Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 113: Kết thúc (2)
“Hứa Kham, cậu đang làm cái gì?” Giờ khắc này, Liễu Như Phong, A Cửu và các dị năng giả trong ngục giam Hắc Tháp đang chật vật nằm trên mặt đất.
Khuôn mặt của Hứa Kham vô cùng dữ tợn, trào phúng đảo qua mọi người, yên lặng dừng lại ở trên người Diệp Thần và Diệp Cẩn cách đó không xa, “Tôi vốn là người của lão Tần, việc này chính là nhiệm vụ của tôi.”
Hứa Kham vừa nói xong thì từ cửa lớn của ngục giam Hắc Tháp truyền đến tiếng vang nặng nề, kẽo kẹt, ngoài cửa là nhóm người lão Tần. Nhưng chỉ có mình lão Tần đứng ở giữa, bốn phía là một đám người nằm la liệt.
Xung quanh lão Tần là đủ loại xác khô hình người, lão Tần hăng hái, tóc bạc đã trở thành đen, nếp nhăn trên mặt không còn… một màn này làm cho mọi người đều hoang mang.
“Này… là lão Tần sao? Sao có thể như thế được?” Long Tường Thiên như gặp quỷ, trong mờ mịt mang theo sự sợ hãi không biết tên.
Diệp Thần hít sâu một hơi, nhìn lão Tần, “Người bên cạnh lão Tần là ai?”
“Dịch Thủy, là dị năng giả cấp mười tọa trấn sau lưng quân đoàn một của liên minh, không ai biết hắn có dị năng gì.” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói, phút cuối cùng còn không quên cắn một ngụm lên khuyên tai Diệp Thần.
“Nếu không lầm thì lão Tần là dị năng giả cấp sáu?” Đường Bưu hoảng sợ nói, chỉ mới mấy câu thì lão Tần đã đột phá cấp tám, đang hướng đến cấp chín, loại tốc độ thăng cấp này cho dù là Diệp Thần thì cũng không kịp. Tất cả mọi người đều thấy không thích hợp, theo sự tăng trưởng thực lực của lão Tần thì chính là dị năng của các dị năng giả gần đó không ngừng trôi đi.
“Cắn nuốt?” Diệp Thần nói.
“Không, càng giống như là chuyển dời năng lượng.” Mộc Văn Ngạn bình tĩnh nói.
Ánh mắt hiểu rõ sâu sắc, hờ hững nhìn chăm chú vào Dịch Thủy. Lão Tần không phải là dị năng giả, việc này không ai ở liên minh là không biết, anh cũng là trong lúc vô tình nghe bác nhắc đến. Nói là lão Tần đột nhiên trở nên kỳ quái, thần bí vô cùng, hơn nữa đột nhiên có được dị năng.
Lúc ấy anh không có để ý, mạt thế vô tình thức tỉnh dị năng, đánh vỡ giới hạn sinh tử không phải là chuyện chưa từng có. Lão Tần đột nhiên có được dị năng không phải là chuyện hiếm thấy, duy nhất kỳ quái chính là đoạn thời gian đó anh thường xuyên nghe nói có người mất tích.
Nhưng, hiện tại anh đã hiểu rõ tất cả.
“Kham Nhi, con làm tốt lắm, ba rất vừa lòng, “Nếu thân thể này con không thích thì sau khi chuyện này kết thúc ba sẽ cho người làm khối thân thể mới cho con.”
“Cảm ơn ba!” Hứa Kham cung kính nói, sau đó quay qua nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Ba, con muốn hai người kia, có thể chứ?”
Theo tầm mắt, lão Tần nhìn thấy rõ người mà Hứa Kham nói muốn, nhất thời thay đổi sắc mặt, hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn có thực lực cường đại, nếu cắn nuốt năng lượng của bọn họ và những người đang nằm ở đây, nói không chừng hắn có thể đánh vỡ cực hạn của cơ thể con người, đột phá cấp mười một trong truyền thuyết.
Nhưng hắn thiếu Hứa Kham rất nhiều, vì bố cục, hắn đưa Hứa Kham vào tổ chức Địa Ngục để làm thể thí nghiệm, chậm rãi đi lên tổ chức, cuối cùng đem cả tổ chức Địa Ngục làm của riêng. Này hết thảy đều nhờ vào công lao của Hứa Kham, vì nghiệp lớn, Hứa Kham đã biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, không đau lòng mới là giả.
Vì thành nghiệp lớn, không thể không có hy sinh.
Khuôn mặt lão Tần bình tĩnh, nhìn Hứa Kham nói: “Kham nhi, đổi hai người khác được không? Ba nếu cắn nuốt năng lượng của bọn họ thì nói không chừng sẽ đột phá cấp mười một trong truyền thuyết, đến lúc đó cả liên minh đều là của ba, con muốn người nào ba cũng có thể cho con.”
Mọi người trầm mặc nghe đối thoại của hai người, trong lòng kinh ngạc, ai cũng không nghĩ đến Hứa Kham và lão Tần lại có quan hệ cha con. Đám người Diệp Thần quay qua… nhìn Mộc Văn Ngạn, không tiếng động hỏi anh.
Mộc Văn Ngạn cười khổ nói: “Tôi cũng không rõ, lúc trước còn nghe bác nói qua, lão Tần bên ngoài có một cô gái sinh cho hắn một đứa con trai, nhưng lại chưa có ai gặp qua cô gái và đứa con trai đó…”
Diệp Thần bên này còn chưa nghe rõ nguyên nhân thì bên kia đã truyền đến âm thanh chất vấn của lão Tần.
“Dịch Thủy, đây là có chuyện gì?” Lão Tần hưởng thụ quá trình đột phá lá chắn cấp chín, tiến vào cấp mười, đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, loạng choạng thân mình, cảnh tượng bốn phía trở nên mơ hồ. Dị năng trong cơ thể đang chảy ra ngoài, có ngốc cũng biết đây là chuyện xấu.
Lão Tần vội vàng lên tiếng, quát lớn Dịch Thủy. Hắn bố cục mười năm, ai ngờ vào thời điểm cuối cùng lại bị người khác phá hư chứ, khuôn mặt trẻ tuổi đột nhiên trở nên già nua, thân hình còng xuống, chưa nói được mấy câu thì trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi khô quắt giống như là lão nhân bảy, tám mươi tuổi.
“Ba còn chưa biết nhỉ! Dịch Thủy ba năm trước đã là người của con, con chỉ bảo Dịch Thủy dùng chút thủ đoạn nhỏ thôi. Ba không cần lo lắng, cho dù ba đi rồi, con cũng sẽ hoàn thành nguyện vọng của mình, đi lên đỉnh của liên minh.” Hứa Kham sửa giọng nói mềm mại thành kiêu căng, chậm rãi đi về hướng lão Tần.
“Ba xem, con hiện tại đã là dị năng giả cấp mười. Dịch Thủy nói, lấy thể chất của con rất khó đột phá cấp mười, dù sao cũng là nhờ ba từ nhỏ đã đưa con vào tổ chức Địa Ngục, ở nơi đó cơ thể của con đã sớm bị phá hủy, may mắn mấy năm trước Dịch Thủy mới nghĩ đến việc chuyển dời tinh thần, con mới còn sống. Nhưng mà, tuy con còn sống, tinh thần lực lại bị hạn chế, nếu không có nguyên nhân đặc thù, căn bản là không thể đột phá cấp mười.”
“Sau đó, con nghĩ đến một biện pháp tốt, ba vẫn luôn để Dịch Thủy chuyền đổi dị năng để cắn nuốt và đột phá, vì thế con đã nghĩ, nếu cắn nuốt một dị năng giả cấp mười thì…con có thể đột phá cấp mười…”
“… Không hổ là con của Tần Viễn Đông ta, đủ ngoan độc!” Lão Tần gian nan nói ra những lời này, sau đó cả người hóa thành tro tàn tiêu tán trong không khí.
Nhìn thấy hình ảnh này, Diệp Thần chợt nghĩ, trong nguyên văn Hứa Kham không chỉ đi lên đỉnh liên minh, ngay cả cấp bậc dị năng cũng là cao nhất liên minh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân…
Bên cạnh, Liễu Như Phong trừng mắt liếc nhìn A Cửu, “Dưỡng hổ vi hoạn…”
A Cửu nhếch miệng nở nụ cười, không cẩn thận động đến vết thương trên khóe miệng, đau đến thay đổi sắc mặt, xem như cam chịu, cũng không lên tiếng phản bác lời Liễu Như Phong.
Sau khi đột phá cấp mười, Hứa Kham cũng không áp chế sự cuồng bạo của dị năng trong cơ thể, dưới ánh chiều tà, nửa thân của Hứa Kham hóa thành thú hình, không phải người cũng không phải thú, mười phần làm cho người ta sợ hãi.
“Diệp Thần, tao đã nói, sẽ có một ngày mày sẽ chết trong tay tao.” Hứa Kham điên cuồng nhìn Diệp Thần nằm trên mặt đất không thể động đậy, ánh mắt khi chạm đến Diệp Cẩn thì vẻ mặt cuồng vọng tàn ngược nháy mắt trở nên nhu hòa, “Diệp Cẩn, anh hối hận không? Chỉ cần anh mở miệng, em sẽ để anh sống.”
Ánh mắt si mê nhìn Diệp Cẩn, hoàn toàn không đem mọi người để vào trong mắt. Ở trong mắt hắn thì những người này chỉ như con kiến, sinh tử đều nằm trong tay hắn. Lão Tần đã đem những thế lực phản đối trong liên minh giải quyết hết, chỉ cần diệt trừ hết những người này thì lúc trở về Kinh Hoa thì đó cũng là lúc hắn đi lên đỉnh.
Trần Khuê trầm mặc đứng, cái gì cũng không nói, bình tĩnh nghe Hứa Kham nói, ở trong mắt hắn thì cho dù Hứa Kham muốn ai, hắn vẫn luôn là người ở gần Hứa Kham nhất. Hơn nữa, hắn là một người đàn ông, lại không cần để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Diệp Cẩn lạnh lùng, hờ hững nhìn vào Hứa Kham đang nổi điên, “Cậu đang nghĩ cái gì chứ, năm đó nếu không phải Tần Viễn Đông mở miệng thì cậu cho rằng tôi sẽ mang cậu về khu Bố Cát sao?”
Nghe được lời này của Diệp Cẩn, Hứa Kham điên cuồng.
Nhấc chân đạp mạnh về Diệp Cẩn, mắng to nói: “Không biết sống chết, Dịch Thủy, động thủ…”
Ánh mắt Diệp Thần u ám, lạnh lùng nhìn Hứa Kham, dâu thừng trên người nháy mắt đứt đoạn, nhảy lên, dị năng cuồng bạo bao trùm kiếm quang, một kiếm bổ qua, trực tiếp đem cánh tay hoàn hảo còn lại của Hứa Kham cắt đứt, bay ra ngoài bảy, tám thước.
“A…….” Hứa Kham ăn đau ôm lấy cánh tay bị cắt của mình, liên tục lui về sau mấy chục bước, “Mày sao lại còn có thể ra tay, mày không phải là bị trọng thương sao?”
“Trọng thượng?” Diệp Thần nhịn cười, tựa tiếu phi tiếu đảo qua A Cửu còn đang giả chết nằm trên mặt đất, nói: “Như thế nào? Giả bộ đến nghiện rồi phải không?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người vốn đang trọng thương nằm trên mặt đất đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Thần.
“A Cửu, anh đùa tôi!” Thấy đám Diệp Thần không có tổn hao gì, bọn A Cửu bị mình dùng thuốc thì không sao, Hứa Kham còn không biết có chuyện gì thì đúng là tên ngốc.
“Đùa cậu? Xứng sao?!” A Cửu thản nhiên nói. Mấy năm nay hắn luôn phòng bị Hứa Kham, trăm triệu lần không nghĩ đến vẫn luôn bị người này lợi dụng.
“Rống rống… các người đều phải chết!” Đầu tiên là Diệp Cẩn không chút do dự cự tuyệt, tiếp theo là thù chặt tay của Diệp Thần, hiện tại lại bị Diệp Cẩn khiêu khích. Hứa Kham làm sao có thể nhịn được, há miệng phát ra từng tiếng hét, cánh tay vốn bị Diệp Thần cắt cũng nhanh chóng mọc ra một cánh tay dị thú, gân xanh lẫn lộn, thập phần dữ tợn.
Theo tiếng rống của Hứa Kham, nháy mắt xung quanh ngục giam Hắc Tháp xuất hiện một nhóm tang thi và thú tang thi.
Tiếng hét của tang thi và thú tang thi tràn ngập bên tai, không lâu lắm liền đi đến sau Hứa Kham, chúng nó đang lấy Hứa Kham cầm đầu.
“Tang thi vương.” Diệp Thần cả kinh.
Thật không ngờ, Hứa Kham thế nhưng có thể khống chế tang thi và thú tang thi, nhìn hai bên địch ta, tâm mọi người chợt lạnh.
“Ngăn lại đám tang thi này, đừng để chúng nó tiến vào ngục giam Hắc Tháp, ngoài ra Đường Bưu tìm vài người phụ trách cứu những dị năng giả không chết này.” Diệp Cẩn nói. Nhìn Mạc Phong và Hàn Ninh cách đó không xa, hai người suy yếu nằm trên mặt đất, vẫn còn lại chút hơi thở.
Ba người Klose tuy đã đem hai người cứu ra, cũng không có mở miệng tính toán gì. Từ một khắc bắt đầu rời đi, đồng bạn ngày xưa đã trở thành người lạ, có cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu!
“Xé nát bọn chúng…” Hứa Kham điên cuồng nói, khuôn mặt dữ tợn hơn nửa hóa thú, tiếng gầm gừ bén nhọn không ngừng truyền ra, hai mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Diệp Cẩn và Diệp Thần.
“Em cản Hứa Kham, anh lo Dịch Thủy.” Diệp Thần cầm theo kiếm quang, lần trước thực lực không hiểu sao tăng lên, hiện tại cậu mới đột phá đếp cấp chín đỉnh cấp, nhưng mãi không thể tăng lên cấp mười. Nhưng trong đan điền của cậu có ba đạo năng lượng chống đỡ, cậu tự tin, cho dù Hứa Kham là dị năng giả cấp mười thì cậu cũng có thể chống được.
Diệp Cẩn gật đầu, Dịch Thủy cũng là dị năng giả cấp mười, tuy rằng không có ai thấy hắn động thủ, nhưng cấp bậc dị năng vẫn ở đó, ai cũng không dám trêu chọc Dịch Thủy.
Trải qua khoảng thời gian kết hợp này, Diệp Thần có thể hoàn mỹ khống chế khối thân thể này, khi động thủ cậu cũng không có nhiều động tác lắm, nhanh ngoan chuẩn chính là nguyên tắc của cậu. Động tác lưu loát không hề dây dưa, so với múa ba-lê thì còn hoàn mỹ và hấp dẫn người hơn.
Rõ ràng là động tác đơn giản nhất, lại ẩn giấu sát khí sắc bén nhất.
Thấy thân thủ Diệp Thần, Hứa Kham hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại chưa từng thu lại sự khinh bỉ của mình, ngắn ngủi một lúc lâu, tang thi bên người Hứa Kham toàn bộ đều chết.
Hứa Kham nhảy sang bên cạnh Diệp Thần, song chưởng dữ tợn hóa thành chùy lớn hung hăng đánh xuống Diệp Thần. Cậu không dám lơ là, huơ kiếm ngăn lại, kịch liệt va chạm làm cho hai người bị chấn động mà lui về sau năm sáu bước, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Hiển nhiên, lần giao đấu này không ai chiếm được tiện nghi.
Hứa Kham kinh hãi, sau khi cắn nuốt dị năng của Tần Viễn Đông, hắn đã thật sự trở thành dị năng giả cấp mười, sau khi tiếp nhận thân thể của Lý Huân, hắn còn cắn nuốt dị năng của Mark, ngoại trừ dị năng hệ băng của mình, Hứa Kham hiện tại nắm trong tay ba hệ dị năng. Không nghĩ đến Diệp Thần có thể cùng hắn ngang tài ngang sức, điều này làm cho tâm tình cuồng bạo của Hứa Kham bình tĩnh ba phần.
Lắc lắc cánh tay, bàn tay bị chấn run lên. Diệp Thần cẩn thận lau tơ máu ở khóe miệng, cậu bắt đầu nghiêm túc.
Từ khi bọn họ giao thủ, Trần Khuê trực tiếp mở ra tất cả cửa lớn của ngục giam Hắc Tháp, đem tang thi và thú tang thi bên ngoài thả vào. Dịch Thủy ở bên cạnh dưới sự bảo vệ của dị năng giả bên mình mà lần nữa chuẩn bị khởi động dị năng chuyển dời.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, ánh mắt mọi người biến đổi, sắc mặt đột nhiên xanh mét. Chỉ thấy Trần Khuê đi đến một vách tường, đem mấy miệng cống hạ xuống, ngục giam Hắc Tháp vốn vững chắc biến mất lộ ra nanh vuốt của đám tang thi và thú tang thi.
Vách tường cao mười thước, dày hơn mười cm trực tiếp biến mất, khuôn mặt dữ tợn xấu xí của đám tang thi và thú tang thi lộ ở trước mắt mọi người.
Thấy thế, Tiểu Bạch trên cổ tay Diệp Thần nháy mắt khôi phục bản thể, ngẩng đầu tê rống, sau đó từ trong không trung truyền đến tiếng chim kêu. Garfield trên vai Diệp Cẩn cũng nhảy lên đầu Tiểu Bạch, nhờ mấy con dị thú này gia nhập cuộc chiến, bọn Long Tường Thiên cũng thoải mái hơn không ít.
Hứa Kham kinh ngạc nhìn chăm chú vào mấy con thú biến dị, sắc mặt trở nên lạnh như băng, trong lòng ghen ghét tăng thêm vài phần. Cho dù là hắn có thể sử dụng tang thi và thú tang thi, nhưng chưa từng nếm thử cảm giác để biến dị thú phục tùng.
Nhưng càng là biến dị thú cao cấp thì trí tuệ càng cao, sao có thể bị thu phục dễ dàng. Không nghĩ đến Diệp Thần từng bị mình xem là phế vật lại có thể chiếm hết thứ tốt, điều này làm cho Hứa Kham vốn còn tỉnh táo lại trở nên điên cuồng.
“Diệp Thần, mày đáng chết, mày lấy hết mọi thứ thuộc về tao. Chết đi!” Hứa Kham điên cuồng công kích, vừa nói vừa điên cuồng công kích.
Sự công kích mạnh mẽ của Hứa Kham làm cho Diệp Thần chỉ có thể tránh né, không có cách nào đánh trả. Tuy thực lực của Diệp Thần có thể so với dị năng giả cấp mười nhưng chênh lệch cấp bậc cũng không phải dễ bù như vậy.
Trong nháy mắt, trên người Diệp Thần trải rộng vết thương, máu tươi làm cả thân mình Diệp Thần nhiễm đỏ.
“Tiểu Thần, cẩn thận!” Diệp Cẩn vội la lên. Chỉ thấy Hứa Kham giơ lên hai tay, hung hăng đập xuống Diệp Thần, cậu bị đá khắp nơi rơi xuống chặn lại không thể động đẩy, Diệp Cẩn liều lĩnh chạy về phía Diệp Thần, đem cậu bảo hộ dưới người.
Sau một mảnh mưa máu qua đi, Diệp Thần cảm nhận được mùi máu trên khuôn mặt ấm áp, đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi không tránh kịp hòn đá Hứa Kham quăng đến, cậu vừa định đứng dậy thì chỉ thấy Hứa Kham đã nâng tay đánh đến, sau đó là Diệp Cẩn chạy đến…
Mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Diệp Cẩn ở trên người mình, tầm mắt dừng lại trên cánh tay trái trống rỗng của Diệp Cẩn, nó nằm ở cách đó không xa dưới hòn đá. Máu tươi từ cánh tay bị đứt của Diệp Cẩn chảy đến trên mặt Diệp Thần.
“Tiểu Thần, không có việc gì chứ?” Diệp Cẩn nói.
Đột nhiên, một cỗ uy áp cuồng bạo lấy Diệp Thần làm trung tâm, nháy mắt khuếch tán cả thôn Hắc Thạch. Có lẽ là cảm nhận được uy hiếp, tang thi và thú tang thi bốn phía đều lui bước, khuôn mặt cứng đờ hiện lên thần sắc sợ hãi. Một vài tang thi và thú tang thi cấp bậc thấp đều quay đầu bỏ chạy.
Mọi người nhịn không được mà dừng lại công kích, nhìn Diệp Thần ở giữa uy áp.
Diệp Thần đem hòn đá đặt ở trên người đẩy xuống, nâng Diệp Cẩn dậy, nhanh chóng xé quần áo trên người để băng bó miệng vết thương, “Triệu Thị, thu lại cánh tay bị đứt trên mặt đất.”
Sau đó, một trận xảo kình đem Diệp Cẩn và cánh tay đứt đến bên cạnh Triệu Thị, mọi người hoảng sợ nhìn một màn này. Ai cũng không không biết Diệp Thần đến tột cùng là làm như thế nào.
“Hứa Kham, mày đáng chết!” Diệp Thần bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hứa Kham, ngàn không nên vạn không nên tổn thương Diệp Cẩn, khuôn mặt tuấn tú không chút nào che giấu sự chán ghét và sát khí, nhìn thân ảnh xấu xí của Hứa Kham, hắn sau khi cuồng bạo lại càng như dã thú không có lý trí, chỉ biết công kích bằng bản năng, hoàn toàn không còn bộ dáng tao nhã của Hứa Kham ngày xưa.
Tại một khắc Diệp Cẩn bị thương đó, ba cỗ năng lượng trong đan điền Diệp Thần nháy mắt sôi trào lên. Dung nhập vào trong kinh mạch Diệp Thần.
Đỉnh cấp chín.
Cấp mười.
Đỉnh cấp mười.
…Phá vỡ cực hạn của nhân loại, đạt đến cấp mười một.
“Yên diệt” Diệp Thần mở miệng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, nháy mắt không gian bên người Hứa Kham xuất hiện khe hở thật nhỏ, theo sự xuất hiện của khe hở đó, Hứa Kham không thể động đậy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà cắn nuốt huyết nhục, máu tươi thậm chí còn chưa kịp chảy xuống đã tiêu tán trong không khí.
“Yên tâm, ta sẽ không để người chết nhanh như vậy.” Diệp Thần bình tĩnh nói.
Kiếm quang trên tay dao động như có như không, ý niệm bao trùm lên kiếm quang, Diệp Thần cầm kiếm quang đi từng bước đến gần Hứa Kham.
Nhận thấy hành động của Diệp Thần, Trần Khuê không để ý đến uy áp cường đại, đánh thẳng về phía Diệp Thần. Chênh lệch cấp bậc làm cho Trần Khuê vừa đến thì thất khiếu liền không ngừng chảy máu. Còn chưa đến gần Diệp Thần thì đã gục xuống.
Diệp Thần bình tĩnh nhìn vào mắt Trần Khuê, cậu không muốn ô uế tay mình, Trần Khuê phải lưu lại cho Tống Tiểu Ngọc, bằng không cậu làm sao để Trần Khuê nhẹ nhàng đến đây như vậy.
Nắm kiếm quang đi đến trước mặt của Hứa Kham, kiếm quang từng tấc từng tấc cắm vào trong ngực Hứa Kham, “Tao biết nhược điểm của mày là mảnh thủy tinh, vết thương như này căn bản không thể tổn thương mày. Như thế nào, tò mà là tao làm sao biết được à? Điều này đều do Liễu Ý Phong nói cho tao biết, đúng rồi, mày còn chưa biết Liễu Ý Phong là ai? Hắn chính là A Cửu, lúc trước chính là A Cửu dùng mảnh thủy tinh để mày tỉnh lại, nhưng lúc mày tỉnh lại thì có bỏ thêm vài thứ…”
Mọi người kinh hoảng nhìn Diệp Thần, động tác dứt khoát, rõ ràng là huyết tinh đến cực điểm! Mọi người lại cảm thấy như là một loại nghệ thuật, đợi cho mọi người hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Diệp Thần im lặng đứng, phía sau là một đống thịt nát, không hề nhìn ra đó là cái gì…
Lần này có thể giải quyết hoàn toàn.
Loảng xoảng…
Một tiếng giòn vang lên, kiếm quang trên tay Diệp Thần rơi xuống đất. Diệp Cẩn cả kinh, thân mình chợt chạy đến bên cạnh Diệp Thần, ôm cổ cậu, phía sau ba người Klose cũng theo sát không đó.
Ôm Diệp Thần ngã vào trong lòng mình, ánh mắt Diệp Cẩn sắc bén đảo qua mọi người, nói: “Sau này còn gặp lại!”
Tiếng nói vừa dứt, một tay ôm lấy Diệp Thần nhảy lên người chim biến dị, ba người Klose cũng không chậm. Gafield và Tiểu Bạch cũng thu nhỏ lại nhảy lên.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, chờ cho người khác lấy lại tinh thần thì bọn Diệp Cẩn đã hóa thành một điểm đen ở chân trời, biến mất không thấy.
“Tiểu Thần……” Tống Tiểu Ngọc lắc đuôi rắn, trực tiếp xé nát Trần Khuê, muốn đuổi theo lại bị Tư Tu Ngạn ở bên cạnh giữ chặt, “Đừng nóng vội, chờ việc ở đây kết thúc thì chúng ta đi.”
Sau lưng hắn và Tống Tiểu Ngọc còn có Tư gia và Tống gia, trước mắt liên minh đã sụp đổ, đây là thời cơ tốt nhất của bọn họ. Có Diệp Cẩn quan tâm Diệp Thần thì không còn việc gì. Hơn nữa, lấy thực lực của Diệp Thần, cho dù xuất động cả đại quân liên minh cũng không đánh được cậu.
Mấy người sống sót hai mặt nhìn nhau, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, Nhưng, nhanh chóng truyền đến tiếng khóc, ngay sau đó là tiếng hoan hô.
“Sống sót rồi….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!