Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh
Chương 23: Bất an
Edit: Miu
Kỳ Ninh mở to hai mắt.
Cậu tuy rằng không nhìn chằm chằm vào Tưởng Yên Nhiên nhưng tinh thần lực vẫn luôn đặt xung quanh cô ta. Việc Tưởng Yên Nhiên nháy mắt biến mất đương nhiên không thể gạt được cậu.
Kỳ Ninh cũng không nhìn đến hướng của Tưởng Yên Nhiên nhưng tinh thần lực vẫn tiếp tục phong toả nơi đó.
Con tang thi cấp hai ban đầu muốn “ăn” Tưởng Yên Nhiên kia tức giận đi tới đi lui, nó đại khái cũng đang kỳ quái thức ăn của mình tại sao đột nhiên lại biến mất. Kỳ Ninh nhíu chặt mày, nhìn con tang thi cấp hai đã bắt đầu từ bỏ mà rời đi được một lúc thì Tưởng Yên Nhiên một lần nữa xuất hiện ở vị trí lúc nãy.
Dị năng giả không gian có được không gian chứa đồ vật, thuấn di và không gian nhận có thể chứa đựng vật sống. Tuy rằng thuấn di có thể giúp dị năng giả không gian nháy mắt biến mất. Nhưng kỹ năng đó lại có một đặc điểm là chỉ biến mất trong một giây đồng hồ, sau đó dị năng giả không gian sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó cách vị trí ban đầu không xa trong giây tiếp theo.
Đương nhiên Tưởng Yên Nhiên không thể nào đang sử dụng thuấn di. Bởi vì cô ta lâu như vậy vẫn không hề xuất hiện ở bất kì chỗ nào xung quanh mà lại xuất hiện ở vị trí ban đầu.
Đây không phải là đang nói, kỳ thật dị năng không gian của Tưởng Yên Nhiên vốn chỉ nhờ vào một món bảo vật nào đó thôi sao? Hơn nữa, có lẽ món bảo vật này của cô ta còn có thể cho phép cô ta nhìn thấ sự việc bên ngoài không gian. Cho nên Tưởn Yên Nhiên mới có thể xuất hiện ngay sau khi con tang thi cấp hai kia rời đi. Thời gian cô ta ra ngoài trùng hợp như vậy, Kỳ Ninh muốn không nghi ngừ cũng không được.
Hoài nghi qua đi, cảm giác còn lại của Kỳ Ninh chỉ có hưng phấn.
Đúng vậy! Là hưng phấn!
Vì e ngại huyết thống giữa Tưởng Yên Nhiên và Mạc Dịch Phàm nên Kỳ Ninh không thể giết cô ta quả thực khiến cậu vô cùng nghẹn khuất.
Nhưng nếu cái gọi là “dị năng không gian” của Tưởng Yên Nhiên vốn chỉ là một món bảo vật nào đó, thì cậu lại có thể không chút khách khí đoạt nó về tay.
Đời trước Tưởng Yên Nhiên lấy vòng tay của Mạc gia đạt được dị năng chữa khỏi hiếm thấy. Vậy thì đời này, Tưởng Yên Nhiên phải dùng bảo vật không gian đền bù món nợ đời trước đã chiếm dụng vòng tay của Mạc gia đi!
Kỳ Ninh không tự giác liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra sát khí nhàn nhạt.
Tưởng Yên Nhiên quả thực không phải người đáng ghét nhất. Nhưng cô ta sẽ vô tội nếu kiếp trước cô ta không trêu chọc Mạc Dịch Phàm. Rõ ràng biết được Mạc Dịch Phàm chính là anh trai cùng cha khác mẹ với mình, nhưng vẫn vì lợi ích của chồng mình mà đem Mạc Dịch Phàm một lần lại một lần đẩy vào chỗ chết. Thậm chí vì muốn Mạc Dich Phàm hoàn toàn biến mất mà đem Kỳ Ninh làm trói buộc để anh đối mặt với nguy hiểm. Nếu đã gián tiếp khiến cho Mạc Dịch Phàm phải bỏ mạng, Kỳ Ninh cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, còn cả chồng cô ta.
Tưởng Yên Nhiên và chồng cô ta có thể vì lợi ích quyền thế mà lập kế giết chết Mạc Dịch Phàm. Như vậy Kỳ Ninh cậu vì cái gì lại không thể lấy món nợ đời trước và khả năng có thể phát sinh chuyện như vậy ở đời này mà tiên hạ thủ vi cường với Tưởng Yên Nhiên và chồng cô ta?
Tốt! Nếu hiện tại không thể giết chết cô ta bởi vì có cùng huyết thống với Mạc Dịch Phàm, nhưng dựa vào việc đoạt lấy bảo vật của cô ta thì cô ta có thể sống được bao lâu?
Bên Mộ Hàm Phong bởi vì có thêm đầu trọc gia nhập, hơn nữa Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm cũng không hề kiềm chế dị năng nữa mà trực tiếp đem ra đánh vào đàn tang thi. Vì vậy đàn tang thi mau chóng bị đánh lùi.
Không may là hai tang thi cấp hai đều bị Mộ Hàm Phong giết chết.
Bên này Kỳ Ninh và Tiểu Cổ Dạ cũng giải quyết được một số lượng tang thi. Lúc trước cậu đã kêu tiểu Cổ Dạ lấy tinh hạch trong óc tang thi cấp một. Nên hiện tại Kỳ Ninh đi đến chỗ thi thể của một con tang thi cấp hai lấy ra thanh đao bắt đầu ư ư lấy tinh hạch. (:)))) thật ra là hự hự)
Kiều Hàm ôm chặt lấy đầu trọc.
“Đầu trọc! Cậu nhất định sẽ không có chuyện gì. Virus tang thi đối với dị năng giả không có tác dụng. Cậu xem lần trước tôi bị tang thi căn một cái, chẳng phải cũng không có việc gì sao?”
Trên người đầu trọc đều có vết thương do bị tang thi cắn, vết cào cũng có hơn mười vết. Cho dù dị năng giả miễn dịch với virus tang thi thì cũng không thể chịu nổi một lượng lớn virus như vậy. Sắc mặt đầu trọc ngày càng trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu cứng ngắc. Hắn biết mình sắp trở thành tang thi.
“Kiều Hàm! Đợi lát nữa cậu giết tôi có được không?”
Đầu trọc giương miệng, động động hai cánh môi đã biến đen.
“Tôi không muốn biến thành loại ghê tởm này. Cậu giúp tôi, có được không?”
Kiều Hàm ôm đầu trọc khóc lớn. (:(()
Kỳ Ninh bắt đầu đào tinh hạch của con tang thi cấp hai còn lại. Mộ Hàm Phong thở hắc ra mấy ngụm khí, lúc này mới để ý đến Kỳ Ninh đang làm gì
“Cậu muốn đào tinh hạch? Thứ đồ vật này có một số người không thể dùng được.”
Mộ Hàm Phong mặt vô biểu tình nói nhưng cũng không ngăn lại hành động của Kỳ Ninh. Tinh hạch của tang thi có độc, lúc ban đầu còn có rất nhiều người mua. Nhưng lúc dùng chúng để tu luyện lại xảy ra rất nhiều vấn đề. Chỉ là mấy tin tức này Mộ Hàm Phong nghĩ rằng bản thân cũng không có nghĩa vụ phải nói cho Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh đem tinh hạch trong đầu tang thi ra, óc dính vào rơi trên mặt đất. Tinh hạch của tang thi cấp một và cấp hai đều trong suốt. Nhưng tinh hạch của tang thi cấp một chỉ lớn bằng một quả trứng cút, còn của tang thi cấp hai lại lớn hơn gấp đôi, ngoài ra còn đẹp hơn.
“Không phải vẫn có người mua sao?”
Kỳ Ninh đem tinh hạch của tiểu Vân đã biến thành tang thi chùi chùi vào áo nó (tang thi), không chút để ý nói.
“Tốt xấu gì cũng có thể đổi một chút đồ.”
Cuối cùng cậu liếc nhìn xác của tiểu Vân một cái, dị năng giả đọc tâm, có loại dị năng đặc thù như vậy cũng chẳng phải điều tốt lành gì.
Mộ Hàm Phong nghe xong câu nói kế tiếp của Kỳ Ninh liền không quan tâm nữa.
Tưởng Yên Nhiên nãy giờ vẫn đang co rúm ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Đầu trọc rốt cuộc cũng biến thành tang thi, Kiều Hàm tự tay giết hắn, sau đó còn vì đầu trọc đào một cái hố, đem hắn ta đặt vào. Từ đầu đến cuối cũng không nhắc đến vì dị năng giả đọc tâm tiểu Vân mà đào thêm một cái.
“Hàm vừa nói, tinh thần lực của cậu ta dò xét được ở phía trước còn rất nhiều tang thi. Nếu cậu ta không nhìn lầm thì ở bên đó có ít nhất năm con tang thi cấp hai.”
Mộ Hàm Phong nói với năm người còn sót lại.
“Tôi và Hàm đã dùng hết dị năng rồi. Vì vậy đêm nay chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đợi ngày mai dị năng của bọn tôi hồi phục sẽ lại tiếp tục. Mọi người thấy thế nào?”
Mọi người còn lại dĩ nhiên không có ý kiến. Kỳ Ninh cũng không phản đối. Địa điểm cửa hàng ngọc khí và kho hàng chỉ có bọn người Mộ Hàm Phong biết, cậu cũng chỉ có thể thuận theo hoạt động của họ.
Kỳ Ninh và tiểu Cổ Dạ khi rời căn cứ không kịp đem theo đồ đạc gì. Đầu trọc và tiểu Vân đã chết, hai người liền chia ra vật dụng của họ mà dùng.
Năm người ngồi trên chiếc xe duy nhất còn lại, cả đường đều trầm mặc tìm chỗ riêng trong xe mà nghỉ ngơi.
Vào buổi tối, mọi người chia nhau ra gác đêm, Kỳ Ninh chọn ca cuối cùng từ ba đến sáu giờ sáng.
“Tôi gác ca cuối.”
Kỳ ninh nói xong liền tìm một góc, đem tin hạch của tang thi trong túi đổ xuống đất đếm vài lần mới cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ghỉ ngơi. (giống Vượng Tài nhỉ?)
Mọi người đều biết tính tình của thiếu niên này có chút cổ quái nên cũng không để ý nhiều.
Rạng sáng từ ba giờ đến năm giờ là thời điểm con người ngủ sâu. Kỳ Ninh vừa mở mắt thì Kiều Hàm hai mắt đã sớm sưng đỏ ngáp mấy cái liền về chỗ ngủ.
Kỳ Ninh lấy từ không gian một cái đồng hồ đeo tay, đợi thời gian hiện trên đó đúng 4h20 phút liền bắt đầu hành động. Cậu từ trong không gian lấy tiếp một lá bùa ngủ, dùng linh lực truyền vào lá bùa khiến nó phát sáng liền khiến mọi người ngủ càng thêm sâu giấc.
Lúc này Kỳ Ninh mới chậm rãi đi đến chỗ của Tưởng Yên Nhiên đang nằm, bắt đầu bắt lấy cổ tay cô ta, lục soát vài lần. Theo như “kinh nghiệm” của cậu, đa số bảo vật đều là trang sức chẳng hạn như vòng tay, vòng cỗ linh tinh, còn có cả bông tai,… Kỳ Ninh nhìn tai của Tưởng Yên Nhiên trống rỗng liền trực tiếp bỏ qua. Chỉ là khi cậu lục soát một lúc lâu cũng không phát hiện trên người Tưởng Yên Nhiên có bất luận vòng cổ hay vòng tay gì.
Kỳ Ninh có chút ảo não, chẳng lẽ đó là một món ngọc bội cổ xưa? Là loại bảo vật giấu trong lòng ngực hay sao? (như áo lót chẳng hạn:))))
Vừa nghĩ cậu liền đưa tay vào vạt áo của Tưởng Yên Nhiên, bởi vì mặt trên của cổ áo quá nhỏ.
“Em – muốn – làm – cái – gì?” ( ăn lone rồi)
Một âm thanh hỗn độn có chút phẫn nộ, áp lực mà cũng bi thương đột nhiên vang lên.
Kỳ Ninh vừa hơi ngưng động tác, cơ thể đã bị một cổ khí tức quen thuộc áp xuống đất, cổ tay cũng bị nam nhân phía trên dùng sức rút lại, gắt gao nắm chặt trong tay. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu đến chỗ ẩn nấp hiện tại. Kỳ Ninh thấy được rõ ràng, người đang đè bên trên cậu chính là Mạc Dịch Phàm.
“Anh thế nhưng tìm được em?”
Kỳ Ninh ban đầu còn muốn cười, kết quả không đợi cậu nói bất cứ lời nào, nam nhân phía trên đã không chút khách khí áp đôi môi tái nhợt của mình lên môi Kỳ Ninh, thành công càn quét khoang miệng của cậu. Phảng phất giống như đang chiếm lĩnh lãnh thổ của mình, lại như dã thú tuần tra khắp nơi, điên cuồng mà chấp nhất, dường như đang muốn tin tưởng điều gì, lại như đang tìm kiếm thứ gì,…
Thẳng đến khi Kỳ Ninh thật sự không thở nổi nữa, nam nhân phía trên mới chịu buông tha cho cậu.
Hiện tại Kỳ Ninh cũng chỉ mới phát hiện, cánh tay của người nào đó đã đặt trên mông cậu từ bao giờ, độ nóng rực từ cánh tay kia kích thích đến độ khiến cậu hoàn hồn. (sao không tới luôn anh ơi?)
“Anh!”
Kỳ Ninh ngưng lại động tác. Nụ hôn vừa nãy kia cậu rõ ràng cảm giác được Mạc Dịch Phàm ẫn nhẫn một tia hẫn nộ cùng bất an. Nhưng vì sao anh ấy lại bất an? Cậu chẳng phải đã cho anh ấy lời hứa rõ ràng rồi sao?
“Em thích Tưởng Yên Nhiên?”
Không đợi Kỳ Ninh nói xong, Mạc Dịch Phàm lần nữa bước lại gần cậu, hai con ngươi nhuốm đầy tơ máu nhìn chằm chằm Kỳ Ninh.
“Cô ta không sạch sẽ. Tiểu Ninh, anh vẫn còn rất sạch sẽ (aka còn zin), hơn nữa so với cô ta anh có thể cho em vui sướng hơn nhiều.”
Kỳ Ninh sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được Mạc Dịch Phàm đang nói cái gì, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Kỳ Ninh mím môi, dứt khoát hung hăng cắn một cái trên cằm của Mạc Dịch Phàm, thừa cơ lúc anh không chú ý liền lật cơ thể từ phía dưới đảo lên trên, xoay người đem Mạc Dịch Phàm đè dưới thân, từ trên cao nhìn xuống.
“Em không thích Tưởng Yên Nhiên! Mạc Dịch Phàm, em không thích cô ta.”
Khoé môi của Mạc Dịch Phàm kéo lên một mạc cười khổ.
“Em không thích Tưởng Yên Nhiên, nhưng em lại thích thân thể cô ta đúng không? Tiểu Ninh, nếu em muốn… Vậy để cho anh thử có được không? Anh sẽ… làm cho em rất sung sướng.” ( vc:))))
Kỳ Ninh có bao nhiêu thẳng ( aka không cong) Mạc Dịch Phàm hiển nhiên so với cậu còn hiểu rõ hơn. Vì vậy, mặc dù Kỳ Ninh đã nói muốn cùng anh ở bên nhau, trong lòng anh vẫn có chút thấp thỏm. Từ thích nữ giới sang thích nam giới, chuyển biến như vậy không phải ai cũng đều làm được. (sai rồi anh nhé!)
Đặc biệt là một thời gian trước Kỳ Ninh còn náo loạn ở buổi đính hôn của hai người, ngay sau đó lại nguyện ý cùng anh ở bên nhau. Trước sau không đồng nhất như vậy, dĩ nhiên khiến cho Mạc Dịch Phàm sinh ra bất an.
“Em không thích Tưởng Yên Nhiên!”
Kỳ Ninh lặp lại một lần nữa, sau đó nhanh chóng giải thích.
“Em chạm vào cô ta là vì muốn lấy món bảo vật không gian trên người cô ta. Tưởng Yên Nhiên không hề trải qua hiện tượng hôn mê, cũng không uống nước biến dị, nhưng cô ta lại có không gian. Hơn nữa, hôm nay em tận mắt nhing thấy cô ta đột nhiên biến mất. Cho nên em mới khẳng định trên người cô ta có bảo vật giống như anh cho em… Giống như nhẫn đính hôn của em… Vừa mới nãy, em chính là đang tìm món bảo vật đó.”
Kỳ Ninh nói xong liền trừng mắt nhìn Mạc Dịch Phàm.
“Nói như vậy, anh cảm thấy em làm không đúng? Là em không nên đoạt đồ của Tưởng Yên Nhiên hay sao?”
———–
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ A Huyền thân vứt địa lôi miêu, sao sao ╭(╯3╰)╮
Editor lại xàm ngôn:
:3 ta lại làm siêng rồi này. Khen ta đi… vote cho ta đi… cmt nữa đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!