Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 72: Thăng cấp võ giả cao cấp
Diệp Thần vào phòng, tùy ý tìm nơi ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra không ít tinh hạch cùng dị hạch, có tinh thần lực làm hậu thuẫn, Diệp Thần có thể tùy ý hấp thu năng lượng trong tinh hạch và dị hạch mà không cần lo sẽ bị nổ tan xác.
“Trùng kích lá chắn cấp năm thì những tinh hạch và dị hạch ngoài cấp sáu tạm thời không dùng đến.” Diệp Thần nói xong cũng phân chia tinh hạch và dị hạch trong tay, lần này cậu không chỉ tính trùng kích lá chắn cấp năm, mà còn muốn thử cả cấp sáu, cấp năm và cấp sáu tuy chỉ kém một bậc, nhưng võ giả trung cấp và võ giả cao cấp có sự khác biệt rất lớn.
Dị năng giả sau khi trở thành võ giả cao cấp mới chính thức bước vào cảnh cửa cường giả, ở cấp sáu dị năng trong thân thể sẽ thăng hoa từ lượng thành chất, vô số dị năng giả bị kẹt ở võ giả trung cấp mười mấy năm cũng không thể vượt qua được cánh cửa này. Giữa mạt thế, sinh mệnh của dị năng giả, thể thuật giả hơn người thường gấp mười, chỉ cần họ có thể vượt qua lá chắn võ giả cao cấp thì liền có được sinh mệnh 150 năm.
Sau này, võ giả cấp bảy sẽ có được 160 năm, võ giả cấp tám sẽ có được 170 năm.
Long Tường Thiên ở Long Nhất là võ giả cấp chín đã có tuổi thọ 190 năm, chỉ cần đột phá đến đỉnh cấp chín liền có thể đột phá thành 200 năm.
Những điều này là do Diệp Cẩn lén nói cho Diệp Thần, kéo dài sinh mệnh đối với người thường mà nói là họa không phải phúc, cao tầng liên minh nhất trí quyết định đem điều này che giấu.
Diệp Thần thả lỏng tứ chi, đem tinh hạch và dị hạch đặt ở bốn phía, tinh thần lực kết võng kín không một khe hở, cắn nuốt năng lượng trong tinh hạch và dị hạch, vừa cắn nuốt năng lượng của chúng vừa chải chuốt năng lượng đang chảy trong cơ thể, kinh mạch mềm dẻo bị phá vỡ rồi khép lại, vô số lần như thế khiến cho kinh mạch mở rộng hơn lúc đầu mười lăm lần, từ dòng suối nhỏ biến thành sông ngòi.
Dưới tác động của năng lực thật lớn thì lá chắn cấp năm trở nên vô cùng mỏng yếu.
Trong khoảng thời gian này rèn luyện bên bờ sinh tử, thân thể cùng ý thức đã được tôi luyện hoàn mỹ, chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi, và Diệp Thần vẫn luôn cảm thấy được là đang thiếu cái gì đó!
Diệp Thần dần dần đắm chìm trong đó, tinh thần lực hội tụ một chút rồi tiến vào trong thức hải của mi tâm.
Đột nhiên, Diệp Thần nhìn thấy một bóng đen mơ hồ.
Không, làm sao có thể?
Đây là thức hải trong mi tâm của cậu, nơi này sao lại có một bóng đen?
“Rốt cục cậu cũng đến đây, tôi đã chờ cậu thật lâu!” Bóng đen nói.
Diệp Thần kinh ngạc, hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại ở trong thức hải của tôi?”
“Thức hải của cậu? Không, đây là thức hải của tôi.” Bóng đen hét lên, thân ảnh hư ảo lúc ẩn lúc hiện, mang theo sát khí nhìn chằm chằm Diệp Thần ở đối diện.
“Cậu là Diệp Thần.” Diệp Thần run lên, trong mắt mang theo lãnh ý, khó trách cậu luôn cảm thấy được bản thân đang thiếu cái gì, lúc sử dụng tinh thần lực luôn có chút không thông suốt, tuy rằng rất mịt mờ nhưng Diệp Thần vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Đúng vậy, hiện tại cậu có thể trả lại thân xác cho tôi không?” Bóng đen vội vàng hỏi, không phải nó không muốn cướp lại thân thể nhưng linh hồn của nó quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Thần, cho nên chỉ có thể bị nhốt trong thức hải.
Nhìn bóng đen hư ảo không hề có thật thể, trên khuôn mặt kia biểu lộ sự kiêu căng, Diệp Thần bất giác cười lạnh một tiếng, bóng đen này đúng là chính chủ ngu ngốc ngày ấy, còn… như thế nào còn nghĩ hắn sẽ trả lại nhỉ? Với sự miêu tả chính chủ trong tiểu thuyết, bóng đen này cũng không phải là thứ gì tốt, hiện tại yếu thế này hơn phân nửa chính là vì mình.
“Dựa vào cái gì?” Diệp Thần khẽ cười.
Bóng đen bắt đầu cướp đoạt quyền chi phối của thân thể, năng lượng màu xám bắt đầu ăn mòn thức hải, khuôn mặt vặn vẹo hiện ra biểu tình dữ tợn, nói: “Đây là cơ thể của tôi.”
“Thì sao?” Diệp Thần nói, năng lượng màu xám càng ăn mòn Diệp Thần càng cảm thấy không thích hợp, vận chuyển tinh thần lực bắt đầu ngăn cản, ở trong thức hai lớn như vậy, hai loại năng lượng xám và bạc dần dần không ngừng chém giết hòng chiếm giữ địa bàn.
Diệp Thần làm người hai thế, nhân sinh từng trải so với bóng đen phong phú hơn rất nhiều, khi nào thì tấn công khi nào thì thủ đều không hề lưu thủ, ở mạt thế muốn sống sót thì phải tàn nhẫn. Ở đây cậu có vướng bận cho nên cậu thích hợp sinh tồn hơn bóng đen này.
Bóng đen này ngay cả chút thủ đoạn nhỏ vụng về của Hứa Kham cũng nhìn không ra thì làm sao lại bảo cậu phải buông tha thân thể này, hơn nữa, cậu không có khả năng buông tay Diệp Cẩn, Diệp Cẩn là người của cậu! Đây là một chiến chỉ được thắng, bóng đen này ở trong thức hải ngủ đông lâu vậy mà vẫn chưa động thủ, cậu không tin nó không hề có mưu đồ gì.
“A…” Một âm thanh thê lương vang lên, vang vọng trong thức hải khiến thức hải quay cuồng.
Diệp Thần bình tĩnh nhìn.
“Thả tôi ra, tôi bỏ cuộc, bỏ cuộc…” Bóng đen quay cuồng, thân ảnh hư ảo dần trở nên trong suốt, tinh thần lực của Diệp Thần không ngừng cắn nuốt năng lượng màu xám trong thức hải.
Sau khi tinh thần lực màu bạc cắn nuốt năng lượng màu xám xong thì cũng hiện ra màu vàng nhạt, tuy nó không nhiều lắm nhưng lại vô cùng tinh thuần, chiếm cư giữa thức hải của cậu.
Ở bên cạnh năng lượng màu vàng nhạt như ẩn như hiện xuất hiện năng lượng không gian, sau khi năng lượng màu xám bị Diệp Thần cắn nuốt thì bóng đen trong thức hải hoàn toàn biến mất, nhìn hai cổ năng lượng ở cùng một chỗ trong ý thức hải, Diệp Thần sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc nói: “Ý thức! Tinh thần lực biến chất…rất mạnh!”
“Ầm!”
Không đợi Diệp Thần cẩn thận kiểm tra sự biến dị trong thức hải thì một tiếng nổ truyền đến toàn thân.
“Đột phá!” Diệp Thần vui vẻ nói.
Trong khoảnh khắc giao phong trong thức hải, năng lượng trong kinh mạch cũng đã đột phá được lá chắn cấp năm, vừa bước vào võ giả trung cấp, năng lượng trong kinh mạch cũng không ngừng lại, mà không cần cố gắng phá vỡ cánh cửa bước vào cấp sáu.
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
…
Sau lần thất bại thứ mười một, Diệp Thần thu liễm lại khí tức, thử vận chuyển ý thức trong thức hải, đem ý thức biến thành năng lượng thuần khiết nhất, tự ổn định rồi đánh vào lá chắn võ giả cao cấp cấp sáu.
“Ầm!”
Cánh cửa được mở ra, Diệp Thần im lặng cảm thụ năng lượng chạy trong cơ thể mình, đây là thực lực của võ giả cao cấp, thật mạnh! May mắn trước đây không cùng Hứa Kham giao thủ qua, trước đây cậu đã quá coi thường sự chênh lệch của võ giả cấp thấp và võ giả cao cấp, không chỉ tinh thần lực kém hơn mười lần mà dị năng trong kinh mạch nhiều hơn mấy lần so với võ giả cấp thấp.
Sau khi đột phá, Diệp Thần củng cố thực lực một chút thì mười lăm phút sau mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Võ giả cao cấp?” Diệp Cẩn khiếp sợ nhìn Diệp Thần đẩy cửa đi ra, trên mặt hiện lại sự vui mừng không thể che dấu được.
Diệp Thần gật đầu, không có phủ nhận, không nghĩ đến nhờ có bóng đen quấy phá mà tiện nghi cho chính mình, chẳng những có thể giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm trong cơ thể mà cũng có thể đột phá lá chắn võ giả cao cấp, tinh thần lực biến đổi thành ý thức, nó mặc dù không mạnh bằng thần thức nhưng so với tinh thần lực nó mạnh hơn gấp trăm lần, chỉ bằng ý thức này Diệp Thần có thể vượt cấp khiên chiến võ giả cao cấp cấp bảy, cho dù đánh với võ giả hoàng cấp cấp tám cũng không phải không thể.
Sự lột xác của Tống Tiểu Ngọc làm cho cơ thể của cậu cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Diệp Thần từng dùng qua thuốc cải tạo thân thể, năng lượng của nó vô cùng táo bạo, sau khi dùng nó thì phần lớn năng lượng đều ở trong kinh mạch của cậu, những lần tấn cấp sau chậm rãi dung nhập vào thân thể.
Tinh thần lực lột xác thành ý thức, dưới ý thức dẫn dắt khiến thân thể Diệp Thần đã tiến hóa thành thể thuật giả cấp năm, rất ít người ở liên minh đồng thời có thể nâng cấp dị năng cùng thể thuật.
Dị năng giả tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cường độ thân thể lại rất kém, còn thể thuật giả thì lại không am hiểu dị năng. Nhưng ở trên người Diệp Thần, bế tắc này lại được giải khai, ai cũng không biết tương lại Diệp Thần sẽ đạt được đến độ cao như thế nào!
“Một lần vượt hai cấp, thân thể em có khó chịu không?” Diệp Cẩn lo lắng nói.
Dị năng giả không thể vô hạn cắn nuốt năng lượng trong dị hạch và tinh hạch, bởi vì thân thể của dị năng giả sẽ không chịu nổi năng lượng trong đó, một khi vượt quá mức độ thừa nhận thì sẽ bị nổ tan xác.
Trong liên minh từng có người tham lam, bất chấp năng lực thừa nhận của bản thân đang ở cực hạn mà cưỡng chế cắn nuốt tinh hạch để tiến hóa, cuối cùng rơi vào kết cục nổ tan xác. Sau đó, không ai dám loạn cắn nuốt tinh hạch và dị hạch để thăng cấp. Dị năng giả và thể thuật giả sau khi thăng một cấp bậc sẽ dùng thuốc tương ứng để đề cao mức độ thừa nhận của thân thể, ở phương diện này thì thể thuật giả có ưu thế hơn so với dị năng giả.
“Cơ thể của em không có chuyện gì, anh đã quên em từng dùng qua thuốc cải tạo thân thể sao, loại thăng cấp này không phải là cực hạn của em.”
Diệp Cẩn cười, nói: “Em không nói thì anh cũng quên mất, võ giả trước nhân cấp cấp chín sau khi dùng qua thuốc cải tạo thân thể thì không cần lo đến việc mức độ thừa nhận.”
Diệp Thần khóe miệng khẽ cong, xem ra thuốc mà Diệp Cẩn đưa cho cậu vô cùng quý giá!
Nói một hồi, Diệp Cẩn nhìn ra bầu trời đang tối dần bên ngoài, mày càng nhíu chặt hơn, Giang Lăng rất nguy hiểm, vũ khí trên tay đã tiêu hao nhiều lắm, phải bổ sung khi có thể.
“Tiểu Thần.” Diệp Cẩn nhẹ giọng kêu: “Sinh năng của vũ khí sinh hóa của anh đã sắp tiêu hao hết rồi, bên em còn nhiều không?”
Diệp Thần suy nghĩ, mấy ngày nay cứ chạy trối chết, dị năng không ngừng tiêu hao rồi lại không ngừng khôi phục, sinh năng của vũ khí sinh hóa lại không thể phục hồi, sinh năng là một loại năng lượng nguyên đặc biệt, khu hoang dã không có nơi có thể tìm ra sinh năng được, lấy vũ khí sinh hóa của mình ra kiểm tra, không đến một phần ba, cúi đầu, nói: “Một phần ba.”
Diệp Cẩn kinh hãi, sinh năng của súng sinh hóa trên tay y đã sắp tiêu hao hết rồi, nhiều nhất chỉ có thể bắn một lần, nhìn thời tiết tối tăm ngoài cửa sổ, nói: “Phiền phức rồi, Giang Lăng nguy hiểm hơn những khu hoang dã gấp mấy lần, bổ sung sinh năng càng trễ thì bằng thực lực của chúng ta rất khó có thể thoát khỏi nơi này, nơi này đã bị phong ấn nhiều năm, các vật tư cơ bản đều đã tiêu hao không còn…”
Sức ăn của dị năng giả nhiều hơn so với người bình thường, biến dị thú tuy rằng có thể ăn nhưng đi săn ở Giang Lăng lại quá mức nguy hiểm, nghĩ đến điều đó Diệp Cẩn lại cảm thấy đau đầu không thôi, nhưng cũng may có Diệp Thần ở bên người, chuyện lớn hơn cũng có thể giải quyết được.
“Diệp Cẩn, anh không phải đã quên chỗ em có một đống vũ khí?” Diệp Thần khẽ cười, đây là đống vật tư ở Quốc An Cửu Cục mà cậu cướp được, nếu Hứa Kham biết đống vật tư này ở trong tay cậu, hơn phân nửa sẽ phát điên.
Trong đống vật tư ấy có những máy móc thiết bị quan trọng, trong đó còn có mấy thùng hàng sinh năng, càng đừng nói đến những loại vũ khí nặng khác, mấy thứ này đều có lực sát thương lớn vô cùng.
“Vũ khí này có thể lộ diện?” Diệp Cẩn chần chờ một lát, y cũng không quên đây là vật tư cướp được từ Địa Ngục, Hứa Kham đang ở Giang Lăng, hắn không có khả năng không biết về đám vật tư này. Nếu nhờ không lầm, đám vật tư này chính là do hắn dời đến Diêm Hồ, sau đó bị tiểu Thần lấy được.
“Biết thì như thế nào?” Diệp Thần lạnh lùng nói: “Không kém hơn lúc này, dù sao cũng đã sớm trở mặt, cho dù chúng ta không ra tay thì Hứa Kham sớm muộn gì cũng xuống tay thôi, so với bị động vì sao không chủ động?”
“Có người?” Diệp Cẩn xoay người, đưa tay nắm lấy, một thanh kiếm được tạo từ năng lượng gió xuất hiện trước ngực y.
Diệp Thần từ chối cho ý kiến, ngẩng đầu nhìn qua, trong đáy mắt hiện lên sát khí, ánh mắt bất giác dừng ở một góc cách đó không xa, ở dưới đât xuất hiện một bóng người, thấy vậy, khóe miệng Diệp Thần giương lên, nói: “Nhanh như vậy đã chờ không nổi sao? Thật không hỗ là Hứa Kham, làm việc gì cũng không dây dưa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!