Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng - Chương 24: Phiêu bạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng


Chương 24: Phiêu bạt


Edit: Thanh Thạch

Lúc đầu khi gặp lại Trang Thành, Lăng Thanh Vân vẫn luôn trầm mặc, bởi vì hắn biết Trang Thành nghe không hiểu lời mình nói, nhưng đến khi phát hiện Trang Thành còn chút trí nhớ về mình, hắn bắt đầu thích nói chuyện với Trang Thành.

Một mình ở giữa thế giới này, không ngừng giết tang thi, thật sự là quá mức tịch mịch, nhưng nếu có người bên cạnh, cảm giác liền hoàn toàn khác.

Lăng Thanh Vân không muốn mỗi tối đều để Trang Thành ở lại bên ngoài, nhưng hắn buồn ngủ, còn phải luyện tập công pháp, chỉ có thể nói với Trang Thành một tiếng rồi vào không gian, vừa thăm dò những thứ mà khối ngọc bội trên trán mang đến, vừa nghiên cứu làm thế nào để tiếp tục sinh tồn trong mạt thế.

Hôm sau, nghiên cứu kỹ thuật phân thân xong ngủ một giấc thật ngon, Lăng Thanh Vân ra khỏi không gian, xuất hiện trong xe việt dã, nói với Trang Thành ngồi trên nóc xe: “Thành Thành, chào buổi sáng!”

Trang Thành nhìn hắn một cái, trong cổ họng phát ra vài thanh âm, rồi nhe răng với hắn.

“Thành Thành, chúng ta rời khỏi đây đi!” Lăng Thanh Vân nói, dựa vào hai chân mà đi sẽ rất chậm, đương nhiên hắn cần lái xe, nhưng không biết tại sao Trang Thành chưa bao giờ vào trong xe việt dã.

Trang Thành tất nhiên không trả lời hắn, cậu chỉ chuyển động cổ gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn kiểm tra xe, từ cốp sau lấy ra can xăng đổ vào bình xăng…

Lăng Thanh Vân không ăn sáng, hắn đã chẳng còn gì để ăn, giờ quan trọng nhất là vào nội thành kiếm đủ thức ăn.

“Thành Thành, em đừng ngồi trên nóc xe nữa, ngồi vào ghế sau có được không?” Đợi đến khi thu thập xong, nhìn Trang Thành ngồi trên đỉnh xe, Lăng Thanh Vân bất đắc dĩ.

Khu an toàn thành phố S có rất nhiều trực thăng, lại có vô số người ra ngoài làm nhiệm vụ… Nếu như bị người khác nhìn thấy một tang thi ngồi trên nóc xe, không chỉ gây chú ý, chỉ sợ còn có thể lập tức bị công kích.

Trang Thành một chút phản ứng cũng không có, Lăng Thanh Vân nghĩ nghĩ, ngồi vào trong xe, đóng kín cửa sổ trần lẫn cửa kính xe.

“Cộc! Cộc!” Trang Thành dí mặt vào cửa kính nhìn bên trong, vết sẹo trên mặt cộng thêm biểu tình hung ác khiến cậu có vẻ dữ tợn dị thường, động tác đập cửa dồn dập cũng thể hiện cậu phẫn nộ, Lăng Thanh Vân cười cười với cậu, sau đó liền nghiêng người mở cửa sau.

Trang Thành chần chừ một chút, chui vào, lại đột nhiên đứng lên, đầu đụng vào trần xe đánh “cốp” một tiếng, cậu lắc lắc đầu mấy cái, cuối cùng ngồi xuống ghế sau với tư thế quái dị.

“Thành Thành, sau này em cứ ngồi yên đấy nhé! Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy em, về sau, chúng ta liền cùng nhau đi giết tang thi tích cóp công đức!” Lăng Thanh Vân đau xót trong lòng, nói với Trang Thành một thân quần áo bẩn thỉu dáng ngồi quỷ dị ở ghế sau, tiếp đó phát động xe.

Xe việt dã chạy về phía nội thành, có lẽ bởi còn sớm, hoặc là bởi chỗ này không có vật tư gì quan trọng, cho nên căn bản không gặp phải các đội đi làm nhiệm vụ hay người sống sót.

Nói đến người sống sót… Lúc trước Lăng Thanh Vân đi theo Trương Nghị tìm vật tư cứu viện, biết trong thành phố S vẫn còn rất nhiều người sống sót, nhưng hiện tại, phỏng chừng thượng tầng đã hữu tâm vô lực, mà mấy hôm trước khi hắn đi, Trương Nghị còn nói bộ đội đặc chủng ở khu an toàn không biết làm sao đột nhiên biến mất….

Càng là những khu phố náo nhiệt thì trên đường càng nhiều ô tô bị vứt bỏ, Lăng Thanh Vân hiện giờ không phải chạy trốn mà muốn tìm nơi bổ sung lương thực và giết tang thi, tất nhiên sẽ không đi hướng đó, ngược lại tìm những chỗ vắng vẻ mà đi.

Mật độ dân số ở thành phố S cao không tưởng tượng được, vậy nên hiện tại trên đường lang thang không ít tang thi. Ven đường, xác tang thi bị giết hay xác người sống bị ăn thối rữa bốc mùi, vô số giòi bọ ngọ nguậy ở trên, nhưng khiến Lăng Thanh Vân cảm thấy may mắn là những ruồi bọ bu trên đó không bị biến thành tang thi.

Kỹ thuật lái của Lăng Thanh Vân bình thường nên hắn không dám đi tông nghiến mấy tang thi lượn lờ trên đường, chỉ có thể tùy ý bọn chúng tiếp tục đi hay đuổi theo, đợi đến khi Lăng Thanh Vân quẹo vào một con đường liền biết mình đã tìm đúng chỗ rồi.

Khu quy hoạch, đối với một số người có thể xem như độc xà mãnh thú cần phải tránh xa, nhưng có một số người liền ngóng trông nhà mình có thể nằm trong diện quy hoạch.

Nơi này là vùng ngoại thành, trước kia vốn là nông thôn. Nếu không quy hoạch, các hộ dân vẫn tiếp tục trồng trọt, phòng ở cũng liền xây một tầng trên đất nhà mình. Đến khi quy hoạch, bọn họ có thể được đền bù mấy căn chung cư hay thậm chí là mặt tiền cửa hàng, sau này chỉ trông vào tiền cho thuê cũng có thể sống tốt.

Mà nhà ở thành phố S vĩnh viễn cũng không lo lắng không cho thuê được, cho nên những dãy nhà ven đường khẳng định là nhồi đầy người.

Thời điểm Lăng Thanh Vân vừa tới thành phố S cũng cùng một đám người thuê trọ ở ngoại thành, một căn trăm mét vuông có thể nhét mười mấy người. Cho nên, đối với việc nơi này phủ đầy một đường tang thi hắn cũng không thấy kỳ quái – ước chừng đều là người thuê trọ mấy khu nhà bên đường. Nhà trọ thuê chung không hề an toàn, chỉ cần một người biến thành tang thi, trong lúc khủng hoảng có thể cắn hết cả đám người, đây là chuyện không tránh khỏi.

Đương nhiên, càng làm cho Lăng Thanh Vân vừa lòng là trên đường này có mấy cái siêu thị — hắn đang đói bụng đây!

Xe việt dã chợt tăng tốc, vọt tới siêu thị nằm ở đầu phố — nơi này ít tang thi hơn cuối phố, sau đó đột nhiên phanh két lại, xe dừng sát tường, vừa lúc chắn hơn nửa cánh cửa siêu thị.

Cửa siêu thị đã bị đập vỡ, xem tình hình hẳn là do người làm, nói vậy nơi này cũng từng có người sống muốn đến kiếm đồ ăn, nhưng bên trong toàn vết máu khô và chật ních tang thi, có thể biết đám người kia vận khí không tốt lắm.

Lăng Thanh Vân mở cửa xe đi xuống, bởi vì Trang Thành ở trong xe nên hắn không đóng cửa lại, sau đó cầm gậy nanh sói tiến vào siêu thị.

Trong siêu thị chen chúc tang thi nhưng hình như không có biến dị, Lăng Thanh Vân là người sống, đối với đám tang thi quả thực chính là hấp dẫn trí mạng, lập tức toàn bộ đi về phía cửa, ngoác cái mồm có lẽ đã nếm qua thịt người mà bốc mùi hủ bại, trên quần áo trên tay loang lổ vết máu, bất luận bọn họ là nam hay nữ là già hay trẻ, giờ tất cả đều giống như ma quỷ.

Lăng Thanh Vân giết nhiều tang thi như vậy đã sớm quen tay, tất nhiên không để đám tang thi này vào mắt, đợi đến khi cửa siêu thị chất đống xác tang thi, không còn động tĩnh nào nữa hắn mới đi vào.

Đột nhiên, chân hắn như bị cái gì túm, Lăng Thanh Vân cực nhanh nện gậy nanh sói xuống, chặt đứt một cánh tay tang thi.

Đó là một tang thi không có nửa người dưới, trên thân cũng bị gặm không còn bao nhiêu thịt, tránh ở phía sau quầy thu ngân! Hơn nữa, không biết vì cái gì, lúc trước thế mà nó không phát ra chút âm thanh nào!

Lăng Thanh Vân dùng gậy nanh sói đập chết tang thi kia, may mắn hắn đi giầy quân đội trước kia Trương Nghị đưa cho, cực kỳ rắn chắc, bằng không…

Sợ hãi qua đi, trấn định lại tinh thần, Lăng Thanh Vân bắt đầu càn quét toàn bộ siêu thị, đây là một siêu thị nhỏ, bán cũng không nhiều đồ, chủ yếu là đồ ăn. Hắn không nhìn kỹ, ném toàn bộ vào không gian, nghĩ đến mình không có giấy vệ sinh hay bàn chải khăn mặt linh tinh, cũng lấy một ít bỏ vào không gian.

Đợi làm xong mới phát hiện đã có mấy trăm tang thi vây quanh cửa siêu thị, chen chúc cạnh chiếc xe chờ ăn hắn, còn có mấy tang thi đã chen được vào siêu thị.

Bắt đầu “công tác” nào! Hai mắt Lăng Thanh Vân sáng lên, đây đều là công đức đó! Nhưng mới giết được mấy tên, tay hắn đã nhịn không được run lên.

Ở công trường kia, hắn có thể xác định không hề có người sống nên mới dám không kiêng nể gì mà dũng mãnh giết tang thi, nhưng ở nơi này, liệu trong những ngôi nhà kia có còn người sống nhìn ra được hắn khác thường không? Nếu trong tay bọn họ có di động còn pin, nói không chừng còn có thể quay lại phát lên mạng…

Thật bất cẩn! Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua Trang Thành vẫn ngoan ngoãn ngồi trong xe nhìn hắn, nếu để lộ Trang Thành khiến cậu gặp phải nguy hiểm, hắn nào còn mặt mũi sống nữa?

Vung gậy lên đánh ngã mấy tang thi chắn trước xe việt dã, Lăng Thanh Vân phi nhanh vào xe, may mắn hắn ở đây không lâu lắm, quanh siêu thị này cũng không quá nhiều tang thi, bằng không chỉ sợ không chạy được xe ra!

Khởi động xe, Lăng Thanh Vân chạy về hướng khác, hắn lái cũng không mau – nhiều công đức như vậy, hắn không thể lãng phí, nhưng trước hết phải tìm một nơi an toàn mới có thể thống khoái mà giết hết tang thi!

Cuối cùng Lăng Thanh Vân dừng ở một công viên miễn phí.

Công viên này có một quảng trường rất lớn, khi trước mỗi sáng mỗi tối đều có một nhóm cụ già khiêu vũ ở đây, nhưng hiện tại nơi này chỉ còn tốp năm tốp ba tang thi lắc lư.

Quanh công viên không có nhà cao tầng, có cây cối che lấp, hắn hoàn toàn có thể giết sạch đám tang thi. Lăng Thanh Vân xuống xe, vừa định ra tay đã thấy một tang thi phi nhanh tới chộp hắn, đồng thời có hai tang thi cũng đánh về phía này!

Tang thi biến dị! Lại còn là ba tên!

Độ linh hoạt của tang thi biến dị không khác gì người thường, thậm chí tang thi biến dị hệ tốc độ còn nhanh hơn cả người thường, bọn chúng chỉ có duy nhất một chỗ thiết hụt chính là không có trí lực!

Nhưng cho dù không có trí tuệ, ba tang thi biến dị đồng thời tấn công cũng mang lại phiền toái cho Lăng Thanh Vân!

Gậy nanh sói xoay một vòng sau đó nện lên đầu tang thi biến dị hệ tốc độ — so với tang thi biến dị ở phương diện khác, thân thể hệ tốc độ vẫn cực kỳ yếu ớt!

Giải quyết một tên, một cước đạp một tên khác, gậy nanh sói trong tay nện lên cánh tay tên thứ ba – tại thời điểm không thể cam đoan một nhát giết chết đối phương, trước hết khiến đối phương mất đi một nửa lực công kích đã!

Ánh mắt Lăng Thanh Vân đỏ lên, vừa ngăn cản tang thi đã bị đứt hai tay tới gần, vừa dùng gậy đập mạnh đầu tang thi còn lại, nhưng trong giây lát hắn bỗng phát hiện những tang thi chạy theo xe vốn đang chậm chạp bước đột nhiên như bị đánh thuốc kích thích vọt tới phía bọn họ!

Là Trang Thành! Trang Thành đã moi tinh hạch từ óc tên tang thi biến dị bị hắn đập chết ra!

Hóa ra tinh hạch có sức hấp dẫn với tang thị như vậy? Lăng Thanh Vân sửng sốt, phát hiện hai tang thi nguyên bản đang vây công mình cũng đánh về phía Trang Thành. Cái tên đã bị đứt hai tay liền rướn cổ, nhảy dựng lên muốn đớp viên tinh hạch trong tay Trang Thành nhưng lại bị Trang Thành dùng tay còn lại hất ra… Nó không cam lòng, tiếp tục nhảy, sau đó Trang Thành liền đá văng nó cùng tên tang thi khác ra.

Haha! Lăng Thanh Vân nháy mắt bị hành vi đùa tang thi của Trang Thành làm buồn cười, giây tiếp theo không chút do dự đánh lén sau lưng, một gậy đập chết tên tang thi đứt tay, lại thêm một gậy hướng về phía đầu một tang thi khác – hy vọng trước khi hắn ra tay xong, Trang Thành đừng nuốt hai cái viên tinh hạch ghê tởm kia!

Đúng vậy, là hai viên! Trang Thành đã nhanh nhẹn móc ra một viên khác, cầm trong tay muốn ném vào miệng.

Đói quá, cậu đói quá, thơm ghê, thật muốn ăn… Nhưng đến bên miệng rồi lại không muốn ăn… Cậu chần chừ nhìn tinh hạch trong tay, mấy lần muốn bỏ vào miệng, nhưng mà… Do dự thật lâu, cuối cùng cậu túm lấy thức ăn của cậu, lại phát ra âm thanh đuổi đám tang thi đang vây lên.

Oa oa, lại thêm một viên để ăn! Cậu nhảy tới đào tinh hạch ra, sau đó đưa cho thức ăn của mình, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, đây đều là của cậu đó, không được đánh mất! Đặc biệt là thức ăn cao to thơm ngào ngạt này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN