngược trở về, thì cái mạng của hắn cần phải lo lắng rồi.
Kiểm tra lại súng lục, đạn, dao găm, Kiều Vũ Thần thậm chí còn nhét thêm vài con dao ở tron nhà kho vào không gian hệ thống.
Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Pha một gói cà phê, Kiều Vũ Thần uống một hơi hết sạch, lại cầm thêm mấy cái chai rỗng, đi về phía ngoài nhà kho.
Kiều Vũ Thần cấn thận nghe ngóng chuyển động bên trên nắp hố ga, và từ từ đẩy nắp lên sau khi đảm bảo không có zombie.
Khi đi ra Kiều Vũ Thần mới nhận ra một vấn đề, ngay cả khi súng có giảm thanh, viên đạn vẫn sẽ phát ra tiếng động khi nó va chạm.
“Mịa nó, súng này không thể luyện tập, cái này biết phải làm sao a.”
Có chút bực bội trong đầu, nhìn ra bên ngoài tầng hầm, ánh trăng mờ mờ có thể thấy được đám zombie đang di chuyển.
“ Hở? xb đã xuất hiện rồi? có phải vì zombie xuất hiện nên hệ thống mới ban bố nhiệm vụ này.”
Kiều Vũ Thần nheo mắt, nhẹ chân di chuyển vào sườn dốc đi của tầng hầm, cản thận đánh giá những zombie trong phạm vi hắn có thể nhìn thấy.
Một số zombie không có não đâm vào tường, một số lại quay đi quay lại ở một chỗ, một số lại tập trung với nhau. Trong ánh trăng mờ, trừ vẻ ngoài để có thể nhận ra zombie, người không biết lại còn tưởng là người đi bộ bên ngoài tòa nhà.
“Khá phân tán, trong trường hợp này có thể lại gần và dùng súng bắn trúng không?” Kiều Vũ Thần cảm thấy phương án này có thể thực hiện được, nếu bị phát hiện cùng lắm thì chạy trốn thôi. Zombie trong khu vực này cũng không quá nhiều,
Sau khi trải qua việc giết chết zombie, tâm lý của Kiều Vũ Thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều, ít nhất hắn không còn sợ hãi khi nhìn thấy zombie như trước.
Ý niệm khẽ động, súng giảm thanh đã xuất hiện trong tay, vừa lúc cách đó không xa có một con zombie lạc đàn, đang lượn quanh một chiếc ô tô trong bãi đỗ xe. Đụng từng cái từng cái, nhìn có chút hề vãi cả ra.
Ra khỏi cửa, Kiều Vũ Thần cẩn thận dựa vào tường, di chuyển từ từ, thỉnh thoảng lại nhìn chân mình, hắn không biết liệu sẽ có một chậu, một cái cốc hay thứ gì đó bất ngờ dưới chân mình hay không.
Giống như lần trước, bởi một cái chậu rửa mặt mà suýt nữa đùa chết hắn, Kiều Vũ Thần đã phải khóc xỉu trong nhà vệ sinh. Tất nhiên, lúc đó hắn còn sống mới có cơ hội để khóc.
Nhìn xung quanh, zombie cách không xa, nên cẩn thận.
Mở khóa bảo vệ súng, xoay người ở góc tường, chậm rãi đi đằng sau lũ zombie.
Tên zombie kia không nhìn thấy Kiều Vũ Thần, vẫn vui vẻ chơi với cái xe đó.
Sau khi di chuyển tới zombie, Kiều Vũ Thần giơ súng lên.
Lúc này, zombie đột nhiên ngừng lại, giống như phát hiện ra Kiều Vũ Thần.
Trái tim Kiều Vũ Thần run lên một phát, theo bản năng, muốn chạy trốn. Tuy nhiên,khi nhìn thấy khẩu súng, Kiều Vũ Thần đã lập tức đưa ra quyết định. Ánh mắt kiên định, tay bóp cò súng.
“Phốc”
Âm thanh viên đạn bắn vào cơ thể vang lên, teen zombie liền ngã về phía chiếc xe.
Kiều Vũ Thần vội vàng giữ chặt tên zombie sắp ngã xuống đất.
“Ahh, đông.”
Áo quần trên người zombie có vẻ không chắc chắn có thể do thịt trên thân thể đã thối rửa ảnh hưởng. Bị Kiều Vũ Thần kéo như vây liền trực tiếp xé tan.
Cũng may Kiều Vũ Thần đỡ một chút, âm thanh do zombie ngã xuống cũng không quá lớn.
Nhưng cũng vì kéo một cái mà âm thanh xé rách của áo quần lại có vẻ vang dội trong đêm yên tĩnh.
Kiều Vũ Thần mãnh liệt quay đầu, phát hiện những zombie phía xa đều ngưng lại động tác nhưng dường như bọn chúng đều đang giương tai lên nghe ngóng. Một số zombie thậm chí còn nhìn về phía hắn.
Đến nay, Kiều Vũ Thần chỉ biết rằng zombie sẽ thông qua âm thanh để định vị, còn những đặc tính khác của nó, Kiều Vũ Thần hoàn toàn không biết gì.
Lúc này, Kiều Vũ Thần không chỉ cử động dù chỉ một ngón tay, thậm chí hơi thở của hắn cũng chậm lại. Hắn gần như nghe thấy được tiếng đập của tim mình cũng đang chậm dần. Sợ rằng một chuyển động nhỏ nhất cũng khiến zombie điên cuồng đuổi giết.
Một số zombie ở đằng xa đã đi về hướng Kiều Vũ Thần. Nhìn thấy zombie sẽ nhanh chóng tới chỗ mình, Kiều Vũ Thần chỉ có một suy nghĩ vào lúc này, đó là nhanh trốn về nhà kho dưới mặt đất.
“Ách, ách, an gang ang….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!