Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 13: Bạn GAY tốt gì gì đó
Hạ Ấm lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, oán giận trừng mắt nhìn Diệp Thần, cô rất hiểu Đường Bưu, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thần làm cô cảm thấy không an tâm. Mấy năm nay, bên cạnh Đường Bưu ở khắp mọi nơi chỉ có cô thôi, và cũng chỉ có cô mới có tư cách giúp đỡ Đường Bưu.
Hắn nói ra lời bảo vệ Diệp Thần, cô cảm thấy nhất định là do cậu không biết xấu hổ, vểnh mông câu dẫn Đường Bưu, hắn động thủ đánh cô cũng là bởi vì Diệp Thần. Nghĩ thế ánh mắt cô lại càng trở nên tàn nhẫn.
Người sóng sót thời mạt thế, mặc kệ là đàn ông, hay là phụ nữ, không có khả năng không có chiêu trò. Tài năng của Hạ Ấm năm đó mọi người đều biết, đương nhiên cũng không kém. Nếu không phải mấy năm này bị Đường Bưu nuôi nhốt mất đi nanh vuốt thì cô nhất định không kém như vậy.
Cuộc sống xa hoa an nhàn làm mòn đi móng vuốt của Hạ Ấm, chỉ còn là tâm tư ghen tị của phụ nữ. Sau khi Đường Bưu coi trọng Hạ Lưu liền đem Hạ Ấm nuôi ở khu Bố Cát, ngay ở võ quán thứ ba cô cũng rất ít đụng đến vũ khí để đánh nhau, con người luôn dễ dàng đi lùi, Hạ Ấm lại bị Đường Bưu nuôi cách ly trong nhà, nếu không phải lần này khu Bố Cát thông báo nhiệm vụ săn bắn mạnh mẽ, hắn nhất định sẽ không mang cô theo bên người.
Những gì Đường Bưu làm, Hạ Lưu đều thấy rõ ràng. Cậu không ngừng khuyên nhủ Hạ Ấm, khiến cô đi theo người khác cùng huấn luyện, tham gia săn bắn, nhưng mỗi lần cô đều lấy cớ phải chăm sóc cho Đường Bưu để từ chối.
Sáu năm, cô đã thay đổi hoàn toàn.
Không thể không nói trên phương diện này, Đường Bưu thực sự đã thành công, hắn đã hoàn toàn tiêu diệt nanh vuốt của Hạ Ấm, cô chỉ có thể dựa vào hắn mà sống.
Diệp Thần nghiêng đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt cây kiếm bên hông, trong mắt hiện lên chút tàn nhẫn. Cậu cũng không phải là người tốt gì, Hạ Ấm lại nhiều lần cùng cậu đối nghịch, nếu không phải thời gian và địa điểm không cho phép, lấy tính cách của cậu thì đã sớm ra tay rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt này của Hạ Ấm, Hạ Lưu không nhịn được mà nhíu mày, cậu không nghĩ Diệp Thần vô hại, ngược lại cậu vô cùng đề phòng Diệp Thần. Nếu đã có thể an ổn sống tại khu hoang dã, không có năng lực tuyệt đối không có khả năng đó. Đừng quên, Diệp Thần làm em trai của Diệp Cẩn, là em trai của Vua khu Bố Cát, Diệp Thần có đúng là giống như những gì người ta nói hay không? Nhìn thấy Diệp Thần cúi đầu, Hạ Lưu liền có cảm giác hít thở không thông, trực giác nói cho cậu biết Diệp Thần như hiện tại rất nguy hiểm!
Nói thật, bộ dạng của Hạ Ấm chính là xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cũng rất đẹp, thân dưới rất quyến rũ. Nếu không có Đường Bưu che chở, lấy khả năng của hai chị em, nhất định vẫn có thể an ổn vượt qua những năm này, mọi chuyện nhất định là trong họa gặp phúc.
“Chị, cẩn thận một chút.” Hạ Lưu thản nhiên lên tiếng, nghiêng người che tầm mắt của cô.
“Tiểu Lưu.” Hạ Ấm bất mãn gọi ra nhủ danh của cậu, có chút không cam lòng thấy cậu che đi Diệp Thần, nhưng đối với Hạ Lưu, cô vô cùng lo lắng, mấy năm trước đều là cô chăm sóc Hạ Lưu. Sau khi liên minh thành lập an ổn thì Hạ Lưu luôn chăm sóc cô, Hạ Ấm rất hưởng thụ loại cuộc sống này, bảo vệ của Đường Bưu, che chở của Hạ Lưu, làm cho cô cảm thấy rất kiêu ngạo, ở khu Bố Cát có người nào được như cô.
Cô không bao giờ muốn…nghĩ đến những ngày khổ cực ăn hôm nay không biết ngày mai nữa, cho nên, mặc kệ Hạ Lưu khuyên như thế nào, cô cũng không muốn rời khỏi Đường Bưu. Cô có tính toán của mình, chỉ cần bám chặt Đường Bưu, sẽ không cần lo không có ngày lành, Đường Bưu có tâm tư khác với Hạ Lưu, cô cũng biết một ít, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm. Những năm qua cô vẫn trốn tránh Hạ Lưu, cậu khuyên cô rời khỏi Đường Bưu, cô nghĩ Hạ Lưu chính là muốn độc chiếm Đường Bưu.
Lần này ra ngoài săn bắn cô vốn không muốn theo, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này có khi đi đến mười ngày nửa tháng, để hai người họ ở chung lâu như vậy cô không yên tâm nên mới phải đi theo. Bằng không với tính cách của Đường Bưu, nhất định sẽ tùy tiện tìm người thay thế mình.
Cô không cam lòng, năm đó vì cứu Hạ Lưu mà thân thể của mình cô cũng bán đứng. Nhưng hôm nay cậu lại cùng cô hưởng chung một người đàn ông, Hạ Lưu làm cô vô cùng thất vọng, nhưng nếu cậu đã bất nhân đừng trách người chị này bất nghĩa.
Nghĩ như thế, ánh mắt cô nhìn Hạ Lưu liền mang theo chút sát ý.
Hạ Lưu lo lắng nhìn ra bên ngoài, không chú ý đến vẻ mặt của Hạ Ấm, mà Diệp Thần cũng bị che mất nên cũng không thấy được biểu tình thay đổi của cô.
“Rầm rầm!!”
Đột nhiên bên ngoài nổi lên ánh lửa ngập trời, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, làm cho mọi thứ gần đây bừng tỉnh.
“Đường Thuận?” Khuôn mặt Đường Bưu bình tĩnh nhìn về phía Đường Thuận hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Đường Thuận là một thể thuật giả cấp ba, trước mạt thế có tập qua võ Trung Quốc cổ truyền, thân thủ rất cao. Tuy chỉ là cấp ba nhưng cũng không kém nhiều so với Đường Bưu cấp bốn. Lúc này, hắn đang ở ngoài đề phòng, Đường Bưu vừa mở miệng hắn liền phản ứng lại.
“Đến, rất mạnh.” Đường Thuận nói không nhiều, chỉ nói những từ trọng tâm.
Vừa nghe Đường Thuận nói có người đến, hơn nữa thực lực lại rất mạnh, Đường Bưu liền đề phòng hơn. Thực lực của Đường Thuận hắn biết rõ, có thể làm Đường Thuận biến sắc, người đến hẳn là dị năng giả hay thể thuật giả cấp năm.
Mạt thế, gặp người ở khu hoang dã cũng không phải chuyện tốt. Cướp bóc cũng không phải chỉ có trong tiểu thuyết, ở trong này không có đạo đức quy tắc ràng buộc, ai mạnh thì người đó là vua!
Lần này, đội ngũ lính đánh thuê săn bắn phần lớn đều là dị năng giả, thể thuật giả khu Bố Cát, thực lực cũng không chênh lệch mấy, Đường Bưu mạo hiểm tiến vào khu hoang dã là vì để săn một chút tinh hạch hoặc dị hạch để chuẩn bị thăng cấp. Không nghĩ đến lúc này lại gặp đội ngũ khác, trong lòng nhịn không được vài phần muốn rút lui.
“Rất xa?” Đường Bưu nhíu mi, mở miệng hỏi.
“Không đi được.” Đường Thuận lắc đầu, hai chân di chuyển, trở lại bên cạnh Đường Bưu, hai mắt nhìn chằm chằm vài thân ảnh đang chậm rãi đi đến trong bóng đêm.
“Đường Bưu khu Bố Cát, không biết người đến là ai?” Đường Bưu bất đắc dĩ, chỉ đành mở miệng báo ra tên mình, hy vọng đối phương có thể lưu tình thả cho bọn họ đi.
Dám ở khu hoang dã làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là không kém, Đường Bưu không phải kẻ ngốc nên sẽ không cố tình gây sự.
“Đường Bưu khu Bố Cát, chưa nghe qua.” Trong bóng đêm vang lên thanh âm từ xa truyền đến, chậm rãi hiện ra dưới ánh trăng bóng dáng của năm người, cầm đầu là một người thân thể khỏe mạnh, người đàn ông khuôn mặt hơi non nớt nhưng lại cao khoảng một mét chín, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt người đến, người Diệp Thần run lên, người này cậu biết, không, nên nói là Diệp Thần trước đây biết người này.
Tống Tiểu Ngọc, tiểu thiếu gia của Tống gia ở Giang Nam, thanh danh của Tống Tiểu Ngọc ở Giang Nam cũng không nhỏ, rõ ràng là một người đàn ông cao một mét chín nhưng lại là một tên thuần linh (chuẩn thụ), cái loại không thể đi đè người khác. Lẽ ra lấy thân hình của Tống Tiểu Ngọc, cho dù thích đàn ông cũng phải thích mấy người anh tuấn mới đúng, nhưng sự đời khó liệu, Tống Tiểu Ngọc thích nhất là người có dáng vẻ thư sinh, nhìn có vẻ nhu nhược.
Tống Tiểu Ngọc và Diệp Thần nhận thức chính là phân vượn (Chi: duyên phận, hai chữ này đồng âm).
Diệp Thần theo Diệp Cẩn đi đến Giang Nam chơi, Diệp Cẩn có việc phải rời đi, nên để Diệp Thần ở lại một mình ở nhà ăn. Khi đó Tống Tiểu Ngọc mới từ khu hoang dã trở về, khiêng một con dị thú cấp bốn vào nhà ăn đổi điểm, ngoài ý muốn liền thấy Diệp Thần, nhất thời điên đảo, không cần suy nghĩ liền nhào đến cầu hôn cậu.
Diệp Thần choáng váng, nhìn người đàn ông trước mắt to như con gấu lại cố tình làm ra bộ dạng thẹn thùng của con gái, cầu hôn với cậu. Sợ tới mức liền trốn dưới bàn.
Sau đó Tống Tiểu Ngọc liền giải thích, mới làm cho Diệp Thần chui ra khỏi bàn. Hai người nói chuyện một lúc thì Diệp Thần mới nói cho Tống Tiểu Ngọc, cậu cũng nằm dưới, không có cách nào đè người ta. Tống Tiểu Ngọc sau khi xác nhận một lúc lâu liền thương tâm mà khóc, kêu gào vô cùng thảm thiết.
Diệp Cẩn từ ngoài đi vào liền thấy Tống Tiểu Ngọc ôm Diệp Thần khóc lớn, cậu thì đang sợ đến mức không dám động, Diệp Cẩn liền lôi Tống Tiểu Ngọc ra đập một trận…Sau đó chính là không đánh không quen biết.
Tống Tiểu Ngọc cùng Diệp Thần coi như là quen biết, bất quá chuyện này Hứa Kham cũng không biết.
“Tống Tiểu Ngọc, sao anh lại ở đây?” Thấy Tống Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm Hạ Lưu, Diệp Thần vừa nhìn liền hiểu được anh ta là đang coi trọng Hạ Lưu. Quay đầu lại nhìn Hạ Lưu một chút, không thể không nói Hạ Lưu vô luận là diện mạo hay khí chất đều phù hợp với sở thích của Tống Tiểu Ngọc, nếu không phải có nhiều người người ở đây, cậu nghĩ chắc anh ra đã muốn ra tay cướp người.
“Di! Diệp Thần.” Nghe thanh âm quen thuộc, ánh mắt Tổng Tiểu Ngọc từ trên người Hạ Lưu di chuyển.
Hạ Lưu bện cạnh không được tự nhiên lắm, bị ánh mắt như thế Tống Tiểu Ngọc nhìn, Hạ Lưu nhịn không được rùng mình một cái. Cảm giác đó giống như đang bị rắn nhìn, lạnh lùng cùng tàn bạo.
Sau khi thấy rõ đúng là Diệp Thần, Tống Tiểu Ngọc thu hồi khuôn mặt lạnh như băng, vừa ôm lấy Diệp Thần vừa dùng sức thật mạnh vỗ vai Diệp Thần, “Diệp Thần, cậu như thế nào cũng đến khu hoang dã này, nơi này rất nguy hiểm! Diệp Cẩn sao không đi cùng cậu?”
Diệp Cẩn thương Diệp Thần bao nhiêu anh so với bất kỳ người nào đều rõ ràng. Diệp Cẩn là tên đệ khống làm sao có thể để Diệp Thần tiến vào khu hoang dã, nhớ rõ trước kia ngay cả huấn luyện bình thường Diệp Cẩn cũng không muốn cho cậu tham gia, như thế nào lại thay đổi?
“Anh tôi một năm trước đã mất tích…” Diệp Thần thản nhiên nói. Trong trí nhớ, Diệp Cẩn đối với cậu thật sự rất tốt, cho dù là hiện tại gọi tên Diệp Cẩn, thân thể cũng nhịn không được mà run lên, ngực truyền đến từng trận đau đớn và chua xót.
Yêu cùng bảo vệ đã xâm nhập tận xương cốt, chỉ sợ người đã mất nhưng thân thể vẫn nhớ mãi phần tình cảm này!
“Cái gì?” Mặt Tống Tiếu Ngọc liền thay đổi, một năm này anh luôn ở trong trung tâm khu hoang dã, chuyện của Diệp Cẩn anh cũng không biết, lần này vất vả từ trung tâm trở về, tính nghỉ ngơi thật tốt. Ai ngờ xảy ra chuyện ngoại thành thất thủ, vừa nghe là ở khu Bố Cát, anh liền không ngừng nghỉ chạy đến. Tính mượn cơ hội này ôn chuyện với Diệp Thần, lại không nghĩ đến Diệp Cẩn đã xảy ra chuyện, ôm Diệp Thần quan sát một lúc, lo lắng nói: “Diệp Thần, cậu không sao chứ? Diệp Cẩn đã xảy ra chuyện, cậu sao lại không biết đi Giang Nam tìm tôi?”
Diệp Thần có năng lực gì, Tống Tiểu Ngọc cũng biết.
Diệp Cẩn gặp chuyện không may, Diệp Thần khẳng định trải qua không tốt, “Tên nhóc Hứa Kham kia đâu? Sao lại không đi theo bảo vệ cậu? Tôi biết ngay tên khốn đó không đáng tin cậy…”
Vừa nói vừa đập tay vào bức tường bên cạnh, “Ầm!” Hơn phân nửa bức tường bị Tống Tiểu Ngọc phá nát. Đám người Đường Bưu bên cạnh không ai dám mở miệng, Hạ Ấm run rẩy, trốn sau lưng Hạ Lưu, một chút tiếng động cũng không dám nói, làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo lúc trước.
“Tôi cũng không có việc gì?” Diệp Thần không hề sợ mà con vỗ nhẹ tay Tống Tiểu Ngọc, tùy ý nói: “Chúng ta vất vả lắm mới gặp, đừng nói chuyện mất hứng, xui!”
“Được, không nói đến tên khốn đó.” Tống Tiểu Ngọc liền hiểu, từ trong lời nói của Diệp Thần liền biết không nên hỏi về chuyện của Hứa Kham, bất quá không khó nghe ra ý tứ chán ghét không hề che dấu.
Diệp Thần là người mà anh coi là bạn, còn tên Hứa Kham, hắn chán ghét tận đáy lòng.
Năm đó, anh cũng từng khuyên Diệp Cẩn đưa Hứa Kham đi, rồi đem Diệp Thần đưa đến Giang Nam, có Tống gia quan tâm, ai dám tìm cậu gây chuyện. Khi đó Diệp Cẩn lại do dự từ chối! Nói là không muốn làm phiền Tống Gia, cho dù Hứa Kham tham vọng hay là người xấu thì cũng nhất định không làm ra chuyện tổn hại Diệp Thần.
Tống Tiểu Ngọc cũng không cho rằng như vậy, ánh mắt Hứa Kham nhìn Diệp Cẩn làm cho người ta nghi ngờ, nhưng Diệp Cẩn lại không đồng ý, anh chỉ có thể từ bỏ. Nhưng cũng có ám chỉ với Diệp Thần là nên cẩn thận Hứa Kham.
Thấy biểu tình này của cậu chắc là đã thông suốt.
Nói xong, ánh mắt Tống Tiểu Ngọc liền chuyển qua ngắm Hạ Lưu, khóe miệng Diệp Thần cong lên, mỉm cười tiến lên giới thiệu.
Đường Bưu biết Tống Tiểu Ngọc là người Tống Gia Giang Nam, lập tức hô hấp dồn dập, lại thấy Tống Tiểu Ngọc có hứng thú với Hạ Lưu lập tức nháy mắt với Hạ Lưu, bảo Hạ Lưu đón tiếp Tống Tiểu Ngọc.
Thấy thế Hạ Ấm liền không thể nén được cơn giận, Tống Gia của Giang Nam, Hạ Ấm cho dù ngu ngốc cũng biết điều đó đại diện cho cái gì. Cơ hội này cô làm sao có thể bỏ qua, nếu có thể bám vào Tống Gia…Nghĩ thế, ánh mắt chợt lóe hung ác rồi biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!