Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 12: Hóa ra là hai người
Beta : Yến Phi Ly
Lò rèn truyền thống đã dần biến mất trong sự phát triển nhanh chóng của thành thị, thành cổ huyện Tử Vân còn giữ được một nhà như vậy cũng bởi vì nơi đây khá lạc hậu.
Có lẽ là bởi trên người mang đầu zombie bốc ra mùi hôi thối che giấu mùi hai người, cũng có khả năng là quanh đây thực sự rất ít zombie, dù sao cả hai đều thuận lợi đến lò rèn. Tận thế phát sinh vào ban ngày, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cửa hàng đều đang mở cửa, cho nên đến bây giờ cũng vẫn như vậy. Trương Dịch không rõ nguyên nhân tại sao lại có tận thế, hình như là trời tối ba ngày, đến khi mặt trời mọc trở lại thì chính là ánh nắng khủng khiếp như muốn thiêu rụi mọi thứ, cây cối héo rũ, động vật biến mất, con người biến dị. Ai cũng muốn biết nguyên nhân của cái tai họa này, động vật đã đi đâu cùng với tình hình các thành phố khác, đáng tiếc, người thường ngay cả sinh tồn cũng khó được đảm bảo thì làm sao có tinh lực tìm tòi những vấn đề này.
Lò rèn cũng mở cửa, bên trong không có bóng dáng người thợ nào, cũng không biết là biến thành zombie hay là trở thành người sống sót. Lò nung từng hừng hực rực lửa đã sớm tắt, chỉ còn lại một cái lò xám trắng sắc tro tàn, trên ống bễ phủ đầy bụi đất. Có lẽ chủ tiệm tiếp nhận một ít đơn hàng công cụ nông nghiệp cho nên trên tường trong cửa hàng treo đầy cuốc chim, đinh ba, liềm, dao phay gì đó. Nam Thiệu liếc mắt liền nhìn trúng một cái chùy sắt lớn bị ném dưới đất, tiến tới nhặt lên thử nào ngờ nó lại nặng hơn năm cân.
“Cái đó rất cồng kềnh, tiêu hao nhiều thể lực còn ảnh hưởng hành động.” Trương Dịch mở miệng, nói xong liền đi tìm hai con dao cùng một cáibúa bỏ vào cái bao trên lưng, sau đó lại tìm một cái gậy gỗ làm nạng. Chân đau không thể tốt hơn trong chốc lát, anh chỉ có thể như vậy.
Nam Thiệu nhặt cái thuổng đã giết bốn zombie trước đó, nó đã bắt đầu cong queo cho nên dứt khoát vứt đi, tìm một cái xà beng thay thế, hắn không quên cô gái hắn nhìn thấy trước đó dùng cuốc chim có bao nhiêu lợi hại, chỉ là cuốc chim khá ngắn, đổi thành như vậy vừa vặn với hắn hơn.
Trong cửa hàng có không ít đồ sắt nhưng hai người không có cách nào lấy nhiều, lấy hai cái dự bị liền rời đi. Lúc gần đi rồi, Nam Thiệu vẫn không bỏ được cái chùy kia, cầm lấy khiêng trên vai. Trương Dịch không nói gì nữa, nên khuyên đã khuyên, nếu đối phương còn muốn mang đi vậy tự nhiên trong lòng hẳn sẽ có tính toán.
Hai người rời đi không bao lâu lại có một bóng người đi vào cửa hàng, là cô gái kia. Hóa ra cô vẫn theo sau bọn họ, không chịu hiện thân là vì không tin họ, dù trước đó bọn họ từng dẫn đường vô điều kiện cho cô, không chỉ không ức hiếp cô thậm chí còn cứu cô. Thế nhưng trong quá khứ, những người đó cũng từng vươn tay cứu giúp, cuối cùng lại không chút do dự đẩy cô ra ngoài. Nếu không phải thời điểm đó cô đột nhiên bộc phát dị năng, chỉ sợ sớm đã bị bầy zombie ăn sạch sành sanh. Đừng nói đấy là trong họa có phúc, bởi vì dị năng kia… có cũng như không.
Trong lò rèn cô lấy nhanh một thanh đao, sau đó lại lặng lẽ đuổi kịp hai người. Thứ nhất là để bọn họ dọn zombie trên con đường phía trước nhưng quan trọng hơn đó là muốn khi bọn họ gặp nguy hiểm có thể giúp đỡ một phen, trả ơn cứu mạng lúc trước.
Trương Dịch chọn con đường này bởi vì không mấy ai đi qua, cho nên trên đường thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài zombie nhưng đều bị Nam Thiệu cầm xà beng giải quyết, anh chỉ cần khi hắn không ứng phó được ra tay một lần. Không thể không nói, mấy thứ dụng cụ này lực sát thương vẫn tương đối kinh người, nhất là sử dụng trong tay người đàn ông biết võ lại có sức khỏe kia.
Cứ như vậy, zombie bị đánh chết rất nhiều, không tiện mang trên người vì thế Nam Thiệu dùng chuỳ lớn đập từng cái đầu nát nhừ, mà Trương Dịch phụ trách tìm ra tinh hạch từ bên trong, không tốn bao nhiêu thời gian liền lấy được tất cả tinh hạch, bao gồm cả mấy cái đầu treo trên người. May là tinh hạch rắn chắc, dù là người dị năng cũng không thể phá vỡ, bằng không bọn họ sẽ không dám làm như vậy.
Chỉ là trì hoãn trên đường khá lâu, đến khi rời khỏi thị trấn đi tới chỗ nhà máy đậu xe, chiếc xe cuối cùng trở về trấn đã rời đi. Trong nhà máy trống rỗng, một người cũng không có.
Sắc mặt hai người đều khó coi, ban đêm zombie hoạt động mạnh hơn nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Dương Dương ở một mình trong lều, bọn họ không yên lòng qua đêm bên ngoài. Chỉ là lúc này dù muốn về cũng không kịp vào trấn trước khi đóng cổng, mà buổi tối cổng trấn cũng không được phép mở ra.
“Anh còn đi được không?” Nam Thiệu hỏi Trương Dịch đang chống gậy, trải qua một buổi chiều hợp tác, hắn cũng nhìn ra người đàn ông này thân thủ không tồi, dù là ánh mắt hay là nắm bắt tình hình, thời cơ đều không phải việc người thường có thể làm được, hơn nữa ra tay tàn nhẫn quả quyết, không chút động tác dư thừa, nếu không phải bị chân ảnh hưởng thì cho dù mang theo một đứa trẻ hẳn là cũng có thể sống rất khá, chỉ không biết trước kia anh làm cái gì.
“Đêm nay qua đêm ở đây đi.” Trương Dịch giãy giụa trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu. Anh đương nhiên rất muốn có thể chạy về trấn hôm nay, dù bị nhốt bên ngoài cũng có thể lập tức đi vào ngay khi trời sáng cổng mở. Thế nhưng ai cũng biết, ở vùng hoang vu nhìn xung quanh không biết có bao nhiêu nguy hiểm, đừng nói là buổi tối dù là ban ngày cũng không có người thường dám làm như vậy. Anh lo lắng Dương Dương, thế nhưng rõ ràng hơn, vì Dương Dương thì dù trong lòng nôn nóng cũng phải cam đoan an toàn của chính mình trước.
Nam Thiệu trầm mặc nhìn anh, không phản đối. Hắn đau lòng cho đứa bé kia, thế nhưng chung quy mới chỉ quen được một ngày, dù thế nào cũng không đến mức mạo hiểm tính mạng, đặc biệt trong tình huống chính cha nó đã đưa ra quyết định trước, có thể tự cân nhắc như thế thực sự không dễ dàng.
Trước khi trời tối hai người tìm được khu nhà trọ cho công nhân, xác định các phòng lầu trên lầu dưới không có zombie mới chọn một gian có cửa sổ đối diện với một tòa nhà và có hệ thống máy sưởi kiểu cũ, đóng chặt cửa sổ rồi bắt đầu nghỉ ngơi. Trải qua cả ngày chiến đấu, trong phòng dù nóng như lồng hấp thế nhưng bọn họ cũng không dám mở cửa đón gió, bởi đó nghĩa là gió sẽ đem mùi của họ mang đi, hấp dẫn khứu giác linh mẫn của bầy zombie.
Nước cùng bánh bột ngô mang theo còn dư một ít, hai người cùng ăn một chút liền nằm xuống nghỉ. Vốn là thay phiên gác đêm, chỉ là đêm nay không ai có thể ngủ được.
“Tôi không nhớ rõ khi nào đã cứu con trai anh.” Lăn qua lăn lại một lúc, Nam Thiệu rốt cuộc chịu không nổi dựa vào tường ngồi dậy, nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế dựa bên cửa sổ đang chú ý bên ngoài, cất giọng hỏi. Đối phương có vẻ rất am hiểu làm chuyện như vậy, ngồi ở chỗ kia gần hai giờ, động cũng chưa động một chút càng không phát ra một chút tiếng vang nào.
Nghe lời hắn nói, ánh mắt Trương Dịch vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài, thản nhiên trả lời “Nửa năm trước Dương Dương bị lạc khỏi tôi trên phố, suýt chút nữa bị một chiếc Ferrari vượt đèn đỏ đâm phải, là anh lái xe đâm chặn chiếc Ferrari kia.” Tình huống cụ thể là, Trương Dịch mang theo Trương Duệ Dương đưa thi thể mẹ tới nội thành để hoả táng, bởi vì tinh thần hoảng hốt nên khi lấy được bình tro cốt mới phát hiện lạc mất con trai. Đến khi anh tìm được con lại nhìn thấy một chiếc Ferrari chạy như điên từ phố đối diện phóng tới, mắt thấy sắp đâm phải con trai đang đứng giữa đường bất lực nhìn chung quanh. Lúc ấy tim anh tựa như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, thẳng đến lúc thấy một chiếc Mercedes đột nhiên lao ra, đâm chặn chiếc Ferrari kia.
Ferrari bị đâm hỏng nhưng người lái chỉ bị trầy da, khi chủ xe hùng hổ chui ra, từ trong xe một người đàn ông đeo kính mắt viền vàng nhìn qua tao nhã nhưng khí thế cường đại cũng bước xuống. Người đàn ông kia trực tiếp đến trước mặt Trương Duệ Dương vẫn ngơ ngắc đứng giữa đường hồn nhiên không biết mình suýt chết, tính tình rất tốt dẫn nhóc con đến ven đường.
“Trông kĩ đứa nhỏ.” Đối với Trương Dịch vội vàng đuổi đến liên thanh nói lời cảm tạ, người đàn ông chỉ ném một câu như vậy liền xoay người lên xe rời đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc chủ xe Ferrari kia một cái. Mà kỳ quái là, người chủ kia vốn đang kêu gào trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông nọ liền như bị cái gì đó bóp chặt cổ họng, rốt cuộc không phát ra một chút tiếng vang.
Ngẫm lại người đàn ông lúc trước khí thế ngất trời, bễ nghễ không ai bì nổi, lại nhìn người lưu lạc trước mắt, trong lòng Trương Dịch không khỏi lại cảm khái thế sự thật khó lường, ngẫm đến những gì mình từng phải chịu, không khỏi cảm thấy thân cận hơn với Nam Thiệu.
“Hóa ra là hai người.” Nam Thiệu rốt cuộc nhớ tới, giật mình thở dài, đối với vấn đề này cũng không hề cố chấp theo đuổi. Trước đó hắn lo lắng đối phương nhận sai người, hiện tại biết là không phải cũng không còn gì cần nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!