Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký


Chương 51



Diệp Thần thở gấp, đầu dựa vào Diệp Cẩn, chậm rãi bình phục nhịp tim đang kích động, vuốt ve cái tay đang làm loạn của Diệp Cẩn, đỏ mắt nói: “An phận chút, nơi này là địa bàn của người ta, bảo tồn thể lực.”

Diệp Cẩn ủy khuất, tay đặt lên lưng Diệp Thần, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà…anh khó chịu, lúc nãy kích động, nơi đó…đứng lên!”

Diệp Thần ảo nảo không thôi, nơi nào trốn không tốt, thế nào lại chạy đến trong núi rừng nơi chim không thèm ị này.

Diệp Thần hít thở một chút, thân thể xem như đã khôi phục không ít khí lực, không nói nhiều mà đẩy Diệp Cẩn ra, ý bảo y ngồi xuống, Diệp Thần không được tự nhiên nói: “Ngồi xuống, em giúp a.”

“Dùng miệng?” Diệp Cẩn vui vẻ nói.

Mặt Diệp Thần không hề thay đổi, trừng mắt nhìn y, ảo não nói: “Dùng tay? Không cần thì em chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tin tức.”

Diệp Thần không thèm để ý đến Diệp Cẩn, người này là loại được một tấc lại tiến một thước, nếu theo y, không chừng còn nháo ra nhiều chuyện hơn. Vết thương trên người đã khôi phục không sai biệt lắm, trên người đang mặc áo sơ mi, phía dưới trống rỗng không mặc gì hết.

“Dùng tay cũng được, nhưng…lần sau em phải bồi thường a.” Diệp Cẩn nhanh chóng nói. Lấy tính tình không được tự nhiên của Diệp Thần, nếu còn ép buộc, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không được.

Diệp Cẩn thân trên không mặc gì, phía dưới mặc quần quân đội, một thân cơ thể rắn chắc có lực, mở ra hai chân, thản nhiên ngồi ở trên ghế.

“Nhanh lên, anh nhịn không được.” Diệp Cẩn vội nói.

Lần này tuy không được ăn thịt, nhưng uống miếng canh thịt cũng được. Hơn nửa có thể hưởng thu sự chủ động hầu hạ của tiểu Thần, như thế nào cũng không lỗ. Trong lúc Diệp Thần hôn mê, y đã lén liên hệ với bọn Mạc Phong, đều bị thương nhẹ, không có gì trở ngại.

Ngày đó, Trương Như Anh rất liều mạng! Trực tiếp bảo Manny cho nổ bom, thứ kia đã làm cho huyện An Bình bị san thành đất bằng. Bọn họ bị đánh cho trở tay không kịp, nhiều ít cũng bị chút thương tích, nhưng tốt hơn đám trí thi nhiều.

Diệp Thần nhìn mắt Diệp Cẩn, tầm mắt rơi xuống quần quân đội đang nhô lên cao, dở khóc dở cười nói: “Gấp như vậy, tự mình làm đi!” Trước kia mặc quần áo nên không có quan sát kỹ, lần này Diệp Thần đánh giá thật cẩn thận, dáng người Diệp Cẩn tràn đầy sức bật, làn da màu đồng cổ, dáng người thon dài, cân xứng như người mẫu.

Đưa tay cởi quần ra, cây gậy bên trong bật ra, tráng kiện, màu tím sậm vô cùng có tinh thần, Diệp Thần hít khí lạnh, giật mình nhìn thứ đồ chơi này, lớn như vậy nơi kia làm sao nuốt vào? Sau khi nhìn thấy, Diệp Thần cảm thấy có chút sợ.

Thấy Diệp Thần lùi bước, Diệp Cẩn nói: “Sợ, anh đây vẫn là trực tiếp thượng em là được.” Nói xong, đứng dậy tính đè lên người Diệp Thần, cây gậy thật lớn phun ra chất lỏng, bộ dáng thập phần hưng phấn.

Diệp Thần đưa tay ra, nắm lấy nơi đó của Diệp Cẩn, nhỏ giọng nói: “Ai, ai nói em sợ, tốc chiến tốc thắng! Chốn đào nguyên này chung quy cũng không nên ở lâu, ai biết ở lâu thì thân phận thật sự của chúng ta có bị lộ ra ngoài không?”

Diệp Thần nắm cây gậy của Diệp Cẩn, xúc cảm nóng bỏng, làm cho toàn thân cậu cũng nóng lên. Sau khi sờ soạng hai cái, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn đang nheo mắt thoải mái, cảm giác buông lỏng, cậu cũng an tâm hơn. Cậu cố gắng di động, đưa tay xuống chiếu cố quả cầu bên dưới.

Diệp Thần tuy lộng không có quy tắc nhưng Diệp Cẩn lại cảm thấy vô cùng thích thú, cả người đều thả lỏng, ánh mắt khôn khéo nội liễm trước đây giờ đều tan rõ, bộ dáng thích vô cùng.

“Phù phù…” Diệp Cẩn thở dài một hơi, một tay bắt lấy bàn gỗ bên cạnh, một tay dừng ở trên đầu Diệp Thần, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Lực vuốt ve của Diệp Thần khi nhẹ khi nặng, lúc mới bắt đầu có điểm đau, nhưng nam nhân đều hiểu biết lẫn nhau, không bao lâu, Diệp Cẩn liền cảm thấy cực kỳ thoải mái!

Diệp Thần khẩn trương nói: “Thế nào? Có mạnh quá không?”

Cậu là lần đầu tiên làm loại sự tình này, khó tránh khỏi có chút mới lạ, cảm giác so với treo cổ tang thi và dị thú vất vả hơn nhiều. Nhưng, cảm giác khi làm cho Diệp Cẩn, cũng rất vui vẻ!

Diệp Cẩn lắc lắc đầu, thân mình hơi căng chặt, cây gậy thô to dựng thẳng, còn chảy nước, hiển nhiên là vô cùng kích động. Trợn mắt cúi đầu, nhìn Diệp Thần ngồi xổm trước mặt, vật kia cách Diệp Thần không đến mười li, mơ hồ có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của Diệp Thần, nhất thời kinh động, cả ngực đỏ bừng, thở dốc kịch liệt, giống như đang đứng bên cạnh dốc núi.

Tay Diệp Cẩn từ tóc Diệp Thần chậm rãi đi đến bên miệng cậu, Diệp Cẩn nói: “Thật muốn thử xem?”

Diệp Thần tức giận liếc mắt nhìn Diệp Cẩn, đứng thẳng dậy, lại chậm rãi ngồi xuống, lực đạo trên tay nặng một chút, nghe âm thanh thở dốc của Diệp Cẩn, cậu lại nổi lên cảm giác, vật nhỏ bán nhuyễn cũng chậm rãi đứng lên bất quá bị cậu đè xuống, nói: “Chết đến nơi rồi còn nghĩ cái gì không đâu, bên huyện An Bình thế nào? Huyện An Bình chỉ cách núi Đại Minh này tầm nửa giờ, lá gan Hoàng Thạch thật đúng là đủ lớn.”

Diệp Cẩn kéo Diệp Thần lên, để cho cậu khóa ngồi trên đùi y, đưa tay chạm vào hạ thân Diệp Thần, cầm lấy cây gậy của cả hai, cao thấp ma sát, đầu dựa lên vai Diệp Thần, nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Huyện An Bình bị Manny san bằng…Mạc Phong nói, Hứa Kham ở gần đó tìm kiếm thật lâu trước khi đi nói là thù chặt tay, ngày khác tất báo, rồi đi lên quốc lộ 139, rút về hướng Diêm Hồ. Còn đám tang thi và trí thi vây ở huyện An Bình cũng vô cùng quỷ dị lui lại!”

Hạ thân bị Diệp Cẩn cầm ở trong tay, Diệp Thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, cắn môi, mội lác sau nhịn không được mà vặn vẹo…nhìn Diệp Cẩn mang khuôn mặt yêu nghiệt của Dung Tuyên, bất giác ngẩng đầu hôn y.

Hai người trầm mặc, điên cuồng mà hôn nhau, môi của Diệp Cẩn vừa nóng lại bá đạo, tay Diệp Cẩn bao trùm lấy Diệp Thần, lực đạo không hề nhẹ, hạ thân hai người dính sát vào nhau không ngừng chảy nước, ước chừng hai mươi phút sau, Diệp Thần gần như hít thở không thông, Diệp Cẩn mới dừng tay, hai người gian nan hít thở, thân mình căng chặt đột nhiên thả lỏng, sau một trận run rẩy, trong lòng bàn tay hai người là chất lỏng ấm áp.

Diệp Cẩn ngừng lại, ôm chặt lấy Diệp Thần.

Cẩn thận hôn lên sườn mặt của cậu, nói: “Tiểu Thần.”

Diệp Thần thở dốc, thân mình trắng nỗn chuyển sang màu hồng nhạt, hầu kết trượt lên trượt xuống, nuốt một ngụm nước miếng, trả lời “Ân”, từ từ nhắm hai mắt, nghỉ ngơi.

“Tiểu thần, em còn sống thật tốt!” Diệp Cẩn ôm Diệp Thần, rất chặt.

Diệp Thần cứng đờ, sau đó thả lỏng, nói: “Còn sống, đương nhiên là tốt!”

Hai người im lặng hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, “Rột rột” Tiếng bụng đói vang lên đánh vỡ yên tĩnh, Diệp Cẩn để cho Diệp Thần đứng dậy, lần này, tuy rằng chưa làm đến bước cuối, nhưng tình cảm của hai người lại tiến thêm một chút, tăng thêm một phần ăn ý.

Chốn đào nguyên, căn nhà màu hồng nằm ở giữa.

Hoàng Thạch ngồi ở trong phòng, sửa sang lại văn kiện trên bàn, đứng dậy xoay thắt lưng, nhìn một người khác ở trong phòng, nói: “Quyết Năng, anh đói bụng.”

Quyết Năng ngồi ở chỗ tối, trên bàn của y chất đầy văn kiện, lạnh lùng nói: “Cách lần trước anh ăn đã là ba giờ, trên bàn đều là văn kiện khẩn cấp, trước bảy giờ phải xem cho xong.”

“Quyết Năng, anh đói!” Hoàng Thạch nói.

Ai! Ngày hôm đó rốt cục là chuyện gì, lúc trước không nên bị lừa, tiếp nhận cái gì gọi là liên minh chủng loại biến dị, hắn chỉ muốn có cuộc sống điền viên mà thôi, không biết làm sao lại đến chốn đào nguyên nơi chim không ị này ngốc cả đời anh! Nhất định là phương thức hắn rời giường không đúng, bằng không với chỉ số thông minh 260 của hắn, lại ngu xuẩn đáp ứng loại sự tình này…

Quyết Năng biểu tình co giật, mặt không chút thay đổi nói: “Làm nũng vô dụng, trước bảy giờ phải xem cho hết văn kiện, nếu không nhịn ăn một ngày.”

Đối với vô lại, y không thể mềm lòng. Lúc trước là ai lời thề son sắt đáp ứng với y, lúc này mới không bao lâu đã đổi ý, trên đời này cũng không có thuốc hối hận!

Hoàng Thạch dựa vào trên bàn, một tay cầm lấy văn kiện trên bàn, nói: “Không cần, Quyết Năng em thay lòng đổi dạ, không thương anh! Lúc trước là ai nói yêu anh nhất? Kẻ phụ lòng…Trần Thế Mĩ…”

Quyết Năng trở mặt xem thường, nếu để cho chủng loại biến dị trong chốn đào nguyên nhìn thấy vẻ mặt này của Hoàng Thạch, không biết sẽ có biểu tình gì? Đã là người hơn 30 tuổi, như thế nào càng lớn càng giống đứa nhỏ, thực khiến người ta đau đầu!

Quyết Năng xoa đầu, nhỏ giọng nói: “Một lần, thân phận của hai người vào chốn đào nguyên ba ngày trước đã điều tra chưa? Đám điên Địa Ngục, không có việc gì thì trêu chọc quân đội liên minh làm gì chứ, khiến cho đám người liên minh đều chú ý đến Diêm Hồ, gần đây, nói mọi người ở chốn đào nguyên cẩn thận một chút, đừng để người khác bắt lấy, lộ ra dấu vết.”

“Chỉ có một lần, thật nhỏ mọn…” Hoàng Thạch lẩm bẩm nói: “Hai người kia em không cần xen vào, chuyện Diêm Hồ chúng ta không tham gia, cứ để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, Fujino đã nói chuyện ở Hải Cảng làm rất bí mật, lại không biết nói không có tường nào không lọt gió, quân đội liên minh đã sớm chiếm được tin tức, đang chờ bọn họ ra tay, sau đó mới dẹp yên…”

“Chuyện Fujino làm sao anh lại biết?” Quyết Năng nhíu mày nói, bất an đỡ cổ, động tác Hoàng Thạch làm cho hắn có chút phân tâm, bút trên tay cũng bị chảy mực, làm văn kiện trên tay cũng bị vẽ loạn, “An phận chút, cứ ăn thường xuyên, em thừa nhận không nổi!”

“Trong lòng anh đều biết.” Hoàng Thạch ma sát răng, lộ ra răng ranh, chui vào trong cổ Quyết Năng, thật muốn đem người này toàn bộ nuốt vào, nhưng lại luyến tiếc!

“Thủ trưởng, Phan Khởi có việc thông báo!” Phan Khởi đứng ở bên ngoài, gõ hai cái, là tư thái của một quân nhân.

Người ngoài không biết chốn đào nguyên, chỉ biết chốn đào nguyên là liên minh của chủng loại biến dị, lại không biết đại đa số chủng loại biến dị đều xuất thân từ quân nhân, đều là người xương cốt rắn rỏi. Chốn đào nguyên dễ thủ khó công, trước mạt thế chỉ là một thôn nhỏ trong núi chỉ có tầm 300 người, giao thông không tiện, người miền núi phần lớn đều là tự cung tự cấp, rất ít liên lạc cùng ngoại giới.

“Chờ!” Hoàng Thạch nói.

Dựa vào cổ Quyết Năng, cọ vài cái, cho đến khi người bị cọ tức giận, mới lưu luyến trở lại bàn làm việc ngồi xuống, hai chân khép lại, che dấu nơi mất tự nhiên, ngẩng đầu nói: “Tiến vào!”

Phan Khởi tiến vào, đem tư liệu Hi La tuần tra giao lên, “Thủ trưởng, hai người kia đã tỉnh, trong đó có một người tựa hồ thực hiểu biết về chốn đào nguyên, muốn đưa bọn họ lại đây không?”

Hoàng Thạch động vài cái, cũng chưa thể bình phục khô nóng ở bụng dưới, nghe nói người Phan Khởi mang về ba ngày trước đã tỉnh lại, thân mình nhúc nhích, trên mặt mang theo một chút cứng nhắc, nói: “Không cần, chút nữa tôi tự mình qua đó!”

Quyết Năng kinh ngạc, người khác có lẽ không biết Hoàng Thạch, nhưng y đã đi theo bên người Hoàng Thạch vài năm, y đương nhiên hiểu rõ mỗi động tác cùng biểu tình của Hoàng Thạch, Hoàng Thạch biết hai người kia!

Phan Khởi nói: “Vâng.”

Tuy có chút chần chờ, Phan Khởi cũng hoài nghi có gì đó không thích hợp. Đem hằng ngày sự vụ trong chốn đào nguyên nói một lần, liền xoay người rời đi.

Quyết Năng buông bút trong tay, nghi hoặc nói: “Hoàng Thạch, anh nhận biết hai người kia?”

Hoàng Thạch sửng sốt, biểu tình có chút không được tự nhiên, mở miệng nói: “Quyết Năng, việc này em đừng hỏi nhiều, xử lý chuyện ở Diêm Hồ hồ trước, chuyện này anh sẽ xử lý!”

Nói xong, cúi đầu nhanh chóng xử lý văn kiện ở trên bàn.

Động tác giấu đầu hở đuôi, làm cho Quyết Năng nghi ngờ, cắn chặt môi, nhìn Hoàng Thạch thật sâu vài lần, không hỏi nhiều mà cầm bút lên làm việc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN