Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh
Chương 27: Nhận chủ
Edit: Miu
Tưởng Yên Nhiên bị cưỡng ép dẫn đi. Đám người Kỳ Ninh cũng được bọn họ đưa đến một không gian giống như nhà tù, mỗi người được chia ra từng lồng sắt riêng để giam lại ___ nói hoa mỹ thì bọn họ ở đây để kiểm tra xem trong cơ thể có bị nhiễm virus tang thi hay không. Nếu trong sáu tiếng sau không bị phát sốt, thì bọn họ mới có thể ra ngoài.
Đám người Mạc Dịch Phàm đã trải qua việc này, kiếp trước Kỳ Ninh cũng đã từng bị như vậy, cho nên cũng không quá để ý đến việc Tưởng Yên Nhiên bị giam lại hơn giờ quy định.
Kỳ Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, đem ba lô chứa tinh hạch tang thi đếm lại số lượng, nhàm chán đến nỗi hận không thể lăn lộn trên sàn vài vòng.
“Anh Kỳ Ninh!”
Tiểu Cổ Dạ bị giam ở gian bên cạnh, quay đầu nhìn Kỳ Ninh buồn rầu nói.
“Có phải lúc nãy em nói sai rồi không? Đáng ra em không nên chỉ dì Yên Nhiên cho bọn họ.”
Tiểu Cổ Dạ rõ ràng không hề thích Tưởng Yên Nhiên. Cậu bé từ ban đầu đã biết đến Tưởng Yên Nhiên, không phải bởi vì cô ta là dị năng giả không gian khó gặp ở căn cứ. Mà bởi vì cô ta là kẻ thứ ba phá hoại gia đình của Hàn Miểu. Tuy rằng cậu bé và người thân của Hàn Miểu không có quan hệ thân thuộc gì, nhưng kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác này cậu bé đã từng được chị mình kể qua, cho nên đối với Tưởng Yên Nhiên tiểu Cổ Dạ vẫn vô cùng bài xích.
Đến khi tiểu Cổ Dạ thật sự gặp được Tưởng Yên Nhiên, lại nhìn thấy chiếc đồng hồ mà Hàn Miểu luôn đeo xuất hiện trên người Tưởng Yên Nhiên, cảm giác chán ghét liền nhanh chóng tăng lên. Vì vậy, khi nãy biết được những người kia có ác ý đối với Tưởng Yên Nhiên, tiểu Cổ Dạ vẫn giả vờ ngờ vực mà nói ra tên Tưởng Yên Nhiên.
Kỳ Ninh thực sự vô cùng buồn chán, ở cái nơi này cậu cũng không thể tĩnh tâm mà tu luyện, vì vậy đành phải nói chuyện với tiểu Cổ Dạ.
“Em không nói, bọn họ cũng biết được cô ta là Tưởng Yên Nhiên.”
Tiên lễ hậu binh*, đây là thủ đoạn thường gặp nhất.
(* nghĩa là xã giao trước rồi mới tấn công)
Tiểu Cổ Dạ vẫn ủ rũ.
“Nhưng nếu cha của Hàn Miểu nhìn thấy dì Yên Nhiên, có lẽ sẽ không cần Hàn Miểu nữa.”
Tiểu Cổ Dạ cảm thấy bản thân vừa rồi quả thực là lắm miệng.
Lỗ tai Kỳ Ninh giật giật.
“Hàn Miểu? Chính là chủ của chiếc đồng hồ kia sao?”
Tiểu Cổ Dạ gật đầu.
“Đúng vậy! Cậu ấy là bạn học của em. Cha của cậu ấy ở bên ngoài thích dì Yên Nhiên nên về nhà cãi nhau với mẹ cậu ấy muốn ly hôn. Cậu ấy còn cố ý đem hình của dì Yên Nhiên đến cho tất cả các bạn học xem, nói cho bọn em rằng nếu gặp phải dì Yên Nhiên thì phải hung hăng phỉ nhổ dì ấy. Nếu không cậu ấy sẽ không cho bọn em đi học, mỗi ngày đều sẽ kêu người đánh bọn em.” (:))) vc lũ trẻ)
Khoé miệng Kỳ Ninh giật giật. Thế giới của bọn trẻ a~ tuy không đầy đủ mọi thứ nhưng vẫn rất tươi đẹp… Hàn Miểu, Hàn… Kỳ Ninh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ được, bạn trai cũ mà Tưởng Yên Nhiên nhờ cậu giết lúc trước không phải cũng là họ Hàn sao? Lúc đó Tưởng Yên Nhiên còn gọi hắn ta là “Anh Hàn.”
Chỉ là không biết, chiếc đồng hồ lưu truyền hơn hai trăm năm mà Mạc Dịch Phàm đang đeo, cậu bé tên Hàn Miểu kia có nhớ hay không…
________
Trong lòng Tưởng Yên Nhiên tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng lại không hề sợ hãi. Lúc trước cô ta chia tay với bạn trai cũ và rời đi một là vì sợ sự việc bản thân nhờ người giết anh ta lúc hôn mê bị bại lộ. Hai là vì vợ và con trai của anh ta đến, một dị năng giả lợi hại như thế nào cũng không thể bảo vệ được ba người trói gà không chặt cùng lúc. Cho nên Tưởng Yên Nhiên mới lựa chọn rời đi.
Đương nhiên, Tưởng Yên Nhiên tuy vô dụng nhưng cũng không có ý định dùng chung một người đàn ông với người khác.
“Hàn thiếu gia đang chờ ở bên trong. Tưởng tiểu thư mời vào,”
Người quân nhân dẫn đường cho Tưởng Yên Nhiên từ ban đầu đưa tay mời cô ta vào trước, sau đó mới bước theo vào trong.
“Cậu đi vào làm gì? Cút ra ngoài.”
Tưởng Yên Nhiên ngây ra một lúc. Giọng nói này, rõ ràng là vợ của Hàn thiếu.
Người quân nhân kia vẫn đi thẳng vào trong, thanh âm vẫn bình tĩnh nói.
“Viện nghiên cứu kêu tôi không rời Tưởng tiểu thư nửa bước, tránh cho Hàn phu nhân không cẩn thận đem người giết chết trước khi kiểm nghiệm.”
Trong phòng truyền ra tiếng cười nhạt, dường như là chấp nhận cách nói của người quân nhân kia.
Tưởng Yên Nhiên bị đẩy vào trong, liếc mắt liền thấy được người nằm trên giường đang nhìn cô ta một cách hoài niệm, bi thương cùng thẹn thùng, nhưng lại không thể cử động. Đây chẳng phải là Hàn thiếu hay sao?
Thế nhưng không phải anh ta trước đây vô cùng khí phách khi thức tỉnh được dị năng hệ hoả hay sao? Như vậy tại sao anh ta lại biến thành bộ dáng vô dụng như hiện tại thế này?
“Anh Hàn…”
Tưởng Yên Nhiên vừa nói ra xưng hô này, “Bốp” một tiếng, Hàn phu nhân vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Hàn thiếu liền giáng một cái tát lên mặt Tưởng Yên Nhiên khiến cô ta ngã xuống đất. ( hay lắm)
Hàn phu nhân chỉ vào Tưởng Yên Nhiên, sau đó quay người nhìn Hàn thiếu.
“Không phải anh rất nhớ cô ta sao? Hiện tại em đem cô ta đến đây rồi, anh mở to mắt mà nhìn cho thật kĩ, em khi dễ cô ta như thế nào, vũ nhục cô ta như thế nào. Nếu anh muốn cứu cô ta, trừ khi tự mình khoẻ lại đứng lên để ngăn cản em. Nếu không, em nhất định sẽ không tha cho cô ta.”
Hàn phu nhân vừa nói, vừa túm lấy tóc của Tưởng Yên Nhiên, một bên đánh một bên đá, lại một bên mắng.
Eo của Tưởng Yên Nhiên lúc trước đã bị thương do Kỳ Ninh đánh ngã, bản thân lại không khoẻ hơn Hàn phu nhân, cho nên căn bản không thể phản kháng lại.
Quân nhân đứng ở một bên kia, cũng chỉ giống như đang xem hai người phụ nữ đánh nhau. Dường như mơ hồ còn thấy được khoé miệng anh ta mang theo nét cười.
Đợi đến khi TưởngYên Nhiên bị đánh đến mặt mũi đều bầm tím, ngã xuống đất không đứng lên được, quân nhân kia mới đi đến.
“Thực xin lỗi! Thân thể của Tưởng tiểu thư có chút đặc thù, cô không thể tiếp tục đánh nữa.”
Quân nhân vừa nói vừa đỡ Tưởng Yên Nhiên đứng lên đưa ra ngoài. Đương nhiên động tác của anh ta không hề gọi là ôn nhu.
Tưởng Yên Nhiên không hiểu tại sao bản thân lại bị đối xử như vậy, cô ta tự nhận bản thân không phải là kẻ thứ ba. Tuy rằng Hàn thiếu kia vẫn luôn theo đuổi cô ta, nhưng Tưởng Yên Nhiên là đợi sau khi Hàn thiếu ly hôn mới ở chung với anh ta. Nói như vậy là cô ta sai hay sao?
Tưởng Yên Nhiên còn chưa ra khỏi cửa, bên trong Hàn phu nhân liền nói.
“Anh cũng đừng trách tại sao em lại đánh cô ta. Cô ta phá hoại gia đình em, đem anh đoạt đi, khiến cho Hàn Miểu không có cha, như vậy em ra tay với cô ta cũng không có gì sai. Nếu cô ta thành thật nguyện ý làm tình nhân bên ngoài của anh thì em cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt thừa nhận. Nhưng cô ta sai là tại vì thúc đẩy anh ly hôn. Anh nói xem, em có thể dễ dàng tha cho cô ta sao?”
Những lời sau đó Tưởng Yên Nhiên không nghe được nữa, quân nhân kia đem cô ta đến một căn phòng có bố trí khá tốt trong phòng thí nghiệm. Một bé trai thoạt nhìn gầy đến nỗi thấy cả xương nhưng vẫn còn nét ngây thơ hồn nhiên của tuổi nhỏ nghiêng đầu nhìn cô ta, cười cười.
“Dì Yên Nhiên! Chúng ta lại gặp nhau rồi. Không biết món đồ mà dì thiếu con, khi nào có thể trả lại?”
Đứa bé trai này chính là Hàn Miểu, con trai duy nhất của Hàn gia, cháu ngoại của phó lãnh đạo căn cứ Hoa Nam đồng thời cũng là dị năng giả không gian hiếm thấy am hiểu dị năng không gian nhận, thuấn di và cả lưu trữ vật tư bên trong đó.
Tưởng Yên Nhiên còn chưa biết, ác mộng khi ở phòng thí nghiệm căn cứ của cô ta chỉ mới bắt đầu.
Cùng lúc đó đám người Kỳ Ninh vất vả trải qua sáu tiếng bị giam giữ, rốt cuộc cũng được thả tự do.
“Mạc đội trưởng! Sau này gặp lại.”
Mộ Hàm Phong tự nhận bản thân vô cùng hào phóng vươn tay ra, hướng Mạc Dịch Phàm cáo biệt.
Mạc Dịch Phàm nhíu mày, không có ý định đưa tay.
“Ngày mai tôi sẽ đến lấy phần lương thực mà Mộ đội trưởng đã bàn. Hy vọng Mộ đội trưởng chuẩn bị tốt, tránh đến lúc đó lại tư lợi mà rút lời.”
Nói xong anh liền kéo Kỳ Ninh rời đi.
Sắc mặt Mộ Hàm Phong nhất thời lạnh xuống, trông rất khó coi. Lương thực? Số lương thực đó đều ở trong tay Tưởng Yên Nhiên, hắn ta đi đâu để đòi Tưởng Yên Nhiên đây? Nên biết là người đã vào phòng thí nghiệm thì mười đã có tám, chín người không ra được. Người duy nhất trở ra kia, khẳng định không thể dậy nổi.
Khi hai người Kỳ Ninh về đến nhà, Mạc Dịch Phàm liền đi giải quyết sự tình ở dong binh đoàn, còn Kỳ Ninh trở người vào không gian. Mấy ngày nay cậu đã không vào đó xem thử.
Bên trong không gian biến hoá không lớn, khiến Kỳ Ninh một phần vui mừng một phần ngạc nhiên chính là những cây ăn quả trong không gian lớn lên đặc biệt tốt, tốc độ trưởng thành cũng vô cùng nhanh, hiện tại đã kết quả xanh rồi.
Kỳ Ninh gãi gãi đầu, thầm nghĩ như vầy cũng không tồi. Nếu những cây ăn quả này đòi hỏi phải chăm sóc kĩ càng, cậu cũng không có thời gian để lưu ý đến chúng thường xuyên. Có thể tự mình sinh trưởng như vầy quả thực rất tốt.
Kỳ Ninh vươn tay hái xuống một trái đào đang định ăn thì đột ngột cảm nhận được một tia ác ý từ phía sau truyền đến.
Kỳ Ninh nghiêng người né tránh. Không ngờ tia ác ý kia là do con Ngao biến dị đã “chết” lúc trước. Trên đầu của nó vẫn còn ghim ba cây dao găm, thấp giọng kêu “Ô…ô”, dùng hai mắt đỏ ngầu nguy hiểm nhìn Kỳ Ninh.
Một kích không thành, con Ngao cũng không hề mất kiên nhẫn, nó vẫn như cũ nhìn chăm chăm Kỳ Ninh, muốn tìm ra nhược điểm của cậu.
Nó muốn giết cậu! Giết nhân loại đã tra tấn nó đến gần chết!
Kỳ Ninh thấy rõ sát ý trong mắt con Ngao, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Cậu biết Ngao Tây Tạng rất trung thành với chủ, cũng biết nó là vì con người mà chết, trong lòng có oán hận, điều này cậu có thể hiểu được. Nhưng bản thân lại không tiếp thu được sát ý mà con Ngao kia hướng về cậu.
Tuy rằng cơ thể con Ngao rất lớn, hàm răng sắc bén nhưng đây vẫn là không gian của Kỳ Ninh, lại thêm nó bị trọng thương không hề chữa trị cho nên Kỳ Ninh phí một phen sức lực vẫn có thể chế trụ được con Ngao, cưỡi lên người nó, kề đao vào cổ. Giết hay là không đây?
Lực đạo trên tay Kỳ Ninh nhẹ dần, nhưng vẫn để lại một vết thương trên cái cổ dày lông của con Ngao khiến máu đỏ tươi chảy ra. Trong lòng Kỳ Ninh đã định được chủ ý.
Máu của nó là màu đỏ!?
Mặc dù con Ngao này là biến dị, nhưng bị nó cắn phải cũng sẽ không hoá thành tang thi.
Máu trên cổ con Ngao như nước chảy ra, tứ chi nó quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu bi thương trước khi chết, thống khổ cũng có lo lắng.
Kỳ Ninh mím môi, lấy ra một lá bùa nhận chủ. Theo lý mà nói, con Ngao này chỉ là một động vật có thân thể to lớn mà thôi, nó biến dị là vì nhiễm phải virus tang thi nên tiến hoá cao hơn bình thường một chút. Bùa nhận chủ này, Kỳ Ninh cũng không biết được nó có tác dụng với con Ngao biến dị này hay không.
Cậu hiểu, Ngao biến dị so với Ngao bình thường nguy hiểm hơn nhiều. Kỳ Ninh không ngại sủng vật của mình hung hãn hơn một chút, nhưng chỉ sợ sủng vật không nghe lời, đem móng vuốt và răng nanh tấn công cậu. Trừ khi khiến cho con Ngao này hoàn toàn nhận chủ, nếu không cậu quả thực không muốn sủng vật mỗi thời mỗi khắc đều mơ ước mạng của mình!
Kỳ Ninh nhanh chóng dùng tinh thần lực đem bùa nhận chủ đốt cháy, dán vào gáy con Ngao sau đó cắn đầu lưỡi, phun ra một giọt máu xuyên qua bùa nhận chủ, khắc vào thần thức của con Ngao.
Con Ngao dường như cũng ý thức được lá bùa và giọt máu kia nguy hiểm đối với mình, nó điên cuồng giãy dụa cơ thể, lắc lư đầu mình, muốn đem nhân loại đáng giận đang tác quái trên người ném xuống.
Kỳ Ninh làm sao để nó làm được?
Mắt thấy lá bùa loé lên ánh sáng, giọt máu kia cũng đã xâm nhập vào sâu trong thần thức con Ngao, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đem mãnh thú trước mắt này biến thành sủng vật của mình. Kỳ Ninh dùng thêm vài lá bùa lên người con Ngao, nó rốt cuộc không còn sức chống cự nữa, bi thương gầm nhẹ, tuỳ ý để bùa chú nhận chủ kia đem nó và nhân loại nhỏ bé kia cột cùng một chỗ. ( nô nô Mạc ca sẽ ghen đấy)
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận được thông báo ngày mai phải nạp V lạp, thực nhiều thực nhiều a~~ (>^w^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!