Mạt Thế Nữ Vương Comeback! - Chương 5: Có kẹo ăn, mọi ân oán điều qua đi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mạt Thế Nữ Vương Comeback!


Chương 5: Có kẹo ăn, mọi ân oán điều qua đi!


Diệp Hàn Vân cảm thấy dạo này luôn có ai đi theo hắn, nhưng mà mỗi lần hắn xoay người đều không thấy bóng dáng ai cả, và đặc biệt dạo này hắn vậy mà lại không gặp được một con tang thi! Người thì có gặp vài cái, nhưng tang thi chẳng thấy bóng dáng đâu cả, điều này khiến hắn đau đầu không thôi. Tang thi dường như đang tránh đi hắn vậy! Gặp một con liền chạy một con, gặp một đám liền chạy một đám.

Chắc chắn có liên quan đến cái người đang theo dõi hắn dạo gần đây!

Diệp Hàn Vân vẻ mặt lạnh băng băng dừng lại, quay người ánh mắt sắc bén nhìn về phía bức tường khuất ở khu nhà phía sau không xa.

Đế Linh Nguyệt núp ở sau bức tường, vẻ mặt lạnh băng băng, ánh mắt trợn ngược lên nhìn trời.

Trốn cái gì chứ! Bổn nữ vương từ khi nào lại chạy đi trốn?

Nàng không phải là sợ hắn phát hiện! Nàng chỉ muốn cướp kẹo trong âm thầm mà thôi! Mọi thần thâu* đều là như vậy mà!

*Thần thâu: Thần trộm.

Trực tiếp cướp thì mất mặt lắm! Nàng phải bảo trì hình tượng cao lãnh, cao lãnh!

Muốn ăn kẹo quá!!!

Vẻ mặt Đế Linh Nguyệt xoắn xuýt không thôi.

Thật ra trên đường nàng gặp không ít người, cũng dò hỏi xem đám người đó, nhưng là bọn họ đều không có kẹo, bảo nàng muốn kẹo thì đến siêu thị tìm thử xem, dù sao thời mạt thế, ai mà thèm ăn kẹo cơ chứ! Bọn họ chỉ chú ý đến vật tư.

Đế Linh Nguyệt có lần cũng không may gặp phải đám lưu manh, kết quả đám lưu manh bị nàng đánh cho nát mặt.

Không phải đồng loại, không cần nương tay!

Đế Linh Nguyệt xoắn xuýt một hồi, sau đó ló mặt ra tường nhìn về phía Hàn Tử Vân, nhưng mà chẳng thấy hắn đâu.

Mặt Đế Linh Nguyệt trầm xuống.

Nam nhân này! Dám không chờ nàng! Đợi nàng tìm được hắn, liền đánh gãy chân chó của hắn! Trói lại hắn!

Đáng giận!

Đế Linh Nguyệt dậm chân, mặt lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt đằng đằng sát khí đi ra.

“Đám cẩu đồ vật! Cho ta đi tìm nam nhân đứng đó lúc nãy!” Đế Linh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hô lên.

Rất nhanh liền có một đám tang thi xuất hiện trước mặt Đế Linh Nguyệt.

“Ngửi đi! Trẫm muốn tìm ra cái người này.” Đế Linh Nguyệt lấy ra một cái quần tam giác ném cho đám tang thi lạnh giọng nói.

Cái này là nàng trộm được từ nam nhân kia lúc hắn tắm, chả biết là cái gì, nhưng thôi, cứ lấy, bởi vì có mùi của hắn, sau này nếu hắn có chạy tìm lại được cũng dễ hơn.

Đám tang thi có một con tang thi tóm lấy được cái quần đưa lên miệng cắn rách một cảnh sau đó nhai nhai, tiếp đó ghét bỏ mà nhả ra.

“…” Một lũ ngu ngốc! Trẫm bảo các ngươi ngửi, chứ không phải là ăn!!!

Đế Linh Nguyệt cảm thấy thật bất lực, ngồi xổm xuống bắt đầu vẽ vòng tròn.

“Gào!” Một con tang thi chạy về phía Đế Linh Nguyệt, trong tay cầm lấy một chiếc mũ, tay chỉ chỉ về một hướng.

“Gào cái gì mà gào! Có tin trẫm chém đầu mi hay không? Thối chết đi được!” Đế Linh Nguyệt trợn mắt với con tang thi đó, lạng giọng nói.

Con tang thi hoa si nhìn Đế Linh Nguyệt, khóe miệng chảy ra chất lỏng dường như là nước miếng.

“Chết rồi mà còn hoa si nữa.” Đế Linh Nguyệt liết mắt tang thi một cái, khinh thường nói.

Sau đó ánh mắt nàng nhẹ nhàng rơi xuống cái mũ trên tay con tang thi, đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, mũi hít hít một cái, sau đó giựt phăng cái mũ trên tay con tang thi.

“Mi lấy đâu ra cái mũ này?” Đế Linh Nguyệt cả người tỏa ra khí tức lạnh băng băng, đến giọng cũng băng lãnh tột cùng.

Con tang thi lùi ra phía sau vài bước, chỉ chỉ về một hướng, sau đó gào lên một tiếng.

“Ngươi nói hắn bị một đám đồ ăn bắt đi? Không đùa chứ? Hắn ta cũng không yếu đến nỗi đó. Đi! Dẫn trẫm đi xem thử!” Đế Linh Nguyệt nhíu mày lại, lạnh giọng nói.

Nàng không phải là quan tâm hắn ta!

Nàng chỉ quan tâm đến kẹo trên người hắn ta thôi!

Đừng có mà hiểu lầm! Lỡ đâu trên người hắn có rất nhiều kẹo thì sao? Nàng cứu hắn, rồi bắt hắn trả ơn bằng kẹo!

Có kẹo ăn, mọi ân oán điều qua đi!

Nàng đúng là thông minh mà!

Đế Linh Nguyệt nâng lên long bào, hướng về phía mà con tang thi chỉ, nhảy bay qua.

Không có thiết kiếm, nàng không thể bay được. Có chút nhớ thiết kiếm.

…***…

Trong một căn nhà hoang, bụi phủ dày từng lớp quanh nhà, trong căn nhà không có một chút ánh sáng nào, chỉ có tối đen như mực, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.

“Khụ… khụ…” Tiếng ho sặc sụa một một nam nhân vang lên, tiếng ho vang lên lanh lảnh vọng lại quanh khắp ngỏ ngách ngôi nhà.

“Ai… lão đại, hắn tỉnh lại.” Một âm thanh khàn khàn vang lên, tựa như vừa tỉnh ngủ.

Người đang ho đó, chính là Diệp Hàn Vân.

Hắn không hiểu sao lại bị đánh ngất sau đó xuất hiện ở nơi đây, hắn nhớ… lúc đó hắn quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy ai, sau đó tiếp tục rời đi, chẳng bao lâu hắn thấy một đám người mang quân phục, có lẽ là người của quân đội hoặc là người của căn cứ gần đây, đám người đó còn mang theo súng, hắn nghĩ không nên trêu chọc gì đến đám người này, sẽ rất phiền phức.

Nhưng càng tránh phiền phức thì phiền phức càng tìm tới.

Đám người kia rõ ràng là tìm đến hắn.

Diệp Hàn Vân im lặng đánh giá xung quanh, nơi nay là một căn nhà hoang, khắp nơi điều phủ toàn bụi.

Bên cạnh hắn có khoảng hai ba người, toàn là nam nhân.

“Tôi đã nói, tôi không gia nhập căn cứ mấy người.” Diệp Hàn Vân lạnh giọng nói.

Hắn khẽ cử động vài cái nhưng cả người điều bất lực, hắn nhớ bọn họ có tiêm một thứ thuốc vào người hắn, khiến cho hắn mất đi khả năng hành động.

Đây là thứ thuốc gì? Lợi hại như vậy? Nên biết rằng, dị năng giả có năng lực miễn dịch các loại thuốc độc, thuốc mê, các loại bệnh, dịch. Dù sao muốn trở thành dị năng giả đầu tiên phải chiến thắng độc tố tang thi trong người, nếu không chiến thắng, kết cục chính là trở thành tang thi.

“Mày xem lại tình cảnh hiện tại của mày đi, nếu mày không đồng ý thì mày chỉ còn đường chết.” Nam nhân cất giọng khàn khàn âm u nói, trên tay hắn là một con dao găm, hắn đưa con dao kề sát cổ Diệp Hàn Vân, cứa một đường rất nhỏ vào cổ hắn. Một đường máu đỏ dần dần xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn của Diệp Hàn Vân.

“Căn cứ của bọn mày không xứng.” Diệp Hàn Vân không hoảng sợ chút nào, ánh mắt bình tĩnh cực kỳ, lạnh giọng nói.

“A…mày nghĩ mà còn là thái tử gia của Hàn gia sao? Tao nói cho mà biết, Hàn gia của mày từ khi bắt đầu mạt thế đã bị các thế gia khác làm sụp đổ rồi, bây giờ mày trờ về đế đô cũng sẽ bị giết thôi, không bằng theo bọn tao, sau này mày may ra sẽ còn cơ hội trả thù.” Một nam nhân khác cất giọng cười trên nỗi đau người khác mà nói.

“Bọn mày bị ngu hả, hắn ta còn mong Hàn gia sụp đổ á, hắn là thằng con hoang mà! Thái tử gia cái gì chứ! Từ nhỏ đã không được sủng, bị ném đến vùng Giang Nam này học và lớn lên.” Tên nam nhân còn lại cười khinh nói.

Diệp Hàn Vân dường như đã nghe quen những câu nói này, cũng không thèm phản ứng gì với đám người này, hắn đang đợi, không hiểu sao… hắn có một suy nghĩ táo bạo.

Cái người đã theo dõi hắn mấy ngày nay, sẽ đi tìm hắn, hắn không biết người đó là địch hay là bạn, nhưng mà nếu trong thời gian dài như vậy không ra tay, có lẽ là bạn, hắn cũng không dám chắc.

Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một bóng người. Một thân lông bào cao quý diễm lệ, cao ngạo khí thế của bậc quân vương, khuôn mặt kiều diễm, hoa lệ, xinh đẹp, cao lãnh, đẹp đến mức hắn gặp một lần liền nhớ mãi không quên, tuy nhiên lại có chút ngốc manh. Cô gái đó dường như là từ trong tranh bước ra vậy, đối với mọi thứ xung quanh điều không hiểu biết, nhưng là không hề yếu.

Hắn nhớ lần đầu gặp nàng là tại một ngôi chùa hoang, hắn không hiểu sao đúng phải cơ quan làm cho ngôi chùa đó sụp đổ. Cô ấy từ trong đống sụp đổ đó chui ra, miệng lúc nào cũng nói “Cẩu đồ vật.” Rất đáng yêu.

Không ngờ lần thứ hai gặp lại, cô ấy chính là bởi vì bị đám tang thi làm bẩn một gốc áo liền nổi bạo, quét sạch đám tang thi đó mà một cành que khô.

Không làm hắn kinh ngạc là không được, nhưng mà phản ứng của nàng rất trẻ con, hắn thế mà còn lấy kẹo ra dụ cô ấy nữa đấy.

Rõ ràng là rất muốn, nhưng mà nhất quyết không thèm.

Từ ngày đó, hắn liền có cảm giác bị người theo đuôi, ánh mắt lạnh băng băng đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

“Hừ, sắp chết mà còn dám cười.” Nam nhân kia tức giận nói, con dao kề vào cổ Diệp Hàn Vân càng ngày càng sâu hơn, máu chảy ra càng ngày càng nhiều.

Diệp Hàn Vân nhíu mày lại, âm thầm vận dụng di năng, nhưng mà không được, dị năng bị thứ gì đó kiềm chế, không bộc phát ra được.

“Thế nào? Chọn đi, sống hoặc là chết?” Nam nhân cười lạnh nói, con dao càng ấn chặt vào hơn.

Con người mà, chỉ khi cận kề tử vong mới biết sợ.

“Cẩu đồ vật!” Âm thanh băng lãnh vang lên, rõ rệt, vang vọng trong căn nhà hoang.

———–Gốc tác giả———–

Thiên Nguyệt: Soái tỷ muốn cứu nam chính a.

Đế Linh Nguyệt: Chỉ muốn cứu kẹo của ta thôi.

Diệp Hàn Vân: /đổi tên thành: Kẹo/

Kẹo: Vợ, tới cứu ta a.

Thiên Nguyệt: Đêm ngày đều phải ăn cẩu lương a.

Phong Nguyệt Ly: Ta cũng muốn phát cẩu lương.

Thiên Nguyệt: Bỏ phiếu a.

Phong Nguyệt Ly: Cầu bỏ phiếu, ta sau này còn muốn ngược đôi ngụy nam nữ chính Lam Tiếu Bạch a!

Cập nhập chương mới nhất ở wattpad.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN