Mạt Thế Khổ Yêu
Chương 1 : Hai ngôi nhà
Cố Chấp Niệm là một thiếu niên nghèo khổ, từ nhỏ mồ côi cha mẹ, một mình bươn chải kiếm sống.
Trời mưa hôm ấy, cái ngày mà hắn vừa tròn mười ba tuổi, đang lúc dằm mưa chạy vội với cái bọc mũ che đầu. Hắn nghe được tiếng khóc nức nở của một bé gái ở đâu đó.
Nghi hoặc, Cố Chấp Niệm dừng chân và lần theo tiếng khóc đó.
Xuyên qua màn mưa, hắn trông thấy dưới gốc cổ thụ cao lớn có một cô bé khoảng chừng tám tuổi đang ngồi gục mặt khóc, cả người ướt sủng.
Tiếng khóc thảm thương vô cùng.
Đây là một đồi non xanh mướt với độc nhất một cây cổ thụ. Cô bé ngồi ở đó trông thật nhỏ bé và đáng thương.
*xọc xoạc*
Cái bọc mũ được chùm lên đầu cô bé, ngăn đi phần nào những hạt mưa nặng hạt.
Cô bé thút thít ngẩn đầu, chỉ thấy Cố Chấp Niệm mỉm cười thật tươi nhìn mình.
Dưới trời gió lộng, tán cây phủ bóng che mưa, hình ảnh Cố Chấp Niệm và cô bé phẳng phất như tranh họa.
—
Mười năm sau đó.
Đó là một ngày đẹp trời, trời xanh trong vắt.
Cố Chấp Niệm thức giấc với tinh thần no đủ. Hắn lập tức từ cửa sổ nhà mình trèo sang nhà Sở Quân Dao – cô bé khóc dưới mưa ngày đó.
Nhà hắn và nhà cô sát vách nhau, chỉ cần trèo qua là được.
Cố Chấp Niệm đối với Sở Quân Dao cưng chiều vô cùng. Hắn từ lâu đã yêu con bé mít ước này, không thể không nói, Sở Quân Dao rất xinh đẹp. Hai người va chạm xác thịt rất thân mật.
Bất quá, Sở Quân Dao chỉ xem Cố Chấp Niệm là anh trai, thật lòng, tình yêu ư? Không có.
Khi ấy Quân Dao khóc là bởi vì cha mẹ cô ấy bị tai nạn giao thông mà chết, chỉ còn cô duy nhất trên đời. Hôm đó được Cố Chấp Niệm phát hiện liền dắt cô về nhà chăm sóc.
Nhận được quan tâm và chăm sóc từ hắn, Sở Quân Dao xem hắn là người thân duy nhất của mình. Anh trai và em gái mà thôi.
Đối với việc này, Cố Chấp Niệm chỉ đành cười xòa, tâm tư đem dấu trong lòng, chỉ mong muốn Quân Dao được thoải mái nhất.
Thấy cô bé ngủ trên giường như một thiên thần, quần áo xộc xệch để lộ da thịt trắng mềm. Cố Chấp Niệm mỉm cười và đi xuống bếp, làm buổi sáng cho cô như thường lệ.
Cố Chấp Niệm như có đồng hồ khoa học trong người, vừa làm xong buổi sáng và đặt lên bàn. Hắn lập tức lên phòng và bế Quân Dao xuống mặc cho con bé kêu gào và vùng vẫy muốn ngủ tiếp. Cả hai thân mật va chạm không biếu bao nhiêu lần, đến nổi Quân Dao ỷ lại vào hắn như một thói quen.
Một cuộc kịch chiến tay chân và võ mồm diễn ra từ cầu thang đến phòng tắm vì Chấp Niệm ép con bé đánh răng rửa mặt và nắm con bé ra ngồi vào bàn.
Vừa ăn Quân Dao vừa ấm ức nhìn hắn, nhai miếng cơm trong miệng như thể nhai hắn vậy. Cố Chấp Niệm trêu tức nhìn cô.
Thực chất nếu không làm vậy thì con bé này nhất định sẽ trễ giờ đi học.
*bingg bongg*
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, kèm theo đó là tiếng gọi Quân Dao với vào. Quân Dao hai mắt sáng lên, vội vàng nhai hết đồ ăn trong miệng rồi vội vàng lên phòng mang balo xuống.
Ngạo Trường Không đến rồi! Bạn trai của cô!
Cố Chấp Niệm tim đập mạnh hơn một nhịp khi thấy mặt cô thái độ quýnh quáng, hai mắt toát ra hạnh phúc vì một người đàn ông khác.
Bất quá hắn vẫn mỉm cười như không có gì và tiễn cô ra khỏi nhà.
Quân Dao lập tức xòa vào lòng Ngạo Trường Không và nắm tay hắn rời đi. Trong khoảnh khắc đó chỉ có Cố Chấp Niệm và Ngạo Trường Không đối mắt, ánh mắt cả hai âm trầm tột độ.
Cố Chấp Niệm hừ lạnh, từ ánh mắt lạnh lùng của hắn Ngạo Trường Không có thể hiểu được Cố Chấp Niệm đang muốn nói đừng làm Quân Dao phải khóc, nếu không cẩn thận ăn đủ với Chấp Niệm.
Ngạo Trường Không chỉ đơn thuần cười lạnh, hắn hôn lên trán Quân Dao và trêu tức nhìn Chấp Niệm, sau đó cả hai rời đi.
Việc đấu mắt này Quân Dao không hề phát hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!