Mạt Thế Tiến Hóa - Chương 168: Dịch vụ y tế theo yêu cầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
377


Mạt Thế Tiến Hóa


Chương 168: Dịch vụ y tế theo yêu cầu


Trong trận chiến vừa rồi, con Lu bị thương rất nặng. Nó trúng thuốc mê, không gục nhưng sau đó lại trúng đạn. Gần chục viện đạn súng trường găm vào khắp nơi trên cơ thể, cùng với một vài vết thương khác nữa khiến cho nó trông càng thêm tơi tả. Bây giờ, cả người nó quấn đầy băng vải. Một số chỗ còn bị cạo rớt cả khoảng lông để tiện cho điều trị.

Bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn là không có vết thương nào thực sự trí mạng cả. Cơ thể khổng lồ của nó khiến cho những viên đạn có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của một con người bình thường trở nên không còn quá mức nguy hiểm như vậy nữa. Lại thêm việc bữa chiều tối nó được ăn đủ nhiều. Trong điều kiện năng lượng và dinh dưỡng sung túc, nó chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là mọi thứ đều có thể lành lại hết.

Đang cuộn mình trong góc tường lim dim nằm ngủ, con Lu nghe thấy lời kêu gọi của thằng Tân. Vậy là nó liền lập tức hưởng ứng lại ngay. Gầm nhẹ một tiếng, cơ thể khổng lồ lung lay đứng dậy.

– Được lắm!

Tân xoa đầu con Lu khen ngợi. Hắn cũng với tay lấy chiếc áo khoác ở trên đầu giường mặc choàng lên người. Cái áo khoác này là do bọn thằng Hùng chuẩn bị cho hắn từ trước. Trời càng về đêm thì càng trở lạnh, cái áo khoác này để cho hắn mặc nếu có việc gì cần phải ra ngoài. Chứ hiện tại hắn chỉ mặc có độc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng dính. Bộ đồ cũ của hắn vốn đã rách tan nát trong lúc đánh nhau rồi, chắc là đã bị bỏ đi khi người ta cấp cứu cho hắn. Còn có cả một ít đồ vật tùy thân của hắn cũng được khóa trong cái tủ đầu giường.

Tân lục tìm thấy đồng hồ, thẻ công dân, một bó hơn hai chục cây gai nhọn của Lợn Giáp Gai, và cả một cái hộp kim loại nhỏ đựng viên kết tinh năng lượng.

Đút hết tất cả vào trong túi áo, Tân dắt theo con Lu bước ra ngoài. Một người, một chó tập tễnh đi, nghiêng ngả, lảo đảo bước vào trong màn đêm đen kịt.

…MTTH…

Bên ngoài.

Mặc dù trời đã tối đen rồi nhưng khu an toàn vẫn còn rất là nhộn nhịp. Bởi vì thực sự thì bây giờ mới khoảng bảy giờ tối thôi chứ chưa quá muộn. Không cần phải tính đến khu nhà xưởng với khu công trường hầu như hoạt động suốt ngày suốt đêm. Trên những con đường, từng đội binh sĩ vác súng tuần tra. Khu giao dịch tư do tầm này mới bắt đầu đông khách. Cả khu cổng ra vào, cả khu đại sảnh nhiệm vụ, đâu đâu cũng có bóng người.

Đường đi trong khu an toàn lúc về đêm cũng không phải là đen thui, tối mù tối mịt mà thi thoảng vẫn có cột đèn. Những chỗ không có cột đèn cũng được trồng rất nhiều loại thực vật phát ra ánh sáng lân quang đủ mọi màu sắc. Từ nấm đến rêu, đến cây, đến cỏ, thậm chí là đến cả những con bươm bướm đêm có ba đôi cánh kép hay là những con đom đóm to bằng đầu ngón chân cái người trưởng thành. Mọi thứ đều phát ra ánh sáng, không thể nào sáng tỏ nhưng rất là lung linh, huyền ảo.

Dựa vào thị lực hơn người, cùng với thi thoảng bắt gặp một vài tấm biển báo giao thông, Tân dắt con Lu lần mò đến đại sảnh nhiệm vụ.

Chỗ này vẫn nhộn nhịp không thua gì buổi sáng. Thời loạn không giống với thời bình, nơi đây phục vụ hai tư trên bảy, đảm bảo cho khu an toàn lúc nào cũng có thể hoạt động hết công suất của mình.

Tiến thẳng đến một quầy tiếp tân, Tân yêu cầu giao dịch một viên kết tinh năng lượng của Lợn Giáp Gai.

Cô bé tiếp tân sửng sốt một chút rồi hỏi lại xác nhận xem điều hắn vừa nói có đúng hay không. Không hỏi lại không được, cô bé sợ mình nghe nhầm. Bởi vì Lợn Giáp Gai cô bé biết, thứ đó khá là hiếm, và khó săn. Thi thoảng mới có xuất hiện thì chủ yếu là do quân đội trực tiếp săn giết. Hoặc nếu có đội săn tự do nào bắt được thì cũng thường bán ở chợ tự do chứ rất ít khi mang thẳng vào đại sảnh nhiệm vụ thế này. Ở trong đây, bất cứ thứ gì của Lợn Giáp Gai đều cực kì ít thấy chứ đừng nói đến viên kết tinh năng lượng của nó thì càng ít thấy hơn.

Tân gật đầu và lặp lại một lần nữa để cho cô bé tiếp tân xác nhận. Hắn biết, những thứ có giá trị cao mà còn rất dễ dàng sử dụng như thế này thì bán ở chợ tự do bao giờ cũng có giá cao hơn. Khi bán trực tiếp cho quân đội, quân đội nói nó là cái giá nào thì nó chỉ có thể là cái giá đó. Nhưng ngoài chợ tự do thì khác, có thể cò kè mặc cả, còn có cả cạnh tranh nên giá khác nhau là điều dễ hiểu. Biết vậy, nhưng Tân không có cái thời gian để làm lằng nhằng như thế nữa rồi.

Có lẽ là giá trị của viên kết tinh năng lượng khá là lớn nên không thể đổi trực tiếp ở quầy tiếp tân được. Cô bé đánh điện thông báo vào bên trong, sau đó viết cho Tân một tờ giấy biên lai và bảo hắn đi lên tầng hai để tiến hành giao dịch.

Trên tầng hai, Tân đi vào một cái hành lang dài. Hai bên hành lang là rất nhiều cánh cửa được đánh số khác nhau, còn có cả một bóng đèn tín hiệu màu xanh bên cạnh nữa. Một số là sáng, đại đa số là không sáng, Tân đoán chắc là đèn tín hiệu biểu thị trạng thái làm việc của những căn phòng này.

Theo mã số trên tờ biên lai, Tân tìm được một cánh cửa có đèn tín hiệu không sáng. Gõ cửa hai cái, sau khi có tiếng người trả lời thì mới bước vào trong.

Bên trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn làm việc và mấy cái ghế gấp văn phòng. Có một người đàn ông trung niên mặc áo vest xanh kiểu quân đội, vai đeo quân hàm một sao hai vạch giơ tay chào Tân và mời hắn ngồi.

Không có giới thiệu, cũng chẳng có chuyện trò, Tân đặt tờ biên lai và cái hộp đựng viên kết tinh năng lượng lên bàn. Có lẽ đã được thông báo từ trước nên ông ta cũng không tỏ vẻ bất ngờ. Viên kết tinh năng lượng được xem xét một cách kĩ lưỡng, từ hình dáng, màu sắc bằng mắt thường, đến cân điện tử, đo kích thước bằng chìm dung dịch*, và còn cả máy đo mức độ năng lượng nữa. Cuối cùng định giá là 1100Dcoin.

Tân cảm thấy hợp lí nên liền gật đầu đồng ý. Hắn kí vào tờ biên lai, còn Dcoin thì đã được chuyển khoản ngay lập tức.

Tiện đây, Tân cũng bán luôn cả bó gai nhọn của con Lợn Giáp Gai nữa. Hơn hai chục cây, hắn chỉ giữ lại đúng năm cây dài nhất, còn lại thì bán hết. Từ 3Dcoin cho đến 20Dcoin cho mỗi cây tùy kích thước. So với viên kết tinh năng lượng thì mớ gai nhọn này có vẻ bình thường hơn rất nhiều nhưng đó cũng là một khoảng thu tương đối.

Rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ, Tân dắt con Lu trở về khu bệnh xá. Nhưng không có quay lại phòng điều trị mà hắn đi thẳng đến quầy tiếp tân gần khu phòng khám.

Trời tối muộn nhưng quầy tiếp tân vẫn còn sáng đèn, tất nhiên, nơi này cũng hoạt động hai tư trên bảy giống như là đại sảnh nhiệm vụ. Chỉ có điều, không có cái vẻ nhộn nhịp như ở bên kia, chỗ này vắng vẻ nhiều lắm. Cả quầy tiếp tân lớn chỉ có một ô cửa sổ là còn người trực, và hiện tại cũng không có ai đến làm phiền.

Tân bước thẳng đến, hắn ghé sát đầu xuống ô cửa xổ tiếp tân, ngón tay hơi gõ lên mặt kính và khẽ gọi:

– Xin lỗi. Làm phiền một chút…

– A…!

Đằng sau quầy tiếp tân là một cô bé có khuôn mặt tròn, khoác áo blu bên ngoài bộ quân phục. Trực đêm vắng khách, cô bé đang mải mê nhìn thứ gì đó trên màn hình điện thoại của mình nên không để ý, bị tiếng gọi của Tân làm giật nảy mình. Cô bé vội vã ngước đôi mắt to tròn có đôi phần hốt hoảng lên nhìn hắn.

– Xin lỗi… – Tân cười nhẹ: – Làm phiền cho tôi đăng kí dịch vụ trị liệu theo yêu cầu.

– A…!

Hình như chưa kịp hoàn hồn, cô bé lại a lên một tiếng, sau đó mới giật nảy mình luống cuồng giấu cái điện thoại đi. Hai tay giả vờ sắp xếp mấy xấp giấy tờ bừa bộn trên bàn làm việc, cũng ngẩng đầu lên hỏi lại, chỉ có điều ánh mắt thì cứ lảng đi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn:

– Anh muốn dịch vụ điều trị theo yêu cầu?

– Vâng.

– Sử dụng dịch vụ điều trị theo yêu cầu là sẽ phát sinh thêm chi phí, anh chắc chứ?

Cô bé vẫn hỏi lại một lần nữa. Bình thường thì mọi công dân ở trong khu an toàn, hoặc là thuộc diện ưu tiên như người già, trẻ nhỏ, phụ nữ có thai, tàn tật, hoặc là có cống hiến cho khu an toàn thông qua làm nhiệm vụ thì đều được hưởng phúc lợi y tế cơ bản cả. Nó giống như là bảo hiểm y tế của trước tận thế vậy. Những bệnh thông thường hay vết thương nhỏ đều được điều trị miễn phí. Những bệnh nặng hay bị thương nghiêm trọng thì tùy theo độ cống hiến mà đều được giảm miễn một phần chi phí tương ứng cả. Vậy nên, nếu không phải thực sự cần thiết thì hầu hết mọi người chỉ cần đi theo chương trình y tế cơ bản là đủ. Có phải làm y tế dịch vụ thì cũng là do bác sĩ khuyến cáo theo từng phần từng phần nhỏ thôi là được rồi. Rất hiếm có ai tự động yêu cầu sử dụng y tế dịch vụ như thế này. Chi phí cho y tế dịch vụ rất là cao.

Nên nhớ là tiền tệ mà khu an toàn sử dụng bây giờ là Dcoin, không phải là tiến tệ của thời đại cũ. Mỗi một điểm Dcoin đều phải tự tay cóp nhặt từng chút từng chút một, hoặc là liều mạng ở bên ngoài vùng hoang dã, thế nên đại gia vung tiền là không tồn tại.

– Vâng. – Tân gật đầu chắc chắn.

Cô bé lấy ra một tờ đơn để cho hắn điền. Hắn đọc kĩ rồi điền thêm thông tin vào trong tờ đơn, cũng xác nhận mức độ và các gói dịch vụ mà mình muốn sử dụng. Sau đó, hắn xin thêm tờ nữa.

– Nếu có chỗ nào không hiểu, tôi có thể hướng dẫn cho anh. – Cô bé lấy cho Tân một tờ đơn khác, cũng thuận miệng hỏi. Cô ta nghĩ rằng hắn điền sai nên muốn xin giấy để làm lại.

– Cảm ơn! Không cần… Tôi là muốn hai phần dịch vụ.

– Hai… Hai phần…?

…MTTH…..

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi

Đo kích thước bằng chìm dung dịch*: Phương pháp đo kích thước của những vật thể có hình dạng bất quy tắc. Đo bằng cách nhúng toàn bộ vật thể vào trong một ống chứa dung dịch, mực nước dâng lên bao nhiêu thì thể tích của vật cần đo đúng bằng bấy nhiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN