Mạt Thế Tập Kích Tôi - Chương 4: Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Mạt Thế Tập Kích Tôi


Chương 4: Chương 4


“Chú không ăn sao?” Giang Tinh Hoài nhét một miếng thịt bò vào miệng, ngửa đầu nhìn người đàn ông cầm ly nước đi tới.

“Cậu ăn đi.” Phó Diễn đặt ly nước bên cạnh cậu.
“Cảm ơn chú.” Giang Tinh Hoài cúi đầu uống một hớp, khe khẽ nói.

“Không có gì.” Phó Diễn lấy điện thoại tiếp tục phản hồi tin nhắn.
“Không phải là khách sáo.” Giang Tinh Hoài thô bạo nuốt miếng thịt bò, nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: “Thật lòng cảm ơn.”
Tầm mắt Phó Diễn chuyển từ màn hình điện thoại sang khuôn mặt cậu nhóc, gật đầu.

Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới, thấy cậu để chân trần.

Giang Tinh Hoài kéo chiếc áo vest thùng thình trên người, ngại ngùng cười: “Tôi mới tắm xong thì tiểu Từ gõ cửa, không biết sao lại đúng lúc như vậy.”
“Chờ một lát.” Phó Diễn quay người lên lầu, lấy một chiếc quần đùi thể thao cho cậu.

“Của chú à?” Giang Tinh Hoài cầm lấy, có hơi ngạc nhiên, “Chú hay mặc đồ tây mà vẫn mua đồ kiểu này sao? Nhìn cũng không nghiêm túc lắm.”
“Mặc vào.” Phó Diễn ra lệnh.
Giang Tinh Hoài cười hì hì khom lưng kéo quần lên, một bên tự giới thiệu: “Tôi tên Giang Tinh Hoài, Tinh trong ánh sao, Hoài trong ôm ấp.”
“Phó Diễn.” Phó Diễn nói xong, chỉ chỉ tai nghe Bluetooth trên tai hắn, ra hiệu có cuộc gọi, xoay người định rời đi ——
“Ơ đang nói chuyện mà!” Giang Tinh Hoài đứng phắt dậy kéo cánh tay hắn, nhăn mày hỏi, “Chú đi đâu vậy?”
Phó Diễn quay đầu nhìn cậu, tầm mắt không khống chế rơi vào đôi chân trần của cậu nhóc.

Phó Diễn: “……”
Giang Tinh Hoài cúi xuống theo tầm mắt của hắn, phát hiện quần của mình đã tuột xuống tận bàn chân từ bao giờ.

Giang Tinh Hoài: “……”
Phó Diễn mặt không hề cảm xúc: “Mặc vào.”
“Tự nó rơi…” Giang Tinh Hoài khom lưng kéo lên, “Quần này rộng quá.”
Phó Diễn nhìn chân cậu, ước lượng vòng eo, kiếm cho nam sinh một cái thắt lưng.

“Không đủ lỗ.” Giang Tinh Hoài thắt đến lỗ cuối cùng, nhưng eo vẫn rộng một khúc.

“Cậu tự đục đi.” Phó Diễn nói xong, hơi nghiêng đầu nói với ống nghe, “Không phải nói anh, trong nhà có trẻ con.”
“Há, thật ra cũng không rơi nữa đâu.” Giang Tinh Hoài dùng hai tay kéo quần, để cho hắn xem, “Chú coi nè, nó có thể…”
“Theo tôi tình huống bây giờ không quá tốt.” Phó Diễn xòe bàn tay trước mặt Giang Tinh Hoài, bày ra tư thế từ chối.

“Nó tự vướng ở mông tôi…” Giọng nói Giang Tinh Hoài càng lúc càng ỉu xìu.

Phó Diễn xoay người: “Ngày mai cụ thể mấy giờ? Mang tài liệu và…”
Giang Tinh Hoài nhìn hắn đi xa, ngồi xuống, đột nhiên lại nhớ đến ba cậu.

Ba cậu lúc nào cũng bận rộn với những cuộc điện thoại, chưa bao giờ lắng nghe cậu nói.

“Nhìn xem miếng bít tết đáng thương, chắc hẳn cậu là một miếng bò Australia, không ngại vạn dặm xa xôi ghé thăm Trung Quốc, nhất định có rất nhiều điều muốn nói.

Chúng ta cùng phỏng vấn cậu bạn này một chút, cậu nói gì đi.” Giang Tinh Hoài dùng nĩa chọt chọt miếng thịt, “Buồn quá, cô đơn quá…”
(*) Nói nhảm cái gì đấy hả coannnnmm =)))
Sau khi tiễn linh hồn sườn bò cô đơn về tới Australia, Giang Tinh Hoài tìm nhà vệ sinh gội đầu, rửa mặt.

Bởi vì không tìm thấy máy sấy tóc, cậu nhóc đành phải quẩy 8 liên khúc nonstop để tóc khô hẳn.

Giang Tinh Hoài nghiêm túc mặc quần đùi thể thao, chạy qua chạy lại 8 vòng trong phòng khách, cuối cùng kết luận quần không tuột nữa.

Rốt cuộc cũng không còn việc gì để làm, cậu ngửa đầu dựa vào sofa thở dài.

Thật là nhàm chán, thật là nhàm chán, thật là nhàm chán, thật là nhàm chán
——
“Một mình chú trong này không buồn hả?” Giang Tinh Hoài víu cửa, nhô đầu nhìn về Phó Diễn đang ngồi ở bàn làm việc, “Có cần tôi ở cùng không?”
Phó Diễn chăm chú nhìn màn hình laptop, đầu cũng không nhấc: “Nếu ăn chưa no thì trong tủ lạnh còn bánh quy với sữa bò.”
“Tôi đã thành công tiễn linh hồn sườn bò về Australia rồi.” Giang Tinh Hoài nói.
“Hả?” Phó Diễn ngẩng đầu nghi hoặc.
“Chính là ăn xong rồi.” Giang Tinh Hoài vừa nói vừa đi vào thư phòng.
Thư phòng vô cùng rộng rãi, vách tường bên trái có một giá sách gỗ màu đen rất nghiêm chỉnh.

Giang Tinh Hoài đến gần, muốn nhìn xem thử, vừa đưa tay ra, thấy tựa sách bèn rút tay về.

Phương pháp thí nghiệm dược lý, sinh dược học và dược động học, vi sinh học và công nghệ miễn dịch, tập bản đồ giải phẫu người, hóa sinh, dược học và phân tích thuốc, hóa dược…!
Toàn sách kiểu gì thế này? Cậu biết chú mặc vest không thích đọc truyện tranh, nhưng mà ngay cả một cuốn tạp chí cũng không có sao?
“Chú là bác sĩ à?” Giang Tinh Hoài hỏi.

“Không phải.” Phó Diễn nói.

“Vậy…”
“Trước đây từng nghiên cứu y học.” Phó Diễn qua loa giải thích.

“Dân chuyên nghiệp!” Giang Tinh Hoài kinh ngạc vọt đến trước bàn làm việc, “Vậy chú có biết đây là bệnh gì không? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Sao đột nhiên bệnh dịch lại bùng phát mà không có chút tiếng gió nào? Còn mấy người kia sao lại cắn người như zombie vậy? Không lẽ họ chính là zombie? Tận thế thật sự giáng xuống ư?”
“Tôi không biết.” Phó Diễn tắt laptop, “Nhưng bây giờ virus lây lan rất nhanh, thời kì phát bệnh ngắn, dẫn đến người bị lây nhiễm xuất hiện một loạt hành vi bất thường chưa được ghi chép trong tài liệu của bất kì bệnh truyền nhiễm nào.

Còn như cậu nói, nguyên nhân tại sao những người đó lại cắn người thì vẫn chưa rõ.”
Giang Tinh Hoài không hiểu một câu nào, cậu gật đầu: “Tôi cảm thấy chú nói đúng, tôi cũng đoán thế.”
Phó Diễn còn có một suy đoán chưa nói ra, đó là vì rò rỉ mầm bệnh.
Bệnh lây nhiễm kiểu mới đột ngột xuất hiện lây lan mạnh mẽ, khả năng lớn nhất chính là do con người gây ra.

“Phải đập vào đầu thì zombie mới chết á chú biết không? Trong game toàn thiết lập như thế.” Giang Tinh Hoài phổ cập kiến thức, thắc mắc hỏi, “Nhưng không biết liệu họ đã là người chết hay chưa, lỡ như không phải thì chúng ta có được tính là tự vệ không?”
“Chết rồi.” Phó Diễn nói.
“…!Chẳng trách chú dùng đao chém thẳng tay.” Giang Tinh Hoài cảm thán.

“Lúc chém tôi vẫn chưa xác nhận.” Phó Diễn nói.

Giang Tinh Hoài: “……”
“Cho nên tôi mới không đâm vào đầu.” Phó Diễn giải thích.
“…!Tôi thay mặt tiểu Từ cảm ơn chú.” Giang Tinh Hoài trả lời.
Phó Diễn đứng dậy: “Anh ấy sẽ…”
Bóng đèn treo trên trần đột nhiên tắt ngúm, cả căn phòng chớp mắt đen kịt, máy điều hòa bên cạnh kêu một tiếng tít, sau đó cũng ngừng hoạt động.

Căn phòng chìm trong bóng tối càng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Giang Tinh Hoài chớp mắt, theo bản năng kéo gần khoảng cách với Phó Diễn: “Sao…làm sao nữa vậy?”
“Bị cúp điện.” Phó Diễn nhíu mày.
“Bên ngoài tối đen.” Giang Tinh Hoài ngó đầu nhìn khung cảnh ngoài trời, “Bình thường giờ này cũng chưa tối như vậy.”
“Có nến ở phòng khách.” Phó Diễn đứng dậy, liếc mắt nhìn cửa sổ thông gió của phòng sách.

Từng dãy nhà cao tầng ở phía xa thi nhau tắt đèn, từng đợt gió quét ngang bầu trời, bao trùm cả thành phố chỉ còn tiếng kèn xe chói tai cùng tiếng rên rỉ yếu ớt ở bên dưới.
Bệnh dịch lây lan trong phạm vi lớn khiến xã hội khủng hoảng, trật tự trở nên hỗn loạn, không thể nghi ngờ điều đó sẽ khiến xã hội hoàn toàn sụp đổ.

Phó Diễn đã lường tới việc bị ngắt điện, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như thế.

Tin tức nhắc nhở mọi người đóng chặt cửa là biện pháp cách ly đầu tiên để ngăn chặn sự lây lan của virus.

Nhưng nếu dịch bệnh không thể giải quyết ngay, đồng nghĩa với không được ra ngoài, đồ ăn trong nhà sớm muộn gì cũng hết, huống hồ chuyện cúp điện cũng báo hiệu nguy cơ cúp nước.

Đồ ăn và nước uống đều cạn kiệt, khủng hoảng nối tiếp khủng hoảng.

Phó Diễn quan sát những đoạn đường bắt chéo qua nhau và bóng người chằng chịt dưới phố.

Dường như có một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối, há miệng chờ những người đang vội vã chạy trốn từng bước chui vào bẫy rập.

Ngọn nến được thắp sáng.
Giang Tinh Hoài tựa lưng vào sofa, ngồi trên thảm trải sàn, lặng lẽ kéo chăn trên sofa ôm vào lòng.

Phó Diễn trả lời tin nhắn xong, xoay sang nhìn cậu.

“Trong nhà của cậu còn gì ăn được không?” Phó Diễn hỏi.

“Khoai chiên có tính không?” Giang Tinh Hoài ôm chăn, nghiêng đầu nở nụ cười, “Mới ăn một nửa, chú muốn ăn không? Nhưng mà nó có hơi mềm, không còn giòn nữa.”
Dưới ánh nến mập mờ, độ cong nơi khóe miệng Giang Tinh Hoài mang theo giảo hoạt, mặt mũi toát lên sự sáng sủa, hoạt bát của thiếu niên.

Phó Diễn biết đứa trẻ này còn chưa hoàn toàn ý thức được phạm vi lan truyền của dịch bệnh đáng sợ cỡ nào.
Phó Diễn khe khẽ thở dài.
“Chú sắp phải đi rồi sao?” Giang Tinh Hoài đột nhiên mở miệng, chưa chờ hắn trả lời đã nói tiếp, “Tôi nghe được chú muốn đi tìm bạn?”
“Ừm, ngày mai.” Phó Diễn nói, “Nhà cao tầng cũng không tuyệt đối an toàn, cậu…”
“Tôi phải chờ ba tôi.” Giang Tinh Hoài nhanh chóng nói, “Ông ấy sắp đến đón tôi.”
“Biết rồi.” Phó Diễn chỉ hướng phòng ngủ phụ, “Ngủ đi.”
Giang Tinh Hoài nhìn căn phòng đen thùi lùi, không dám vào, mạnh miệng nói: “Bây giờ là thời gian chơi game của tôi, tôi còn chưa buồn ngủ.”
“Nếu như cậu muốn, mở cửa ra là có thể trải nghiệm cảm giác chân thật của trò chơi đấy.” Phó Diễn chỉ tay ra cửa.

Như một sự phối hợp nhịp nhàng.

Tiểu Từ gầm gừ đáp lại.

Phó Diễn gật đầu cảm ơn tiểu Từ, bưng một cây nến hướng lên lầu.

“Tôi có thể ngủ cùng với chú không?” Giang Tinh Hoài vội vàng hỏi.

“Không thể.” Phó Diễn từ chối.
“Tôi nằm đất cũng được, không có nghiến răng, cũng không có ngáy.” Giang Tinh Hoài cố chấp đề xuất.

“Không được.” Phó Diễn lần thứ hai từ chối.
“Vậy thôi.” Giang Tinh Hoài nhún vai, “Tôi lo chú sợ thôi.”
“Cảm ơn.” Phó Diễn cũng không quay đầu lại.
“Đừng khách sáo.” Giang Tinh Hoài cười với bóng lưng của hắn, vẫy tay, “Chú ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Phó Diễn đã đi đến chân cầu thang, đột nhiên quay đầu.

Phòng khách trống trải, ánh nến chỉ đốt sáng trong phạm vi quanh sofa.

Nam sinh quấn chăn ngồi gần cây nến, hơi nghiêng đầu, đăm đăm nhìn về cửa sổ tối đen như mực.

Phó Diễn đã đi lên lầu.

Giang Tinh Hoài quay đầu nhìn bóng lưng Phó Diễn biến mất sau cầu thang.

Cậu dựa vào ghế sô pha, nhìn ánh nến yếu ớt, cuộn tròn cả người trong tấm chăn.

Mấy người nhiễm bệnh bên ngoài thật sự đã biến thành zombie sao? Bọn họ đều chết hết rồi ư?
Trong lúc tìm cậu, có phải ba sẽ gặp nguy hiểm không?
Cậu có thể nhịn đói chờ tới lúc ba đến sao?
…Liệu ba cậu sẽ thật sự đến đón cậu sao?
Giang Tinh Hoài nhắm hai mắt, trong lòng có chút ấm ức, lo lắng.

“Giang Tinh Hoài.” Giọng Phó Diễn vang lên.
Suy nghĩ Giang Tinh Hoài đứt đoạn.
“…!Làm sao.” Giang Tinh Hoài quấn chăn, không để lộ mặt.

“Cậu khóc đấy à?” Phó Diễn hỏi.
“Không có.” Giang Tinh Hoài mạnh miệng, “Bị cảm nên sổ mũi, mong chú không ngại tôi làm dơ chăn nhà chú…”
“Lên đây ngủ với tôi.” Phó Diễn nói.
“…!Chú thương hại tôi sao?” Giang Tinh Hoài nhíu mày.

“Không phải.” Phó Diễn lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt.

Hắn đứng trong bóng tối, hít một hơi thật sâu, mới mở miệng nói tiếp: “Tôi hơi sợ, làm phiền cậu ngủ cùng tôi.”
“Tôi biết ngay mà.” Giang Tinh Hoài thở dài, lải nhải khuyên nhủ hắn, “Chú không nên sĩ diện như thế, người lớn bây giờ toàn như vậy.

Nhưng chú không cần phải gạt tôi, tôi sẽ không cười chú đâu.”
Phó Diễn hít một hơi thật sâu: “………”
“Là do tôi không tự lượng sức mình.” Phó Diễn nói..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN