Mạt Thế Chi Phế Vật - Chương 15: Thành viên mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Mạt Thế Chi Phế Vật


Chương 15: Thành viên mới


Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Phụ nữ thường dựa vào trực giác, đôi khi trực giác đó khiến đàn ông chẳng thể lý giải nổi, có lẽ người khác chỉ cho đó là chi tiết bé nhỏ không đáng kể nhưng lại có khả năng khiến họ làm ra quyết định rất quan trọng, cho dù người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ là như thế.

“Tôi muốn chung nhóm với các anh.” Cô đưa ra lời đề nghị không chút uyển chuyển. Vốn trước tận thế cô vẫn còn là sinh viên cộng thêm cô vốn không thông thạo giao tiếp với mọi người nên sau tận thế cô lại càng không muốn giao tiếp. Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu “Tôi sẽ không liên lụy các anh.”

“Cô đã suy nghĩ kĩ?” Trương Dịch cũng từng chứng kiến cô gái này ra tay giết zombie, đương nhiên biết lời cô nói là sự thật, hai bên hợp tác đối với nhau đều có lợi, nếu đối phương đã chủ động đưa ra đề nghị bọn họ tất nhiên cũng sẽ đồng ý. Còn về phần tín nhiệm, đừng nói đối với cô mà ngay cả quan hệ giữa Trương Dịch và Nam Thiệu cũng chưa tồn tại tín nhiệm tuyệt đối. Tại đây trong những năm tháng này, tin tưởng chỉ là một chuyện xa xỉ, chỉ cần có lợi ích liền có thể hợp tác với nhau. Hơn nữa, bởi vì đối phương là nữ cho nên hai người vẫn nguyện ý khi có đủ khả năng thì sẽ quan tâm đến cô.

“Đúng vậy.” Lý Mộ Nhiên không chút do dự đáp.

Vì thế mọi chuyện cứ như vậy quyết định.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn Dương Dương ra ngoài.” Suy nghĩ một lát Trương Dịch mở miệng, không phải thương lượng mà là tuyên bố. Khi hai người quyết định cùng anh tạo thành một nhóm thì nên hiểu rõ lúc nào cũng phải có Dương Dương bên cạnh anh. Nếu bọn họ không muốn, hiện tại rút lui vẫn còn kịp.

Hiện tại người chung quanh đều đã biết về sự tồn tại của Dương Dương, anh không dám lại mạo hiểm. Nay có ba người anh không phải không nghĩ tới giữ lại một người giúp trông Dương Dương cùng những thứ mà bọn anh lấy về, anh và Nam Thiệu là nam, không có khả năng ở lại. Người duy nhất có thể ở lại chính là Lý Mộ Nhiên, chỉ là cô gái này tự bảo vệ bản thân có lẽ miễn cưỡng còn có thể nhưng khi có thêm Dương Dương tình huống sẽ khác, sẽ càng thêm khó khăn. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại anh chỉ có thể quyết định đem con theo sát mình. Như vậy vừa có thể tùy thời canh chừng, lại có thể khiến Dương Dương sớm ngày thích ứng với cuộc sống bấy giờ. Hơn nữa nhóc cũng không cần mỗi ngày lại núp trong hang động oi bức, như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề.

Nghe được lời của anh, Nam Thiệu yên lặng, Lý Mộ Nhiên khoanh chân ngồi, cúi đầu không có phản ứng gì, hiển nhiên cô cũng không hề ái ngại.

“Nếu quyết định cùng nhau, chúng ta tốt nhất mau chóng nghĩ biện pháp thuê nhà ở, như vậy có thể lấy được nhiều đồ ăn dự trữ hơn. Dựa theo thay đổi của thời tiết hiện nay chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ không có đủ thức ăn.” Nam Thiệu dùng gậy gỗ cắm vào trong lều chống tấm bạt lên, cũng có thể tạm coi mái che nắng, lúc này hắn mới ngồi vào bên cạnh Trương Dịch.

Kỳ thật ba người đều biết bây giờ tích trữ bao nhiêu cũng không khả năng duy trì được lâu. Bởi vì trời mãi không đổ mưa, mực nước của con sông ngăn cách thị trấn Vọng Dương với bờ bên kia đã hạ xuống mức chỉ còn một phần ba. Nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ không thể gieo trồng lương thực rau xanh, ngay cả nước tinh lọc chỉ sợ cũng khó có thể có để uống. Chỉ dựa vào dị năng hệ thủy căn bản giải quyết không được vấn đề nước uống của thị trấn Vọng Dương, đến lúc đó chỉ e sau đợt dị biến nhân loại sẽ xuất hiện đợt tử vong thứ hai. Nhưng cho dù biết rõ tình hình thực tế như thế, bọn họ cũng không thể không cố gắng tính toán, dẫu chỉ là dã tràng xe cát thì vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.

“Không cần hỏi ý của tôi, các anh nói thế nào liền làm như thế ấy.” Lý Mộ Nhiên thật rõ ràng, cô không có gì vướng bận càng không có dã tâm gì, mục đích duy nhất chính là sống sót, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, chuyện khác đối với cô là không quan trọng. Mà điểm mấu chốt của cô chính là, một không hầu đàn ông ngủ, hai không bắt cô đi chịu chết.

Nam Thiệu sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ hợp tác cùng cô gái này kỳ thật cũng không tệ.

Ba người đều mới quen biết không bao lâu, lại không cần giống như trước tận thế hỏi han làm quen gì đó vì thế rất nhanh liền không nói gì nữa. Lý Mộ Nhiên ngồi một lát, chợt đứng lên “Không có việc gì tôi về ngủ một giấc, sáng mai lúc nào đi thì gọi tôi.” Nói xong quyết đoán xoay người rời đi nhưng không qua hai phút lại quay ngược trở về ném hai quả trứng gà đóng hộp cho Trương Dịch “Cho nhóc con ăn.” Là khi cô đến siêu thị nhỏ thừa dịp những người khác không chú ý lấy được. Ngày hôm qua đi khu phố nhỏ, ngoại trừ băng vệ sinh, thu hoạch cũng chỉ có thứ này cùng với hai viên tinh hạch.

Cô không đợi Trương Dịch cảm ơn hay từ chối, ném trứng gà xong lại trở về túp lều của chính mình, giống như lúc trước cô vẫn luôn không nói lời cảm ơn với bọn họ vậy.

“Giúp tôi giữ một chút.” Trương Dịch đưa trứng gà cho Nam Thiệu. Hai người đều là người không thích bàn luận sau lưng người khác, huống chi quan hệ cũng không tới mức đó cho nên đối với Lý Mộ Nhiên rời đi cũng không thảo luận nhiều.

Nam Thiệu đứng dậy đi vào túp lều, đem trứng gà cùng thứ khác để cùng một chỗ, khi đi ra nhìn thấy Trương Dịch đang cầm bình nước đút Trương Duệ Dương từng ngụm nhỏ. Trương Duệ Dương ngủ thật sự say, mặc dù có đồ che nắng nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi. Hắn nghĩ nghĩ quay ngược trờ lại cầm một cái chậu cùng một cái khăn mặt.

Đổ bình nước vào trong chậu sau đó nhúng ướt khăn mặt, vắt kiệt nước rồi đưa cho Trương Dịch. Anh thấp giọng nói cảm ơn, cũng không so đo có lãng phí nước hay không, một tay ôm Trương Duệ Dương, một tay cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cùng với thân thể cậu nhóc. Trên người nhóc thật sự rất bẩn, dùng hai bình nước lau khăn mặt cũng biến đen nhưng ít ra so phía trước mát mẻ hơn rất nhiều.

“Tôi lại đi đổi hai bình.” Nam Thiệu đứng dậy nói.

“Anh biết đổi ở đâu sao?” Trương Dịch hỏi, nghĩ đến đối phương hôm qua mới đến, mình còn chưa cơ hội dẫn hắn quen thuộc thôn trấn vì thế nói “Anh giúp tôi ôm Dương Dương, để tôi đi.”

“Chỗ này đâu có rộng không thể khiến người ta đi lạc được đâu.” Nam Thiệu cười nói “Chân của anh đau không phải còn chưa tốt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Dứt lời liền cầm mấy viên tinh hạch rồi cầm bình nước rời đi.

Trương Dịch hơi ngạc nhiên về sự chu đáo quan tâm của hắn, chân anh từ ngày hôm qua dùng lực dù đã nghỉ ngơi một đêm nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt, thêm vừa rồi lại chạy vội, chân đau càng có dấu hiệu tăng thêm vì thế cũng đành phải nhận phần ân tình này.

Nam Thiệu một đường đi qua, phát hiện khu lán tạm bợ có không ít gia đình người thường đi săn, nhưng trong đó người già và trẻ em không nhiều, cơ hồ đều là đàn ông trung niên cùng phụ nữ. Bọn họ gầy trơ cả xương, quần áo rách tả tơi, vừa bẩn vừa hôi hám, có rất nhiều người đàn ông vì trời nóng liền trực tiếp mặc quần đùi nằm ở trước nhà mình, phụ nữ thì liếc mắt õng ẹo với đám đàn ông, ý đồ có thể thông qua con đường nào đó kiếm được chút miếng ăn.

Đi qua khỏi khu lán tạm bợ này thì mới tới khu trung tâm của thị trấn, dần dần bắt đầu xuất hiện các công trình kiến trúc. Nhà ở gạch đỏ kiểu cũ, gạch và nhà đều là do dân tự xây dựng, ký túc xá công nhân viên chức cùng nhà dân lẫn lộn nhau, phân bố không quá chặt chẽ hai bên quốc lộ, kéo dài đến tận chân núi trơ trụi. Trên đường thỉnh thoảng có đoàn xe chạy về hướng cổng thôn, trên xe là người dị năng không ngừng tỏa sát khí, hiển nhiên không phải đi săn thì chính là đi tìm vật tư. Cho dù là người đang lui tới trên đường, tinh thần so với bên khu tạm bợ đều tốt hơn rất nhiều.

Dò xét trên đường, Nam Thiệu tìm đến nơi đổi nước. Đó là một ngôi nhà bằng hai tầng xây từ bê tông, mặt tường nhìn qua vừa xù xì lại rắn chăc, khiến những người lưu vong khi đến đây liền sinh ra cảm giác an toàn. Khi đi vào hắn phát hiện bên trong không chỉ có thể đổi nước còn có thể đổi đồ ăn, đa số chỉ là các loại bột gạo, bánh quy gì đó. Về phần bánh xốp mà Trương Dịch cầm về là đổi được ở nhà ăn của chính quyền trước đây.

Bởi vì thời điểm này người đổi nước không nhiều chỉ có hai cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Nam Thiệu mắt các cô sáng rực lên, nhưng khi phát hiện hắn chỉ đổi hai bình nước thì rất nhanh lại bị khinh miệt thay thế. Nam Thiệu vốn không hứng thú với phụ nữ cho nên cũng không để ý, đổi được nước liền trở về. Khi đi đến khu lán tạm bợ hắn chợt trông thấy có một cái xe ba bánh đỗ ở chỗ này, lúc bước ngang qua hắn liền liếc mắt xem thử mặt sau xe có vết máu hay không, chân mày bất giác nhăn lại nhưng vẫn xem như không thấy gì. Vừa định đi tiếp liền nhìn thấy hai gã đàn ông đem một đống lớn màu đen gì đó ném tới góc hẻo lánh trên đống rác, sau đó xoay người đi về bên này.

Đôi bên thoáng lướt qua nhau, nháy mắt Nam Thiệu đột nhiên cảm giác hai kẻ kia có hơi quen mắt, sau đó hắn mới nhớ tới đó là đội viên của đội Tiên Phong. Bước chân hắn không khỏi chậm lại, thẳng đến khi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bánh xe ma sát với mặt đường dần rời đi mới quay đầu nhìn thoáng qua, xác định bọn họ đã đi xa, lập tức đi về hướng đống rác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN